Còn nói về việc dùng chân khí chữa thương, thì cũng có nhiều mặt hạn chế. Thứ nhất chính là tu vi càng cao thì hiệu quả của dùng chân khí chữa thương càng hiệu quả. Thứ hai, người tu vi thấp không có khả năng chịu được quá nhiều chân khí của kẻ tu vi cao hơn mình trong thời gian dài. Nhẹ thì chữa lợn lành thành lợn què, mà nặng... thì có thể bạo thể mà chết.
Thế nên, kể cả khi truyền chân khí để chữa thương cho nhau, khác biệt về tu vi của hai người không thể quá lớn, mà lượng chân khí có thể dùng cũng rất bị giới hạn. Thành thử, bản thân sự tồn tại của phương pháp chữa trị này tạo nên một nghịch lý: những kẻ tu vi càng cao, khả năng bị thương nặng đến độ cần đến chân khí chữa thương lại càng giảm. Mà chính những người cần chữa trị nhất thì lại chả hưởng được mấy lợi từ phương pháp này.
Thế nhưng, hiện tại, phương pháp mà Long Thanh Y nghe được từ miệng của Bích Mặc tiên sinh quả thực là rất mới lạ, lại không phải là không thể làm được. Nếu như cho nàng ta thời gian vài tháng nghiên cứu, thử nghiệm, có thể nẵm chắc bảy tám phần thành công. Cho thời gian một vài năm, không chừng y thuật cô nàng liền có thể vượt cả cha đẻ năm xưa. Đáng tiếc… Sở Tinh Hà cũng không cách nào chờ được đến lúc đó.
Mà bởi vậy, cơ hội lấy lòng Bích Mặc tiên sinh tưởng chừng đã đến tận miệng của quân sư Long tộc rồi thế mà cuối cùng lại vẫn vuột mất…
Long Thanh Y dằn lòng, thở dài nói:
“Biện pháp của tiên sinh quả thực khiến tiểu nữ được mở rộng tầm mắt. Thế nhưng đáng tiếc, Thanh Y không cách nào nắm được kỹ thuật này trong thời gian ngắn. Giá như…”
Cô nàng nói đến đây lại nuốt lời định nói trở lại. Vốn dĩ lời tiếp theo của nàng ta là “Giá như tiểu nữ được biết tới phương pháp này sớm hơn thì tốt biết mấy!” Thế nhưng nói như vậy khác nào trách khéo tiên sinh không nói sớm hơn? Bích Mặc tiên sinh là người như thế nào? Nếu tiên sinh chọn lúc này để nói ra, hẳn đã có tính toán. Nói không chừng chính là đang thử thách cô nàng.
Nguyễn Đông Thanh đương nhiên không biết những suy nghĩ này của quân sư Long tộc. Hắn ta nghe cô nàng nói vậy thì cũng chỉ đành lắc đầu:
“Sống chết có số. Chuyện này không trách cô nương được.”
Đoạn quay lại chỗ Sở Tinh Hà.
Nhìn bóng lưng Bích Mặc tiên sinh mà Long Thanh Y thở dài một hơi, nghiêm túc suy xét về tin tức mới nghe được từ trưởng lão trong tộc trong thời gian gần đây.
Khi trước, có ba giả thuyết về nguồn gốc của Bích Mặc tiên sinh:
Thứ nhất, tiên sinh là một lão quái vật từ thời thượng cổ, lâu nay ngủ say, gần đây mới tỉnh lại. Long tộc và rất nhiều yêu tộc trước nay nghiêng về phương án này.
Thứ hai, tiên sinh là cường giả đến từ thiên ngoại, mặc nhiên đi ngang qua địa bàn của Chiến Hổ nhất tộc mà không tổn hại một cọng tóc. Nho môn và những kẻ từng quan sát Lý Thanh Vân chiến đấu nghiêng về phương án này.
Cuối cùng, tiên sinh là sinh vật bí cảnh. Giả thuyết này được các Thánh địa ra vào bí cảnh thường xuyên nghiêng về nhiều nhất.
