Xuyên Qua Học Cách Trở Thành Ca Ca Tốt

Chương 12: Thân nhân kiếp này (1)



Đang lúc bầu không khí rơi vào trầm mặc, từ phía xa đã nghe thấy tiếng người hốt hoảng gọi tới:

"CÁC VỊ TIỂU TƯỚC, TIỂU QUÂN!!! "

Bốn huynh muội không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa lớn, một nữ nhân mặc kỵ giáp, trên tay cầm trường kiếm thon dài nặng nề chạy về phía họ khiến ai nấy cũng ngơ người thầm hỏi có chuyện gì gấp gáp tới mức khiến cho nữ nhân kia quên luôn cả việc bản thân biết ngự kiếm vậy?

Ngay khi tới nơi nữ nhân cật lực hít thở, nhìn thấy người cần tìm đều ở chung một chỗ khuân mặt thoáng qua vẻ kích động. Song hướng về phía Vân Dao nghiêm nghị nói:

"Các vị tiểu tước, tiểu quân mau trở về... Hộc... Thần Nữ đại nhân triệu kiến... "

Vân Dao cùng Vân Yến sớm đã bị ngữ điệu của nữ nhân kia doạ sợ, mặt mày tái nhợt như kẻ bệnh sắp chết.

Thần Nữ triệu kiến?

Nữ nhân kia nói "Thần Nữ triệu kiến" chứ không phải là "phu nhân cho gọi". Ý này chính là nói Tướng Phủ gặp hoạ lớn cần bọn họ trở về gấp.

Vân Hưởng ngồi trên ghế cao thở dài một mặt biết rõ thế sự, chỉ sợ lần này không phải Tướng Phủ gặp hoạ mà là ngày tận của Vân Nguyệt Quốc đã tới.

Y không biết Vân Sinh Hoà làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ nhưng Hoa Mộng Anh tuệ nhãn tinh tường, có lẽ nàng ta đã sớm nhìn thấu tất cả. Chỉ là cuối cùng buông bỏ chấp thuận hay cường ngạnh chống lại Thiên Đạo thì vẫn cần một lời chỉ điểm từ nữ nhân này.

Gặp chuyện lớn lòng người nóng như lửa đốt, ai cũng gấp gáp muốn trở về Tướng Phủ thật nhanh. Vân Tử Anh cũng vậy, khuân mặt y tỏ rõ vẻ bồn chồn lo lắng nhưng chân vừa bước một bước ngay lập tức khựng lại, lông mi rũ xuống che đi cảm xúc dâng lên trong lòng, hai tay y vô thức đan vào nhau lại tựa không biết đặt đâu cho đúng liên tục đảo loạn.

Phải đến khi nữ nhân mặc kỵ giáp nhận ra điểm bất thường, quay đầu lại thấy bộ dáng bối rối không biết nên đi hay nên ở của Vân Tử Anh nàng liền nghiêm cẩn nói:

"Đại Bạch Quân! Người cũng tới! "

Vân Tử Anh kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt hiện rõ vẻ không ngờ cuối cùng vẫn giấu không nổi niềm vui sướng nơi đáy mắt.

Yết hầu khẽ động, Vân Tử Anh khô khốc đáp lời:

"Được! "

Về lại Tướng Phủ, khác với suy nghĩ của Vân Hưởng rằng bọn y sẽ được đưa tới chỗ của Hoa Mộng Anh để tùy ý nàng ta sắp xếp thì bọn họ lại được đưa tới viện tử của Vân Sinh Hoà.

Đang lúc Vân Hưởng mờ mịt, không hiểu vì sao thì y lại thấy đám tỳ nữ trong Tướng Phủ không ngừng chạy loạn, trên mặt kẻ nào kẻ nấy đều treo vẻ mặt ám khí tới đáng sợ. Liếc mắt nhìn qua lại thấy có người bưng một thau nước ra, thau bằng đồng sáng chói, nước bên trong óng ánh một màu đỏ tươi tới kinh người.

Đám huynh tỷ của Vân Hưởng đã vội sắp chết, cả bọn ai nấy cũng nhanh chân chạy đi bỏ lại Vân Hưởng lười biếng phía sau khiến y hoang mang chạy theo.

