Lúc này, cung nữ nhị đẳng Yên Tú từ ngoài Cẩm Hoa điện đi vào, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu chủ, Tiểu Huy Tử đến Ngự thiện phòng lấy cơm đã trở về, hỏi tiểu chủ có muốn bày thiện luôn không?"
Yên Tú là cung nữ nhị đẳng của Cẩm Hoa điện, tuy ở trước mặt Tiêu Uyển Từ địa vị không cao như hai đại cung nữ Tế Vũ và Thu Quả, nhưng so với Hồng Châu cùng An Lan hai nhị đẳng cung nữ khác thì lại được trọng dụng hơn.
Tuy tướng mạo Yên Tú trông bình thường nhưng lại có đôi tay khéo léo, thuê thùa rất tốt, còn đặc biệt chịu khó, tính tình trung thực, so với Hồng Châu và An Lan tốt hơn không chỉ một chút.
Cho nên hai người kia đã bị Tiêu Uyển Từ sai đi làm chút việc nặng hoặc không quan trọng, mà Yên Tú lại có thể thường xuyên ra vào nội điện Cẩm Hoa điện.
"Vậy mau mang lên đi, ta cũng sắp đói rồi." Tiêu Uyển Từ ngẩng đầu phân phó.
Đi bộ cả buổi sáng, lục phủ ngũ tạng của nàng quả thật đã rỗng tuếch, sáng nay trước khi đi thỉnh an, nàng chỉ ăn mấy miếng điểm tâm hôm qua để lót dạ, bằng không đã không thể chống đỡ đến giờ này.
"Được, tiểu chủ." Yên Tú lanh lẹ đáp ứng, xoay người lui ra truyền lời.
Một lát sau, Tiểu Huy Tử mang theo hộp thức ăn cùng Yên Tú tiến vào Cẩm Hoa điện.
"Nô tài bái kiến tiểu chủ, tiểu chủ kim an." Tiểu Huy Tử hướng Tiêu Uyển Từ hành lễ.
"Mau dậy đi, sáng nay có món gì?" Tiêu Uyển Từ sau khi được Thu Quả hầu hạ rửa tay xong, ngồi xuống bàn vuông bên cạnh dùng bữa.
Vừa nói đến đây, trên mặt Tiểu Huy Tử lộ ra chút vui mừng, "Bữa ăn sáng nay là cháo lá sen, vịt treo lò, thịt xào măng thái sợi, canh tổ yến với tủy sống, còn có bánh đậu thận*."
*đậu thận: hay đậu tây là một loại đậu có nguồn gốc từ Nam Mỹ, hình dáng giống quả thận, có màu đỏ, tím, trắng.
Tiêu Uyển Từ vô cùng ngạc nhiên khi nghe Tiểu Huy Tử báo tên những món ăn này, bữa sáng hôm nay sao lại thịnh soạn như vậy!
"Bữa sáng hôm nay thật thịnh soạn, Tiểu Huy Tử, ngươi không lấy nhầm chứ?" Nàng có chút nghi hoặc.
So với đồ ăn lúc trước, bữa ăn hôm nay thật sự quá phong phú, sao nàng có thể không kinh ngạc chứ.
"Nô tài chỉ làm theo lời tiểu chủ căn dặn, sao nô tài có thể cầm sai đồ ăn được, là Ngự thiện phòng nghe được đêm qua tiểu chủ hầu giá, đặc biệt phái một đầu bếp làm bữa sáng cho tiểu chủ." Tiểu Huy Tử cười giải thích.
Tiêu Uyển Từ...
Bản lĩnh đổi món của Ngự thiện phòng thật sự quá nhanh, đoạn thời gian trước đồ ăn rất bình thường, chỉ là rau dưa lá cây. Thị tẩm một lần chất lượng bữa ăn lập tức liền tăng lên, hậu cung này quá thực tế, đều là một đám người tinh ranh!
