Xuyên Qua Gả Cho Anh Nông Dân

Chương 40



Trời đã sáng rất lâu, nha hoàn thấy Lý Mai vẫn không tỉnh.

Nha hoàn lại gõ cửa, “Phu nhân, nô tỳ vào được không?.”

Vẫn không nghe thấy âm thanh trả lời, nha hoàn đẩy cửa vào, đi đến mép giường, lại gọi: “Phu nhân, nên tỉnh rồi.”

Người trên giường một chút phản ứng cũng không có, nha hoàn lại gọi thêm vài tiếng, nhưng Lý Mai cũng không tỉnh. Cuối cùng nha hoàn nhìn thân mình Lý Mai không nhúc nhích, đột nhiên có một dự cảm không tốt, nàng ta run rẩy đưa tay đến mũi Lý Mai.

Nha hoàn sợ tới mức thu tay lại, ánh mắt không dám tin, phu nhân ngày hôm qua còn tốt sao hôm nay đã ra đi?

Sắc mặt Nha hoàn đau thương, khóc thất thanh. Nàng ta chạy nhanh ra bên ngoài, “Phu nhân mất rồi, mau đi báo lão gia.”

Trong phủ người hầu nghe nha hoàn nói đều ngẩn người, lại cảm thấy không có khả năng, phu nhân ngày hôm qua còn tốt mà?

Nhưng đây là nha hoàn bên cạnh phu nhân, chuyện này không thể đùa. Trần Ni Nhi cùng Trần Húc nghe được hạ nhân thông báo, cả trưa cũng chưa có phản ứng.

Trần Ni Nhi không tin, “Nương ta còn khỏe như vậy, người có bịa chuyện không đấy!”

“Tiểu thư, nô tỳ không dám nói bậy? Phu nhân thật sự đã ra đi.” Nha hoàn bị biểu cảm khuôn mặt Trần Ni Nhi dọa tới mức quỳ rạp xuống đất dập đầu lia lịa.  Trần Ni Nhi không để ý tới nha hoàn đang quỳ lạy kia, chạy đến viện Lý Mai.

Lúc Trần Ni Nhi  đến, Trần Húc đã ở trong phòng. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của đại ca, run rẩy hỏi, “Ca, nương không có việc gì phải không?”

Trong mắt Trần Húc tràn đầy đau thương, âm thanh trầm xuống”Nương đi rồi.”

“Không có khả năng! Ca, người gạt ta.”

Trần Ni Nhi phủ nhận chạy tới trước giường bắt lấy tay Lý Mai “Nương, nương tỉnh lại nhìn Ni Nhi được không?”

Trần Ni Nhi khóc, ngày hôm qua nương vẫn còn khỏe sao hôm nay lại đi rồi.?

Trần Húc phân phó quản gia chuẩn bị hậu sự, quay đầu nhìn Trần Ni Nhi đang ghé vào mép giường vừa thở hổn hển vừa khóc, hắn đi qua kéo lên, “Đừng khóc, hãy để nương ngủ.”

Trần Ni Nhi khóc đỏ cả mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Trần Húc, sau đó gật gật đầu, “Ta không khóc, để nương ngủ.”

Trần Nghị buổi chiều mới được tin Lý Mai đã rời đi, hắn ngẩn người, không thể tin được. Buổi sáng hôm nay thời điểm hắn rời đi Lý Mai  vẫn còn ổn.

Nhưng người hầu trong phủ chạy đến báo tin chắc không phải đùa hắn, Trần Nghị cưỡi ngựa  như bay trở về nhà. Mới ngừng ở cửa, Trần Nghị nhìn vải lụa trắng được treo lên, trong lòng khó chịu vô cùng, hô hấp trở nên khó khăn.

Hắn xuống ngựa, từng bước đi vào nhà chính, nhìn cỗ quan tài vô hồn, hốc mắt ướt đẫm. Trần Húc cùng Trần Ni Nhi nhìn thấy hắn trở về, từ trên mặt đất chạy tới, mở miệng gọi: “Cha.”

“Nương các con đi khi nào?” Trần Nghị bình tĩnh hỏi.

Trần Húc: ” Giờ dần đêm qua”

Đêm qua giờ Dần? Nhưng đêm qua giờ đó hắn trở về nhà?

Trần Nghị đột nhiên nhớ tới một vài điểm bị hắn xem nhẹ, nàng ngủ thường không sâu, đêm qua khi hắn lên giường, nàng một chút phản ứng cũng không có, khó trách tối qua ôm nàng ngủ cơ thể nàng cũng không ấm áp.

Thì ra lúc đó nàng đã đi rồi.

Trần Nghị đi đến quan tài nhìn Lý Mai đang được đặt ở bên trong. Nhất thời khóc không ra tiếng.

Chờ đem nắp quan tài đậy lại, cảm xúc Trần Nghị  lạnh dần. Thẳng đến khi tiễn Lý Mai, cảm xúc Trần Nghị mới bình tĩnh trở lại. Khi nghe quản gia nói muốn đem vật dụng của Lý Mai đốt đi, Trần Nghị lạnh lùng cự tuyệt.