Vân Hưởng tuy đã 3 tuổi nhưng rất lười, còn là 'vị tiểu tước' được cưng chiều nhất trong Tướng Phủ nên so ra số lần y tự túc đi bộ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Y cũng vừa bước vào con đường tu tiên, linh lực ít ỏi đều đã tiêu hao hết vào sáng nay nên hiện tại y chỉ đành đi bộ. Vừa đi được mấy bước Vân Hưởng thở hổn hển như sắp đứt hơi, đầu choáng váng sắp ngã.

Một đạo thân ảnh lướt qua tiện đà đẩy Vân Hưởng khiến y ngã ngồi trên nền đất lạnh lẽo.

"A"

Một tiếng rên rỉ ngọt lịm ngân lên, Vân Hưởng còn đang trong hậm hực nghe thấy tiếng người liền bất giác ngẩng đầu lên. Trước tầm mắt y là một tỳ nữ có dung mạo mang đường nét cương ngạnh, thân hình thô tráng hơn nữ nhân bình thường rất nhiều.

Vân Hưởng ấm ức ra mặt, hướng đối phương trừng mắt nhưng có vẻ nữ nhân kia chẳng mấy quan tâm tới y. Nàng ta khó nhịn đau đớn đứng lên, vóc dáng này... khiến Vân Hưởng thay đổi thái độ, tự nhủ có lẽ vì quá vội lên mới không để ý tới cục bông nhỏ vẫn còn đang chập chững bước đi như Vân Hưởng.

Nữ nhân kia vừa đứng dậy liền sờ vào vạt áo, chợt nàng ta khựng tay lại, khuân mặt trắng bệch như kẻ chết trôi vội vã cúi xuống lần mò như tìm thứ gì đó trực tiếp coi Vân Hưởng thành bột mịn tan vào không khí.

Thấy hành động kỳ quái của người trước mặt Vân Hưởng cũng chẳng có lấy nửa điểm nghi ngờ dẫu sao người Vân Nguyệt Quốc chính là kỳ cục như vậy.

Nhớ tới việc đại sự bên kia Vân Hưởng cũng chẳng chú ý tiểu tiết bên này vội nhanh chân rời đi không hề chú ý tới biểu cảm hưng phấn tới kinh dị của tỳ nữ kia sau khi tìm thấy vật đã mất.

Viện tử của Vân Sinh Hoà ngoại trừ một gian phòng ngủ cùng thư phòng ra thì bên ngoài là bãi đất trống chẳng có nổi một cành cây nhánh cỏ khiến người có cảm xúc nơi đây hoang tàn đến lạ. Có ai lại nghĩ tới nơi ở đơn giản tới nực cười này lại là viện tử của Tướng Quốc đại tướng quân phong lưu hoà nhã kia chứ.

Chỉ khác so với thường ngày lãnh tĩnh, hiện tại quanh sân có rất nhiều người đứng đó. Không nói tới hạ nhân trong Tướng Phủ, dường như tất cả người trong "nhà" đều đã tới đầy đủ.

Trên mặt ai nấy cũng đều treo lên vẻ hoang mang lo sợ, căng thẳng nhất vẫn là ở chỗ Vân Tử Anh. Chỉ thấy y đang đứng sau Vân Yến một mặt ủ rũ, đôi mắt hoen đỏ như đã khóc. Mà đối mặt với Vân Yến là một nữ nhân mặc kỵ giáp khuân mặt có tới 6 phần giống Vân Sinh Hoà, cả hai mắt đối mắt trừng nhau như muốn toé ra tia lửa điện.