"Vậy mau mang lên đi." Tiêu Uyển Từ hiểu rõ gật đầu, đối với bữa sáng hôm nay có chút mong chờ, đã lâu nàng không được thưởng thức bữa ăn thịnh soạn như vậy.
"Vâng, tiểu chủ."
Tiểu Huy Tử lưu loát mở hộp thức ăn ra, dưới sự trợ giúp của Yên Tú, đem đồ ăn trong hộp lần lượt bày lên bàn, làm xong hắn cùng Yên Tú lặng lẽ rời khỏi Cẩm Hoa điện.
Bữa sáng trên bàn còn đang bốc hơi nóng vì được đặt trong hộp, mùi thơm xông vào mũi khiến Tiêu Uyển Từ bụng đói phải cử động ngón tay. Nàng cầm lấy thìa nếm trước một ngụm cháo lá sen, nhiệt độ vừa vặn, mùi gạo thơm mềm cùng mùi lá sen trộn lẫn với nhau, quả thật vô cùng thơm ngọt, không biết cháo được nấu bằng loại gạo gì, có chút mềm dẻo, nàng nhịn không được lại uống hai ngụm nữa mới bắt đầu cầm lấy đũa thưởng thức đồ ăn trên bàn.
Vịt treo lò đã được cắt thành từng miếng, xếp ngay ngắn trên đĩa sứ màu trắng, vỏ ngoài vàng óng ánh, trông rất hấp dẫn, hơn nữa Ngự thiện phòng còn chu đáo đặt một chén tương chấm nhỏ bên cạnh.
Tiêu Uyển Từ dùng đũa gắp một miếng thịt đùi, chấm thêm gia vị trong chén nhỏ, nếm thử một miếng, bên ngoài nóng hổi bên trong mềm, mùi vị thực sự ngon miễn bàn.
Ngoài ra canh tổ yến với tủy sống cùng thịt xào măng thái sợi, hương vị cũng rất ngon, không hổ là đầu bếp riêng làm đồ ăn, hương vị quả thật không tồi, hơn nữa tổ yến là thứ quý giá, không ngờ Ngự thiện phòng lại bằng lòng cho nàng ăn.
Đã lâu Tiêu Uyển Từ không được ăn nhiều đồ ngon như vậy, đương nhiên ăn rất vui vẻ, nàng còn hận không thể mọc ra thêm bốn cánh tay nữa.
Lúc trước Tiêu Uyển Từ vẫn cho rằng đồ ăn Ngự thiện phòng làm chính là những món vô vị kia, không ngờ căn bản là Ngự thiện phòng người ta thấy nàng không được sủng ái nên tùy tiện lừa gạt nàng!
Xem ra ở trong cung được sủng ái thì tốt hơn! Ngươi không cần phải mở miệng yêu cầu, tự có nô tài nịnh bợ đem đồ tốt đưa đến cho ngươi, khác biệt này thật sự khiến người khác đau lòng!
Sau khi ăn xong một bát cháo lá sen cùng với lượng đồ ăn nhiều hơn so với bình thường, cảm giác bụng nhỏ đã no, lúc này Tiêu Uyển Từ mới chưa thỏa mãn hạ đũa xuống.
Trong lòng vui sướng nghĩ, nếu về sau mỗi ngày đều có thể được ăn ngon như vậy thì tốt rồi, ai bảo nàng chính là đồ tham ăn đâu.
Tuy rằng ăn không ít nhưng vẫn còn dư lại rất nhiều, thịt xào măng thái sợi chỉ gắp vài đũa, canh tổ yến với tủy sống uống hai chén nhỏ, còn vịt treo lò cũng chỉ mới ăn một phần tư mà thôi. Tiêu Uyển Từ nghĩ đến Tế Vũ và Thu Quả đi theo tiểu chủ không được sủng ái như nàng, bình thường rất khó ăn được đồ ngon như vậy, liền phân phó: "Tế Vũ, Thu Quả, chia một nửa phần vịt treo lò cho Tiểu Ngũ Tử, đồ ăn còn lại hai người chia nhau ăn đi."