Thế nhưng, mới đây thôi đã xuất hiện thêm một giả thuyết thứ tư, kỳ thực là kết hợp của hai giả thuyết đầu tiên: Bích Mặc tiên sinh vốn là cường giả từ thời thượng cổ, sau nhiều năm lưu lạc ở thiên ngoại, gần đây mới trở về Huyền Hoàng giới. Giả thuyết này vừa mới được đưa ra, không ngờ khiến rất nhiều cặp oan gia theo hai giả thuyết kia trước đây vốn tranh cãi sứt đầu mẻ trán nay đột nhiên tìm được tiếng nói chung. Mà Long tộc cũng bắt đầu có không ít trưởng lão đang bắt đầu suy nghĩ theo hướng này.
Dù sao, nếu nói về thiên ngoại, liệu có ai hiểu rõ hơn Long tộc? Nhìn chung, những gì xuất xứ từ thiên ngoại, sẽ luôn có sự bài xích nhất định với Huyền Hoàng giới. Tuy bình thường điều này không quá rõ ràng, thế nhưng “ở trong chăn mới biết chăn có rận”. Đã cả ngàn, cả vạn năm trôi qua, thế nhưng vẫn có những thứ thuộc về Long tộc không hoàn toàn được quy tắc của thế giới này chấp nhận. Đa số thần thông của Long tộc, các chủng tộc khác không tài nào học nổi, phần nào cũng vì lý do này. Và tuy phe Phản Tổ có đánh chết cũng sẽ không nhận, thế nhưng có một số thần thông của Long tộc chỉ có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh khi người thi triển mang huyết thống của Kỳ Lân trong người.
Thế nhưng, nhìn vào thành tựu của Bích Mặc tiên sinh thì sao? Dạy ra được một Lý Thanh Vân, là người của Huyền Hoàng giới, dùng được một bộ võ công có thể lấy sức người phàm đánh với tu luyện giả đệ ngũ cảnh cùng một Đỗ Thải Hà có thể vẽ ra những phù văn kỳ lạ sức mạnh vô song. Những sức mạnh này quá kỳ lạ, thế nên mới rất nhiều người nghi ngờ xuất xứ của chúng là từ thiên ngoại. Thế nhưng, chính Long tộc hiểu rõ sức mạnh từ thiên ngoại, khó có thể để cho cư dân Huyền Hoàng giới sử dụng đến mức nào. Thế nhưng, nếu Bích Mặc tiên sinh là một lão quái vật xuất thân từ Huyền Hoàng giới thì câu chuyện lại khác.
Nói đi thì cũng phải nói lại, kể cả khi giả thuyết mới này là chính xác, thì tài năng của Bích Mặc tiên sinh cũng cao thâm vô cùng! Có thể biến đổi sức mạnh từ thiên ngoại thành thứ người Huyền Hoàng giới có thể tiếp thu chứng tỏ Bích Mặc tiên sinh phải nhìn thấu bản chất nguồn căn sức mạnh của cả Huyền Hoàng giới lẫn thiên ngoại. Một kẻ có ánh mắt lợi hại như vậy là tồn tại cỡ nào? Long Thanh Y khi mới nhận được truyền tin từ trưởng lão trong tộc đến nghĩ thôi cũng không dám.
Thế mà hiện tại cô nàng đã tin điều này đến tám chín phần. Nguyên nhân cũng hoàn toàn chỉ vì mấy câu nói bừa của Nguyễn Đông Thanh ban nãy.
“Bích Mặc tiên sinh… tuyệt đối không phải là kẻ Long tộc có thể chọc vào…”
Long Thanh Y vừa tự nhủ, vừa cảm tạ quyết định sáng suốt của Long Vương Long Bá Thiên bảy bảy bốn mươi chín lần ở trong đầu.
Về phần Nguyễn Đông Thanh, tuy hắn biết thời gian có hạn, nhưng vẫn không nỡ bắt đầu hỏi chuyện Sở Tinh Hà ngay. Gã ngồi xuống cạnh họ Sở rồi ân cần nói:
“Lão Sở, tuy khi trước chúng ta cũng không quan hệ tốt đẹp gì, nhưng cũng có thể tính là chỗ quen biết. Nay ông cũng xin lỗi tôi rồi, mọi chuyện cũ coi như xí xóa. Nếu ông còn di nguyện gì chưa hoàn thành thì cứ nói ra. Miễn là không trái với đạo lý mà thằng Thanh này làm được, nhất định sẽ giúp ông làm!”
