Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 6



Sắc mặt Lý Đông Lâm cứng lại, đúng lúc này, phía sau uỳnh một tiếng, quay đầu thì thấy A Lộc từ một góc nhảy ra, cười hì hì nhìn mình.

– Sao cháu lại ở đây? – Lý Đông Lâm nhìn ra sau cô bé, – Không phải bảo cháu nằm yên hay sao? Hà Cô đâu?

– Bà đi xem có gì ăn không rồi ạ, cháu nói cháu đói bụng.- A Lộc nói.

A Lộc tính cách hiếu động, vừa lấy ra được quả vải mắc ở cổ họng tinh thần đã hồi phục lại rồi, Hà Cô kêu cô bé nằm yên, cô bé làm sao chịu nghe, nhân lúc Hà Cô vừa đi thì lén lút đến đây, vừa nãy nấp ở sau cánh cửa mê mẩn nhìn Mai Cẩm khâu vết thương cho Lý Đông Lâm. Mỗi lần cô khâu một mũi, A Lộc lại giật lông mày một cái, như là cây kim kia đang đâm vào thịt của mình.

– Nhị thúc ơi, có đau không ạ? – A Lộc ngửa mặt lên nhìn Lý Đông Lâm.

Lý Đông Lâm trợn mắt:

– Chả đau gì sất!

A Lộc cười hì hì:

– Nhị thúc ơi, cháu chưa từng thấy thúc ngoan ngoãn như thế bao giờ. Tỷ ấy bảo thúc ngồi yên, thúc nghe ngoan như cún á.

A Lộc làm mặt quỷ, quay đầu lại nhìn nhìn rồi dịch sát lại thì thào:

– Nhị thúc ơi, vừa nãy cháu thấy thúc nhìn vào chỗ này của tỷ ấy nhá…- Cô bé khoa tay múa chân chỉ vào ngực mình, – Thúc hỏi tên tỷ ấy, lại hỏi nhà chồng tỷ ấy, còn hỏi tỷ ấy có muốn gả đi không, thế thúc muốn làm gì?

Lý Đông Lâm giật mình đánh thót một cái, giơ tay lên cao giả bộ muốn đánh, A Lộc nhanh nhẹn chạy trốn, miệng thì kêu:

– Cháu vừa nhìn là biết, tỷ ấy không thích thúc tí nào.

————

Mai quản sự tới gặp Mai Cẩm nhờ cô đến xem bà vợ của mình, nói chỗ hông của bà bị đau.

Cả chặng đường đi Mai Cẩm không trò chuyện nhiều với đôi vợ chồng này giống như người nhà Lỗ gia, nhưng nếu người ta đã lên tiếng, cô sẽ không từ chối, gật đầu đáp ứng.

Mai bà tử thật sự là bị thương ở hông, tuy nhiên việc chữa trị vết bầm tím do bị ngã mà bị đau không phải sở trường của Mai Cẩm, miễn cưỡng trị có khi còn làm vết thương nặng thêm. Thấy bà ta kêu rất to, cô chỉ giúp xoa bóp chỗ bị thương một lát, tạm thời làm giảm triệu trứng đau, kế đó kiến nghị khi đến thị trấn phía trước thì khám lang trung xem thế nào.

Mai bà tử cho rằng cô không muốn khám cho mình, trong lòng rất bất mãn, đồng thời rất nghi ngờ, không biết cớ làm sao cô vừa mới rời khỏi kinh thành đã đột nhiên biết chữa bệnh, lại liên tưởng đến từ sau khi lên thuyền tính cách cô có sự thay đổi lớn, ngoài gương mặt này ra thì hoàn toàn như thay đổi thành người khác. Thất thần một lúc, đột nhiên đầu óc lóe lên, bật thốt lên:

– Ôi mẹ ơi, cô không phải Nhị nương tử nhà tôi rồi, cô bị cái gì bám vào người đúng không?

Nói xong bản thân cũng tự thấy sợ, bụng nghĩ nếu như đúng thế thật vậy còn bị  mình nói toạc ra, liệu thứ này có hại mình không? Tức thì cuống quýt che miệng lại, hoảng sợ nhìn Mai Cẩm.

Mai Cẩm ngẩn người, kế đó bình thản tiếp lời:

– Bà có biết Quan Thế Âm Bồ Tát giáng thế phổ độ cứu khổ cứu nạn không?

Mai bà tử gật đầu.

– Tôi chính là cốc đèn dầu trước tòa hoa sen của Bồ Tát, lẽ ra dầu cạn đèn tắt, nhưng bởi vì nghe kinh Phật một thời gian dài nên Bồ Tát đã thương xót, đã đưa tôi xuống phàm trần để trải qua nhiều kiếp tu thành chính quả. Tôi và Nhị cô nương nhà bà có duyên, nên mới bám vào người cô ấy.

Mai bà tử há hốc miệng, bất động nhìn chằm chằm Mai Cẩm.