Nhìn cảnh này Vân Hưởng liền hiểu, nữ nhân mặc kỵ giáp kia là nhị tỷ của y - Vân Doãn Doãn là nhi nữ của tứ di nương Hoàng Doanh Doanh. Vừa tròn sao lại lớn hơn Vân Hưởng 100 tuổi, nàng phi thường tài giỏi, kết đan khi mới 18, lên 19 liền cùng Vân Sinh Hoà lên chiến trường dẹp loạn. Đứng phía sau chiến công của tướng mẫu Vân Doãn Doãn không có công lao cũng có khổ lao. Chưa kể mẫu thân của nàng cũng là một nữ nhân mà Vân Sinh Hoà yêu sâu đậm. Vốn gia thế Hoàng Doanh Doanh không mấy hiển hách nhưng vì chữ tình mà Vân Sinh Hoà không tiếc kéo bản thân lùi lại, trở thành bàn đạp giúp Hoàng gia vươn lên đạt tới vinh hoa như hiện tại. Thậm chí còn không ngại vụng trộm với Hoàng Doanh Doanh sau lưng hai tỷ muội Hoa Gia, cùng nàng ta có một đứa con riêng là Vân Doãn Doãn.

Vân Doãn Doãn từ nhỏ đã sống bên nhà ngoại phải chịu cái danh con hoang tới hơn 20 năm nếm trải không ít khổ cực nhưng khi biết được Vân Sinh Hoà là tướng mẫu của mình nàng không những không tức giận mà còn lấy đó làm tự hào. Bởi nàng là một người truy cầu sức mạnh, luôn khát khao trở lên mạnh mẽ và sẽ luôn phục tùng kẻ cường đại hơn mình nên không khó nói Vân Sinh Hoà trong tim Vân Doanh Doanh đã sớm trở thành bức tượng đài đẹp đẽ không thể phá bỏ.

Vì đối với Vân Sinh Hoà sùng bái tới mê muội nên Vân Doanh Doanh đối với người đã từng ngu ngốc gây tội như Vân Tử Anh cảm thấy y thật chướng mắt. Ngay từ khi thấy y xuất hiện đã không nhịn được mà dở thói ngang ngược đuổi người đi.

Vân Tử Anh ấm ức, Vân Yến đương nhiên không thể đứng nhìn nên mới có một màn mèo chó cắn nhau như hiện tại.

Nhưng điểm chú ý Vân Hưởng lại rơi ở trên người đang quỳ trước viện tử chấp nhận chịu gia pháp. Chỉ thấy người kia bóng lưng đơn bạc hơi khom xuống, mái tóc đen rũ rượi bị vén gọn lên trước ngực để lộ tấm lưng chằng chịt vết roi mảnh. Không biết đối phương đã lãnh bao nhiêu roi mà vải áo đều bị quật tới rách nát, lớp da bị đánh rách theo từng đường roi hằn trên da thịt. Máu loãng hoà cùng mồ hôi thấm đẫm cả kiện y phục.

Theo từng cái vung roi, tiếng * chát * * chát * vang lên thâm thúy đau xót cả da thịt. Hoà âm trong đó là âm giọng nức nở của nữ nhân bên cạnh:

"Đủ rồi... Loan Nhi của ta sẽ không chịu được mất... Hức... Dừng lại đi... "

Người đang quỳ bên cạnh Vân Thủy Loan là mẫu thân của nàng - tam di nương Vân Khuê Ngọc. Vốn xuất thân là người hoàng thất Vân Khuê Ngọc được người dạy dỗ rất tốt, từng cử chỉ, phong thái của nàng ta đều toát lên vẻ đoan trang, hiền thục. Tính cách lại lễ độ khiêm nhường so ra chính là một vị phu nhân lý tưởng. Chỉ tiếc là quá thương nhi nữ, cũng chính vì bảo bọc nàng quá chặt nên hai mẫu tử vẫn luôn bất đồng quan điểm.

Thấy Vân Khuê Ngọc khóc lóc không ngừng cầu tình cho nhi nữ, Đại Thiên Tước Vân Tô Thuần có lẽ cũng cảm thấy phiền, khẽ liếc mắt nhìn cả hai một lượt nàng ta mệt mỏi nâng tay ra lệnh người dừng lại.

Tiếng roi da va chạm với da thịt vừa dứt Vân Thủy Loan liền ngã gục vào lòng Vân Khuê Ngọc khó khăn hít thở. Vân Khuê Ngọc lúc này cũng ngừng khóc, Vân Yến cùng Vân Doãn Doãn cũng chú ý tới chút biến đổi này, lời sắc bén nơi đầu lưỡi nhanh chóng thu lại, thoắt một cái cả hai đã từ đối thủ trở thành khán giả xem kịch hay.