Trong cung, cung nữ thái giám đều ăn chung nồi lớn, chất lượng thức ăn có thể tưởng tượng được, Thu Quả cùng Tế Vũ đôi khi còn đi theo nàng ăn chút đồ ngon, thái giám thì không được như vậy, Tiểu Ngũ Tử dù gì cũng là thủ lĩnh thái giám bên cạnh nàng, sao có thể bạc đãi.
"Vâng, tiểu chủ, hôm nay nô tỳ và Thu Quả nhờ phúc của người mới có thể ăn được đồ ngon như vậy." Vẻ mặt Tế Vũ vui vẻ bắt đầu thu dọn thức ăn trên bàn.
(Mọi người xem trên wattpad @chinguyen13042002 để ủng hộ mình nha)
Trên mặt Thu Quả cũng lộ ra ý cười, những món ăn này ở trong cung bình thường chủ tử cũng không được ăn nhiều, huống chi là cung nhân hầu hạ như các nàng, vẫn là tiểu chủ nhà mình biết thương bọn họ.
Ở trong cung không tùy tiện nổi giận, không đánh chửi nô tài, đó chính là một chủ tử tốt, nếu có thể gặp được chủ tử luôn suy nghĩ cho cung nhân, vậy nhất định kiếp trước đã thắp hương, làm nhiều việc thiện.
Tế Vũ và Thu Quả thu dọn đồ còn dư lại vào phòng phụ bên cạnh, đó là nơi Tiêu Uyển Từ đặc biệt dành riêng cho hai người. Vốn dĩ cung nữ thái giám không ở đây, nhưng Tiêu Uyển Từ sợ Tế Vũ không quen ở cùng một chỗ với nhiều cung nhân nên dọn một gian phòng nhỏ bên cạnh cho nàng ở. Dù sao Tế Vũ cũng là nha hoàn bên người nàng, ít nhiều cũng có vài phần tình cảm, phải suy nghĩ cho nàng ấy nhiều một chút.
Tế Vũ cảm thấy Thu Quả cũng là đại cung nữ Cẩm Hoa điện, chỉ mình ở phòng phụ thì không được công bằng, liền kê thêm một cái giường để Thu Quả cũng dọn vào, vừa vặn hai người có thể làm bạn.
Thu Quả đương nhiên vui vẻ đồng ý, ngủ hai người so với ngủ ở giường chung lớn, suy nghĩ một chút cũng biết phải lựa chọn cái nào, hơn nữa ở chỗ này, chiếu cố tiểu chủ nhà mình cũng thuận tiện hơn.
Tế Vũ chia nửa phần vịt treo lò trên đĩa sang một chiếc đĩa khác, dự định đưa cho thái giám Tiểu Ngũ Tử. Hắn là thủ lĩnh của mấy thái giám khác, tiểu chủ thiên vị một chút cũng là việc nên làm.
"Đem đĩa thịt xào măng thái sợi này cùng đưa cho Tiểu Ngũ Tử đi." Thu Quả mở miệng nói.
Tế Vũ vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Thu Quả, tiểu chủ lại không nói đưa thịt xào măng cho Tiểu Ngũ Tử mà?
"Nghe lời ta, đem món thịt xào măng này đưa cho Tiểu Ngũ Tử, trở về ta sẽ nói chi tiết cho ngươi." Thu Quả chủ động đem đĩa thịt xào măng đưa cho Tế Vũ. Tế Vũ nhận lấy đĩa thịt xào măng và vịt treo lò bỏ vào trong hộp thức ăn, xoay người đi ra ngoài, cũng không hỏi Thu Quả vì sao nữa. Thu Quả ở trong cung lâu hơn nàng, tự nhiên hiểu biết cũng nhiều hơn, nếu nàng ấy bảo đưa đi, vậy tất nhiên có đạo lý của nó.