Mai Cẩm thở dài nói tiếp:

– Lẽ ra đây là thiên cơ, tôi không thể tiết lộ cho người khác. Người biết quá nhiều, chỉ sợ tổn hại đến phúc trạch…

Mai bà tử sợ tới mức xua tay liên tục:

– Ôi mẹ ơi, thì ra là thần thông trước mặt Bồ Tát! Thảo nào thời gian này tôi cứ thấy Nhị nương tử như thay đổi thành người khác! Tôi sẽ không nói cho người nào hết, từ này về sau sẽ đều đặn thắp hương khói cho ngài, cầu xin ngài tha cho tôi…

Vừa nói, cũng chẳng màng cái eo đau chống giường cố gắng quỳ xuống muốn dập đầu.

Mai Cẩm tiếp tục nghiêm trang bịa chuyện:

– Tôi hạ phàm là để tu hành, nếu bởi vì tôi mà làm tổn hại phúc trạch của bà, cũng sẽ bất lợi cho việc tu hành của tôi. Chỉ cần bà giữ kín chuyện này, tôi sẽ cầu phúc cho bà ở trước mặt Bồ Tát.

– Nhất định nhất định! Bà cố đèn thần của Bồ Tát ơi, tôi sẽ giữ bí mật không nói cho ai khác kể cả ông già nhà tôi. Ngài nhớ phải cầu phúc cho tôi nha!

Mai Cẩm nhịn cười, đỡ Mai bà tử nằm xuống giường.

– Không dám làm phiền bà cố nội đâu ạ, tôi không sao, không sao…- Mai bà tử lúng túng muốn bái tạ cô.

Lúc Mai Cẩm đi ra, còn nghe từ phía sau tiếng lẩm bẩm của Mai bà tử:

– Ôi mẹ ơi…

Tiếng than này dường như bao hàm đủ cảm xúc phức tạp kinh ngạc, nghi ngờ, sợ hãi và may mắn…

Khóe miệng cô hơi nhướng lên, cuối cùng không kìm được mà nở nụ cười.

Vốn dĩ cô đã chết, nhưng lại sống lại ở hiện tại theo cách này, chẳng phải giống như một ngọn đèn tắt rồi lại sáng, còn Mai bà tử có tin hay không thì tùy bà ta. Dù cho trở về bà ta có nói lại cho người Mai gia tình trạng kỳ lạ của mình, nhưng khoảng cách muôn sông nghìn núi, lại là một thứ nữ hèn mọn dù có chết cũng chẳng có ai rơi một giọt nước mắt, họ sẽ không đến mức đi bắt mình về để tra khảo. Mà kể từ thời khắc cô bước ra khỏi cánh cửa kia, người nhà Mai gia đã không còn muốn có bất cứ liên quan gì đến cô nữa rồi.

————

Chạng vạng, thuyền đến thị trấn Trà Mã rồi dừng lại, Mai bà tử được Mai quản sự dìu lên bờ tìm lang trung. Không bao lâu, những tùy tùng của Lý gia bị bỏ lại đã đổi thuyền đuổi theo, Lý Đông Lâm bế A Lộc trở về thuyền, đang muốn lên tiếng hỏi Mai Cẩm có muốn đi thuyền của mình không, bỗng nhiên thấy A Lộc ngước nhìn mình, liền khựng lại sửa lời:

– Vết thương trên trán ta là do ngươi khâu lại, giờ ta về thuyền của mình, ngươi lên hay không tùy cô quyết định.

Mai Cẩm còn chưa nói gì, Hà Cô đã từ chối thay cô rồi:

– Thế này sao được! Đây là Nhị nương Mai gia đi hỉ thuyền, nào có chuyện đi nửa đường thì đổi sang thuyền chúng ta được? Nếu muốn chăm sóc vết thương của ngài thì chúng ta phải đi thuyền cô ấy, dù sao cũng đều đến Côn Châu cả.

Thân phận của Hà Cô tuy là tôi tớ, nhưng địa vị ở Lý gia có vẻ như không thấp. Bà ta vừa nói như vậy, Lý Đông Lâm có vẻ có chút không vui, cứ nhìn chằm chằm vào Mai Cẩm, thấy cô mãi không có phản ứng gì, nom dường như đã tán đồng đề nghị của Hà Cô, hừ một tiếng, ra khỏi khoang đi đến mũi thuyền, cũng không cần bàn đạp, giữa hai thuyền còn cách mấy mét, thả người nhảy lên thuyền mình, cũng không quay đầu đi thẳng vào trong khoang thuyền.

A Lộc ở phía sau cậu cười vỗ tay:

– Nhị thúc giận rồi.

Hà Cô có chút không hiểu được, nói với Mai Cẩm:

– Tính tình Nhị gia nhà ta là thế, mong cô nương đừng chấp với ngài ấy…

Mai Cẩm cười nói:

– Không đâu ạ.