Từ trước tới nay không ai không biết hậu trạch của Tướng Quốc đại tướng quân loạn hơn cả chiến trường. Mỗi vị phu nhân người nào người nấy cũng đều có gia thế hiển hách, tính cách vừa hay bất đồng nhau, không phải người này khắc người kia thì cũng là người kia tính kế người nọ. Vân Sinh Hoà vốn chẳng để tâm tới hậu trạch phía sau nên chiến tranh giữa mấy vị phu nhân cũng lan sang mấy vị tiểu tước tiểu quân. Đều là huynh đệ tỷ muội cùng một tướng mẫu mà ra nhưng mấy vị trước mặt đây chưa từng cho nhau một khuân mặt tốt, ngay cả xưng tên cũng là gọi theo thứ vị.

Ngay cả Vân Tô Thuần tính cách ngày thường đạm bạc ít nói khi hướng tới Vân Thủy Loan ngồi trên đất ánh mắt cũng không giấu nổi ghét bỏ, nàng ta giọng trầm xuống, không khí xung quanh tựa hồ lạnh lẽo theo:

"Tam muội đã biết tội chưa? "

"Ta... "

Vân Thủy Loan khó khăn mở miệng như đang muốn nói gì đó song lại thôi. Khuân mặt nàng vặn vẹo tới khó tin tựa như hối hận lại tựa như phẫn uất, cánh môi đỏ hồng nhu thuận cũng vì thế mà bị cắn rách da ẩn ẩn đau.

Nghe thấy lời chất vấn của Vân Tô Thuần, Vân Khuê Ngọc cả kinh lại nhìn lại nhi nữ nhà mình thấy nàng vẫn chưa nhìn ra lỗi lầm của bản thân sợ nàng vừa mở miệng ra liền thất thố Vân Khuê Ngọc liền vội thay Vân Thủy Loan đáp lời:

"Loan Nhi đã biết tội rồi! Đại Thiên Tước có thể nể tình tam di nương mà tha cho nữ hài lần này không? Sau này ta sẽ quản nó nghiêm hơn! "

Vân Khuê Ngọc vốn đang ở trong thư phòng xử lý sự vụ, ngày thường đều không bước ra ngoài nên chỉ đơn giản mặc một lớp y phục mỏng màu hồng phấn hoạ tiết hoa Mẫu Đơn tinh xảo, tóc tùy tiện vấn lên nay tán loạn trông thảm vô cùng. Nhưng Vân Nguyệt Quốc này nào thiếu nữ nhân như nàng, chưa kể Đại Thiên Tước Vân Tô Thuần vốn nổi danh là lãnh cảm, từ trong ra ngoài đều không có cảm xúc, ngay cả phương diện kia cũng không có hứng thú nên cái khái niệm 'thương hoa tiếc ngọc' với nàng ta chẳng hề tồn tại. Thế nên tại cái thời khắc Vân Khuê Ngọc thay nhi nữ cầu tình Vân Tô Thuần vẫn rất công tâm nghĩ có nên phạt cả mẫu lẫn tử hai người luôn hay không?

Chỉ là lời chưa kịp nói ra đã bị người khác đáng ngang.

"Ha"

Bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo đầy khinh miệt, ngước lên nhìn đã thấy Vân Doãn Doãn bĩu môi, ghét bỏ nói:

"Đúng là cuồng ngôn xảo trá mà! "

Vừa nghe thấy Vân Doãn Doãn lên tiếng ai nấy cũng thở dài ngao ngán trong lòng. Nữ nhân này với mẫu tử Vân Khuê Ngọc chính là không đội trời chung. Lần này Vân Thủy Loan gây tội nàng ta chắc chắn sẽ không chỉ châm chọc vài câu đơn thuần thôi phải không?

