Xuyên Qua Chủng Điền Chi Phu Lang Hung Mãnh

Chương 12



“Đừng, đừng, đừng tới đây.” - Từ Ca Nhi sắc mặt tái nhợt, nhìn Lâm Phàm chậm rãi đi về hướng của hắn, lắp bắp nói.

Lâm Phàm trực tiếp liếc mắt xem thường bọn họ, đám ca nhi này nhát gan như chuột, chẳng qua là làm mặt quỷ liền bị dọa thành như vậy - “Nhớ kỹ, về sau nhưng đừng có mà chọc đến ta, bằng không……” - Hai tay nắm vào nhau thành nắm đấm, hơi chuyển động đến trước mặt Từ Ca Nhi.

Từ Ca Nhi bị dọa đến hai mắt trợn trắng, trực tiếp té xỉu trên mặt đất.

Lâm Phàm có chút vô ngữ, quả nhiên là ca nhi nhu nhược, cậu sẽ không đến mức dọa người ta đến sinh bệnh đi?

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” - Ca nhi nghèo khó nhìn dáng vẻ cậu ngồi xổm, duỗi tay muốn xem Từ Ca Nhi, vì thế lấy hết lá gan ra hỏi.

Lâm Phàm căn bản không muốn trả lời, trực tiếp nắm lấy nhân trung của hắn bóp nhẹ, sau khi thấy Từ Ca Nhi từ từ tỉnh lại - “Được rồi, không có việc gì.” - Làm xong hết thảy, cậu không để ý tới hai ca nhi đang trợn mắt há mồm kinh ngạc, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đại khái vì rất nhiều người đều vội vàng việc nhà nông, trừ hai ca nhi vừa rồi, cậu cũng không gặp được những người khác.

Lâm Phàm tìm một dòng suối nhỏ, tiếp theo tránh ở phía sau một cái cây, trực tiếp sử dụng năng lực muốn không schế dòng nước, chỉ là…… Vì cái gì cậu thử rất nhiều biện pháp đều không được, bên dòng suối dòng nước vẫn là không có chút nào biến hóa, nói cách khác, dị năng của cậu không theo cùng đến đây.

Hiện tại thân là ca nhi, Lâm Phàm thật cũng không phải muốn đi chiến trường, nhưng có một kỹ năng phòng mới là bảo đảm nhất.

Lâm Phàm có chút uể oải ngồi ở dưới tàng cây, nhìn mặt trời sáng chói nóng bỏng, tự hỏi con đường về sau cậu phải đi như thế nào.

Lâm Phàm vươn tay sờ sờ bụng, hiện tại bụng cậu còn chưa nhô lên, cũng không biết đã bao nhiêu tháng, càng thêm làm cậu cảm thấy khó xử chính là, lương thực trong nhà hiển nhiên không đủ, huống chi cậu còn là dựng phu, yêu cầu đồ bổ sung dinh dưỡng.

Di? Lâm Phàm nhìn đôi tay trắng trẻo nõn nà non mịn liền cảm thấy có chút quái dị, không phải là “Phàm ca nhi” thường xuyên làm việc nặng sao? Như thế nào này đôi tay này lại không có một vết chai nào, giống như là được sinh ra trong gia đình giàu có quyền quý vậy.

Lâm Phàm cảm thấy chuyện này khẳng định có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nếu cậu không phải Phàm ca nhi, vì sao người trong thôn đều quen thuộc với cậu như vậy, không thể có khả năng cả thôn hùa nhau cùng diễn kịch đi? Vậy thì quá giả rồi.

Cậu trực tiếp xốc quần lên, để lộ hai chân, quả nhiên giống như cậu tưởng tượng, hai chân cũng có dáng vẻ chưa từng làm qua việc nặng, hay ít nhất ca nhi nông thôn căn bản không thể có hai chân như vậy. Mặc kệ, vô luận thân thể này là ai, hiện tại đều là Lâm Phàm cậu, cũng chính là Phàm ca nhi.

“Phàm ca nhi quả nhiên thích thông đồng hán tử, xem đi, còn kéo quần để lộ cả hai chân ra.” Lâm Phàm còn đang tự hỏi về sau có thể gặp phiền toái về vấn đề này hay không, thì đột nhiên nghe được âm thanh lắm mồm chanh chua.

“Còn không phải sao, bằng không sao lại chưa kết hôn đã có thai? Mà không, có lẽ là hắn đang muôn tìm một phụ thân tiện nghi cho đứa con hoang trong bụng đó. Đáng tiếc hán tử người ta cũng không phải ăn chay. Ngay đêm thành thân liền vạch trần hắn.” - Một người khác tục tằng nói.

Lâm Phàm nhanh chóng thả ống quần xuống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai ca nhi đang chậm rãi đi về phía mình.

“Như thế nào? Phàm ca nhi, đến đồng hương cũng không quen biết sao?” - Một ca nhi trong đó nhìn Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm đứng lên, nhàn nhạt trả lời, “Ai muốn quen biết thì người đó đi mà nhận. Không có liên quan gì tới tôi.”

“Cậu ta chính là a tẩu tương lai của cậu đấy.” - Những lời này làm Lâm Phàm dừng bước, lúc này mới liếc mắt nhìn ca nhi kia.

Quả nhiên lớn lên xinh đẹp, chẳng qua dáng vẻ thiên về nữ giới nhiều hơn, khiến cậu cảm thấy cực kỳ quái dị - “Tôi đã phân gia rồi, con chó con mèo nào cũng không có liên quan đến tôi.”

“Phàm ca nhi mày vũ nhục tao?” - Hương ca nhi bén nhọn chất vấn.
— QUẢNG CÁO —