Lão cựu Kiếm Tiên nghe vậy thì rơm rớm nước mắt, nói:
“Tiên sinh thật là có tấm lòng trời biển! Trước đây lão phu quả đúng là mắt mù, là lương tâm bị chó tha, đã làm việc có lỗi với tiên sinh như vậy… Mà nay tiên sinh không những không chấp lại còn ban ơn cho ta…”
Nguyễn Đông Thanh vốn chỉ là hành động theo cảm tính, nay được người ta tung hô lên tận mây xanh thế này thì cũng đỏ mặt, vội nói:
“Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa! Mà ơn huệ gì? Việc nên làm thôi.”
Sở Tinh Hà yên lặng trong chốc lát rồi mới nói:
“Tiên sinh, trước khi rời đi, ngài từng nhắc ta nhớ về nguyên nhân ta bắt đầu bước chân lên con đường tu luyện. Kỳ thực, nguồn căn là để trả thù…”
Nguyễn Đông Thanh biết đây là lời trăn trối của người sắp chết nên không ngắt lời lão mà chỉ im lặng lắng nghe. Họ Sở bắt đầu thuật lại chuyện quá khứ của lão. Lão kể về thôn Hòe, về cái ngày toàn thôn trên dưới trăm mạng người bị tu hành giả giết chết; lại kể về những năm tháng nằm gai nếm mật, tu luyện từng bước chỉ để trả thù. Thế rồi, lão kể việc ngày trả được thù cũng là ngày lão đánh mất bản tâm…
“Đúng rồi, tiên sinh, ngài muốn biết về hai câu thơ lão phu đọc hôm đó, có phải không? Kỳ thực, trong những năm tháng tu luyện để trả thù, ta có từng quen biết một vị bằng hữu. Người này từng đồng hành với lão phu, giúp ta rất nhiều… Thế nhưng về sau, khi đấu pháp với kẻ thù đã vong mạng. Hai câu thơ đó chính là vị bằng hữu này đọc ra để công kích kẻ địch lúc đó. Về sau, khi lão phu luyện thành tài, đã dùng chính nó để đặt tên cho chiêu thức, coi như tưởng nhớ vị kia.”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy, nếu bảo không có chút thất vọng nào thì cũng là nói dối. Thế nhưng, dù gì việc này cũng chỉ là để thỏa mãn trí tò mò cá nhân, đối với gã cũng không tính là quá quan trọng, nên liền lập tức bị gạt ra sau đầu. Lại nghe Sở Tinh Hà nói tiếp:
“Tiên sinh, lão phu cả đời đã phạm nhiều sai lầm. Tự xét thấy bản thân cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp mặt người trong thôn cũ. Cái mạng già này của lão chết đi dù có không ai khóc thương cũng đáng lắm! Thế nhưng trước khi chết, lão vẫn mong tiên sinh giúp cho hai chuyện:
“Trước, là mong tiên sinh đọc cho dân thôn Hòe một bài tế văn, để oan hồn của họ được yên nghỉ…
“Sau, là mong tiên sinh có thể để ý đến người dân thôn này một hai.”
“Được, ta hứa với lão!”
Sở Tinh Hà như chỉ chờ Bích Mặc tiên sinh đáp ứng, nghe được lời này thì liền mỉm cười mãn nguyện. Mắt lão ta từ từ nhắm lại, ý thức cũng mơ hồ dần. Nguyễn Đông Thanh đưa tay lên kiểm tra thì lão đã tắt thở.
Nguyễn Đông Thanh thở dài một hơi, toan nói gì đó với Hồng Đô thì bỗng một tiếng rống đau đớn cất lên…
Mọi người cùng quay về hướng tiếng kêu thì chỉ thấy một con quỷ rừng ngã vật ra đất, trước ngực còn cò một lỗ máu to tướng. Cùng lúc đó, một đoàn ba mấy người hạ xuống ở gần đó. Những kẻ mới tới này, tuy kẻ mặc binh phục người không, nhưng ai nấy đều đeo một tấm thẻ bài ghi hai chữ “Bạch Đế” bên hông. Nhìn qua là biết đều là quân đội cùng “nghĩa sĩ” của Thành Bạch Đế gần đó.