————

Hai chiếc thuyền đêm đó dừng lại ở bến tàu và sáng hôm sau lên đường. Như vậy sau ba ngày đồng hành, vào lúc giữa trưa cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Cảng này là điểm tập hợp và điểm phân tán trên nước lớn nhất trong khu vực. Sau khi lên bờ, hướng đông là Long Thành nằm dưới sự cai trị của Thổ Ty phủ châu trị Côn Châu, mà nhà chồng Bùi gia của Mai Cẩm cư trú ở huyện Mã Bình, cách khoảng chục dặm về phía tây, cũng không xa lắm.

Côn Châu là một trong những châu phủ lớn nhất ở Tây Nam với hơn chục quận, ngoài người Hán ra còn có cư dân của hơn chục dân tộc thiểu số như Bạch, Miêu, Cáp Ni, Thái, Túc Túc, Nộ, Độc Long đã sống ở đây từ thời xa xưa, dân cư phụ thịnh, bến cảng đông đúc người qua lại, nhiều tàu thuyền tụ tập tại bến tàu này, dòng người khuân vác ra vào bờ vô tận, khung cảnh vô cùng tấp nập.

Bùi gia từ lúc nhận được chấp nhận kết hôn của Mai gia thì đã ngóng chờ thuyền cưới đến sớm, họ đã nhờ một người quen ở bến tàu hàng ngày để mắt đến những chiếc tàu đến. Thuyền của Lỗ gia vừa đến, người quen biết kia sẽ biết, lập tức khoái mã chạy về Mã Bình báo tin cho Bùi gia.

Xe ngựa của Thổ ty phủ đón A Lộc và Hà Cô đã tới, dừng ở bên bến cảng.

Trên đường đi, A Lộc dành phần lớn thời gian trong ngày để đi chơi với Mai Cẩm, buổi tối mới quay về trở về, hơn nữa còn luôn gọi cô là tỷ tỷ. Mai Cẩm có sửa xưng hô bảo cô bé gọi mình là cô cô, nhưng cô bé lại tỏ vẻ mình đã lớn, gọi cô là cô cô thì đồng nghĩa với việc cô đã già rồi, lại muốn Mai Cẩm nhận mình là muội muội. Mai Cẩm vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng mà dù sao cô thấy, làm cô cô cũng được, mà tỷ tỷ cũng thế, chỉ là xưng hô mà thôi, cô bé thích thế nào thì tùy vậy.

Ngoài điều này ra, Mai Cẩm còn phát hiện cô nhóc này rất thông minh, cực kỳ có hứng thú với phương pháp sơ cứu của Heidegger mà cô đã sử dụng ngày hôm đó, cứ hú hét muốn học nó. Dù sao trên thuyền cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, Mai Cẩm liền dạy cô bé đồng thời còn dạy những phương pháp sơ cứu, tự cứu khác có thể áp dụng trong cuộc sống hàng ngày. A Lộc học được thì chỉ ước có cơ hội thể hiện khả năng học hành của mình mà thôi. Mấy ngày ở chung như thế, khi lên bờ phải tách ra và Hà Cô từ biệt Mai Cẩm, cô nhóc đứng ở bên cạnh lộ rõ vẻ buồn hiu.

Lý Đông Lâm có vẻ không kiên nhẫn nên lên bờ trước, chờ A Lộc cứ bịn rịn lưu luyến bị Hà Cô mang đi đến chỗ xe ngựa, cậu cũng đã trèo lên ngựa, khi sắp đi chợt quay đầu lại nhìn Mai Cẩm.

Mấy ngày đồng hành, Mai Cẩm vẫn luôn chú ý đến vết thương của cậu, hiện tại cơ bản có thể loại trừ khả năng xuất huyết trong, vết thương bên ngoài cũng đang lành lại, lúc này thấy cậu quay đầu lại liền dặn dò cẩn thận một lần nữa:

– Lý Nhị gia, khi về ngài đừng quên chuẩn bị thuốc theo đơn tôi đưa, uống đúng giờ, sáng tối bôi lên vết thương, đừng uống rượu! Nếu như có dấu hiệu sưng và mưng mủ cần đến tìm tôi ngay đấy. Nếu như không có vấn đề, mười ngày sau ngài đến để tôi cắt chỉ cho ngài.

Lý Đông Lâm làm như không nghe thấy quay đầu trở lại phóng ngựa đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt.

Mấy ngày nay hai chiếc thuyền cùng nhau đồng hành, cậu vẫn luôn bày ra vẻ mặt như người ta thiếu nợ mình không bằng. Mai Cẩm cũng đã quen rồi, thấy cậu đã đi rồi thì giống như đã tiễn được ôn thần đi, quả thực dùng từ thở phào nhẹ nhõm để hình dung.

Trên đường từ kinh thành tới đây, có thể nói là ngàn núi vạn sông, ngoại trừ mấy ngày đầu tiên có chút rắc rối ra cũng may những cái khác đều coi như thuận lợi, hiện tại cũng chỉ chờ người của Bùi gia tới đón nữa là xong.

Người đưa tin đã trở lại mang theo lời nhắn, nói Bùi gia đã chuẩn bị xong mọi việc cho hôn lễ, khi biết tin cô đến, đội ngũ đón dâu đang trên đường đón tân nương về nhà, tối nay sẽ bái đường thành thân.