Nhưng Vân Hưởng đứng một bên kia lại cảm thấy có gì đó không đúng. Ánh mắt y thâm thuý nhìn nữ nhân cao ngạo trước mặt một lượt xem liệu bản thân có phải hoa mắt hay không lại nhìn thấy tia thù hằn thoáng qua nơi đáy mắt Vân Doãn Doãn. Sớm biết Vân Doãn Doãn cùng mẫu tử nhà tam di nương quan hệ chẳng mấy tốt đẹp nhưng cũng không tệ đến mức khiến nàng sinh ra thù ghét như vậy. Bởi bọn họ đều là người tu đạo, một đời dài hơn phàm nhân rất nhiều nên đối với mấy thứ như tranh giành tình cảm này vốn không quá sâu sắc. Thù hận dù có sâu tới đâu cũng chỉ cần đáp trả công bằng liền không tính toán.

Vân Hưởng một bên chìm vào suy nghĩ miên man, Vân Doãn Doãn bên kia vẫn rất biết châm chọc người, nói tiếp:

"Nếu ta nhớ không lầm thì mấy lần trước tam muội lén chạy vào Tuyệt Vực Giới người cũng nói như vậy! Rằng sẽ quản nghiêm nàng ta! Nhưng bây giờ thì sao hả? "

Càng nói giọng Vân Doãn Doãn càng lạnh đi vài phần, khoé môi cong lên cũng không giữ được nữa mà dần hạ xuống thành một đường thẳng tắp. Châm chọc nơi đáy mắt biến hoá thành muôn vạn xúc cảm, từ lạnh lùng sang kinh thường cuối cùng tức giận.

Nàng gằn giọng nói:

"Đã không quản được cái chân cũng thôi đi còn dám kháng lệnh nữ đế trốn đến chiến trường"

"Tam di nương! Người đừng quên tam muội còn chưa bạo phát linh lực... À không! Đã bạo rồi chỉ là không đúng lúc mà thôi! "

"Thực - lòng - chúc - mừng - tam - muội - NHA! "

Câu cuối Vân Doãn Doãn gằn từng chữ một, ánh mắt thù hằn chuyển hướng về phía nữ nhân trong lòng Vân Khuê Ngọc. Ánh mắt tràn đầy tính xâm lược quét qua từng tấc da thịt của Vân Thủy Loan như hận không thể biến thành muối trắng để sát lên từng miệng vết thương đang rỉ máu của nàng ta.

Vân Thủy Loan cảm nhận được điều đó cơ thể càng run rẩy mãnh liệt.

"Đủ rồi! "

Vân Tô Thuần nhẹ giọng lên tiếng cắt ngang cơn phẫn nộ của Vân Doãn Doãn nhưng nghe qua giọng điệu rõ ràng nàng ta cũng chẳng có ý ngăn cản người. Quả nhiên Vân Doãn Doãn ban đầu cả kinh sau bất mãn trừng Vân Tô Thuần, nói tiếp:

"Đủ? Cái gì mà đủ chứ? Chưa đợi lão nương đây chửi đã miệng thì còn lâu mới đủ! "

Quay lại nhìn Vân Thủy Loan như thú nhỏ chui rúc trong lòng mẫu thân cơn tức giận vừa nguôi hơn phân nửa lại bị đẩy lên cao trào, Vân Doãn Doãn cười khẩy, trào phúng nói:

"Thứ nữ nhân ngu si dốt nát vô năng, 16 tuổi còn chưa bạo phát được linh lực, tu vi yếu kém lại dám trốn đến chiến trường! Cuối cùng thì sao hả? Ở ngay trước mặt địch nhân bạo phát linh lực? "

"Lần này nếu không có tướng mẫu thay ngươi cản một tên kia thì nằm trong kia chính là ngươi chứ không phải người! "

Bốn người Vân Hưởng vừa tới không biết chuyện này đương nhiên cả kinh không nhẹ. Vẫn là Vân Tử Anh nhanh miệng nói trước:

"Không phải tướng mẫu có vòng hộ pháp của tu sĩ Viên Mãn Phi Thăng sao? Như thế nào... "

Nghe thấy giọng Vân Tử Anh, Vân Doãn Doãn tức giận quay lại trừng y khiến y sợ hãi không dám nói tiếp.