Góc đông bắc Ngọc Phù cung có một phòng trà nhỏ, có thể đun chút nước nóng. Ngày thường khi những cung nhân hầu hạ này không có việc gì làm, phần lớn đều thích tụ tập ở đây nghỉ ngơi tán gẫu, thuận tiện uống hai ngụm trà nóng, cũng coi như là một chỗ thư giãn không tồi.
Tế Vũ gọi Tiểu Ngũ Tử ra từ phòng trà nước.
"Tế Vũ tỷ tỷ" Tiểu Ngũ Tử có hơi kinh ngạc. Nhìn thấy Tế Vũ mang theo hộp thức ăn thì mới hiểu ra là đến đây đưa đồ ăn cho hắn.
"Cầm lấy đi, đây là tiểu chủ bảo ta mang tới cho ngươi." Tế Vũ đưa chiếc hộp qua.
"Tiểu chủ thật tốt, cám ơn Tế Vũ tỷ tỷ đưa tới." Tiểu Ngũ Tử vẻ mặt vui sướng tiếp nhận hộp thức ăn.
Vừa rồi ở phòng trà nước nghe Tiểu Huy Tử nói hôm nay đồ ăn của tiểu chủ rất ngon, không ngờ tiểu chủ còn nghĩ đến mình, cơ hội cho hạ nhân được ăn thịt thật sự không nhiều lắm!
Vẫn là tiểu chủ nhà mình tốt, trước kia hắn cảm thấy nàng không cho tiểu thái giám bọn họ hầu hạ trước mặt còn tưởng rằng nàng không thích hoạn quan, cho nên lúc không có việc gì hắn cũng không lượn lờ trước mặt tiểu chủ.
Nào biết được rằng khi tiểu chủ có đồ ăn ngon còn nghĩ đến hắn. Hai người Tế Vũ và Thu Quả đã sớm bị Tiểu Ngũ Tử tự động bỏ qua.
Tế Vũ đưa hộp thức ăn cho Tiểu Ngũ Tử xong liền nhanh chóng quay lại phòng của mình, nàng còn đang đợi Thu Quả trả lời câu hỏi lúc nãy.
"Biết vì sao ta bảo ngươi đem thịt xào măng thái sợi mang đi cùng không?" Thu Quả vừa nói vừa đưa cho Tế Vũ đũa và bánh bao.
Tế Vũ suy tư một lát, không chắc chắn trả lời: "Là giúp tiểu chủ thu mua lòng người sao?"
Thu Quả nhìn Tế Vũ với ánh mắt "ngươi cũng không quá ngốc", cười trêu ghẹo nói: "Ngươi có thể nghĩ đến điều này, chứng tỏ không ngốc đến mức hết thuốc chữa."
Ở cùng Tế Vũ một thời gian, nàng phát hiện tính tình nàng ấy cũng không tệ lắm, đôi lúc còn nói chút chuyện cười không ảnh hưởng đến đại cục.
Tế Vũ xấu hổ đỏ mặt, ngụy biện nói: "Ta chỉ là người ngốc, không thể so với đám người trong cung các ngươi, ai ai cũng là nhân tinh*."
*nhân tinh: Người thông minh, khôn khéo, tinh ranh, rành thế sự.
Thu Quả nghe Tế Vũ nói nàng là nhân tinh, cũng không tức giận, cười tủm tỉm lặp lại: "Đúng, đúng, đám chúng ta đều là nhân tinh."
Những người có thể sống sót đi lại trong cung nhiều năm như vậy, không phải nhân tinh thì là cái gì. Ở trong cung, người không khôn khéo sẽ sống không được lâu. Thu Quả cầm đũa gắp cho Tế Vũ ngồi đối diện một miếng thịt vịt, đặt vào trong bát nhỏ trước mặt, hành động này khiến Tế Vũ có chút ngượng ngùng.