Một lúc sau tâm tính Vân Doãn Doãn dịu lại liền lên tiếng giải thích:

"Là vì tướng mẫu sử dụng vòng hộ pháp bảo hộ toàn quân nên mới không thể sử dụng cho chính mình"

Từ trước tới nay phàm là người tu đạo ai ai cũng biết khi tu vi đạt tới cảnh giới Nguyên Bối Kì sẽ có một tầng hộ pháp bảo hộ quanh thân, trừ người có năng lực cường đại hơn xuất lực đánh tới không cũng vô pháp phá vỡ vòng bảo hộ đó. Mà cảnh giới càng tăng cao vòng hộ pháp càng mở rộng, Vân Sinh Hoà mang một thân tu vi Viên Mãn Phi Thăng vòng hộ pháp mạnh mẽ tới mức ngay cả chục tên tu sĩ cường đại bên địch cùng nhau đồng tâm hiệp lực cũng chẳng thể đánh vỡ. Nhưng yếu điểm của nó là khiến người tiêu hao rất nhiều linh lực mà trên chiến trường đao kiếm không có mắt nếu sức Vân Sinh Hoà hao phí quá nhanh rất dễ rơi vào thế bị động vì thế khi tác chiến cô rất ít khi sử dụng vòng hộ pháp, đa số đều cứ thế xông vào địa địch, đánh nhanh thắng nhanh khiến kẻ địch không kịp trở tay.

Lần này chiến đánh với người Hoả Quốc cũng tương tự nhưng thế đánh này của Vân Sinh Hoà sớm đã quá quen thuộc, phía bên kia lại vừa tìm được một vị đại năng có mưu kế thâm hiểm, thiết kế không ít bẫy rập xung quanh. Chỉ là bọn họ quá khinh địch, thấy Vân Sinh Hoà có cách đánh thô sơ tàn bạo liền nghĩ cô là kẻ ngu ngốc mà không biết nữ nhân này chỉ đang giấu bản chất của mình đi, sợ khi sử dụng mưu kế thâm hiểm quá thành thục sẽ đả động nữ nhân đang an toạ trên ngai vàng kia.

Trong trận chiến lần này dẫn quân tiên phong là một tướng quân Hoả Quốc tên gọi Mã Thư Uý, gã không chỉ là một kẻ âm hiểm xảo trá, thường hay lật lọng trắng đen mà còn rất nhiều lần có ý lừa Vân Sinh Hoà trên chiến trận. Rất may cô là người tỉnh táo chưa từng mắc bấy gã lần nào. Lại chẳng biết lần này ra sao, trận chiến này gã đánh cực hăng máu, không chỉ liều quân tiến lên mà còn hô hào đốc thúc toàn quân nhất định phải lấy được thủ cấp của Vân Sinh Hoà. Nhìn kỹ lại còn thấy vũ khí chúng dùng đều đã tẩm kịch độc giống như không đồng qui vu tận với Vân Sinh Hoà ắt sẽ không chịu ngừng chiến. Nếu không phải Vân Sinh Hoà nhạy bén mở ra hộ pháp thì toàn quân hơn vạn người đã sớm nằm xuống hết.

Nhưng vạn nhất chẳng ai ngờ tới tam tiểu tước của phủ Tướng Quốc lại chốn tướng mẫu ra chiến trận. Không chỉ ngu ngốc chạy quanh nơi giao tranh còn bạo khởi linh lực thu hút sự chú ý của tướng địch. Mã Thư Uý nhận biết trước tiên, âm hiểm cười tà nhanh tay rút tên một đường hướng tới Vân Thủy Loan nhắm bắn. Mọi chuyện đều tới quá bất ngờ Vân Sinh Hoà không kịp nghĩ ngợi tự thân lao tới chắn tên cho nhi nữ. Vân Doãn Doãn thấy thế liền bộc phát, ngay trong thời gian vòng hộ pháp vẫn còn thay tướng mẫu dẫn quân xông tới giết địch. Vân Doãn Doãn ra tay dứt khoát, sạch sẽ ngay cả tàn quân địch nhân cũng không tha cho. Còn Vân Tô Thuần sớm đã hiểu tính cách muội muội vì thế phó thác lại tất cả cho nàng, bản thân phi ngựa hộ tống Vân Sinh Hoà trở về.