Nửa ngày sau khi Nguyễn Đông Thanh xuống Thanh Trúc Tự...
Phủ Chưởng Kiếm quan, chính sảnh, lúc này đang có năm người ngồi quanh một cái bàn làm bằng gỗ gụ, bên trên đặt một khay gỗ và một bộ ấm chén. Khay gỗ đẽo từ thứ tuyết tùng vạn năm, ấm chén làm bằng sứ trắng lấy dưới Phong Bạo Hải và men ngọc thạch của núi Hoàng Liên, giá trị liên thành.
Bấy giờ mùi gỗ, mùi men sứ hòa lẫn trong hương Yên Tỏa Bích La Thanh khiến lòng người như mê đi.
Lạ một nỗi, ấy là Hoàng Thanh Nhàn tuy mang tiếng là chủ nhà, song lại không ngồi ở ghế chính giữa. Vị trí ấy đang nhường cho một lão già tóc bạc, áo trắng, da dẻ trên trán thì nhăn nheo nhưng hai má lại căng bóng như da thiếu nữ mười tám. Trên đỉnh đầu lão có một cây trụ thép dài đóng thẳng vào huyệt Bách Hội, dáng vẻ hết sức quái đản.
Ngồi thứ hai bên phía hữu là một trung niên mặt choắt, mõm nhọn, hai mắt ti hí đầy vẻ gian giảo, hai cái ria méo cong tít lại như cây cỏ dương xỉ. Y phủi phủi cái áo lông, lại nhón tay rót cho mình một chén trà nữa, dốc ngược miệng chén uống cạn. Cái tướng ăn thùng uống vại của y có vẻ khiến ông lão râu bạc ngồi ở chủ vị thấy khó chịu, bèn lên tiếng:
“Này! Bớ cái tên họ Thích kia. Yên Tỏa Bích La Thanh của lão phu là nước lã để bay uống như ma chết đói thế hả?”
Tên mặt choắt họ Thích nhíu mày, song lại nhanh chóng nở nụ cười toe toét, nói:
“Dược Thánh thông cảm. Tiểu yêu vừa mới tổn thất một trong tam thân vào tay Võ Hoàng. Trà của ngài dược hiệu mạnh như vậy, khiến tiểu yêu theo bản năng muốn uống nhiều mấy ngụm để bồi bổ thân thể, nhanh chóng khôi phục đó mà.”
“Thật là cái tính súc sinh ăn vào cốt tủy, muốn đổi cũng chẳng được.”
Lão già Dược Thánh hếch cổ, hứ một tiếng, lời nói và ánh mắt đầy vẻ khinh khỉnh coi thường.
Họ Thích nghe vậy, đập bàn, mắng:
“Này Tề lão thất phu, muốn khai chiến phải không? Huyết Nhãn Trúc Thử bọn ta chưa chắc đã sợ Đan Dược hội của các người đâu.”
Huyết Nhãn Trúc Thử nhờ ăn được vị cao tăng kia mà đoạt được Tam Thân Thần Thông, trở thành cự đầu một phương. Từ đó mà chủ mạch cũng thi nhau lấy họ Thích, coi như là “tạ ơn” nhà sư khi xưa. Tên trưởng lão này có thể mang họ của chủ mạch, có thể thấy địa vị trong tộc cũng không thấp, hoàn toàn có thể đại diện cho Huyết Nhãn Trúc Thử tộc tuyên chiến với một thế lực khác.
Lão già họ Tề cũng chẳng chịu kém, phẩy tay như đuổi ruồi:
“Tới đi. Huyết Nhãn Trúc Thử muốn khiêu chiến với toàn bộ nhân tộc thì cứ việc. Các đạo khác trong Ngũ Lộ Triều Thiên thì bản hội trưởng không dám chắc, nhưng Võ Đạo và Đạo Môn chắc chắn san bằng Lục Trúc Hải đặng diệt toàn tộc các ngươi, có tin không?”
Lão già này tên Tề Thiên Hạ.
Cái tên nghe vô cùng bá khí, lại cũng vô cùng tục khí. Có người nói sở dĩ cha lão đặt cho lão cái tên này là để về sau lão nổi danh, y có thể đường đường chính chính được người khác gọi với cái tên bố của thiên hạ.
Chỉ đáng tiếc, lúc Tề Thiên Hạ ba tuổi, cha lão lên đường đột ngột.
Về chuyện này chín người mười ý, song cái thuyết được nhiều người tin tưởng nhất ấy là cha của Tề Thiên Hạ ra đồng làm việc, dẫm nát một con cua, bị vỏ cua vỡ ra đâm vào chân, cuối cùng vết thương ác hóa mà chết. Thằng con lão cũng từ đó quyết chí học nghề y để chữa trị cho cha.
Thế rồi chẳng hiểu ra sao, từ cái nguyên nhân củ chuối này, Tề Thiên Hạ thành tựu một đời Dược Thánh, thậm chí còn trở thành hội chủ của Đan Dược hội.
Chẳng qua, về sau vì cái tên quá mức dở hơi, nên lão kiên quyết bắt người khác chỉ được dùng danh hiệu, không được nhắc tên thật của mình.
Lại nói đến bên bàn trà, có vẻ đánh hơi thấy tên họ Thích chuẩn bị động thủ, kẻ ngồi bên trái mới cười, nói:
“Thôi. Thôi. Ở đây đều là người mình, chuyện chưa đâu vào đâu đã cắn xé lẫn nhau là thế nào? Thích trưởng lão, Tề hội trưởng, coi như là nể mặt Tiêu mỗ, mỗi bên nhường một bước.”
Lúc y cười lên, cái vết sưng băng bó trên má lại xệ xuống, trông nực cười vô cùng.
Người này không phải ai khác, chính là cung chủ Huyền Tiêu cung – Tiêu Thiên Hóa. Còn nhớ đâu đó độ một năm trước, y chạy đến Mỹ Vị sơn trang định cướp bảo vật Thiên Địa Thần Úng, giữa chừng lại bị thần vật đánh lén cho một cái ngay mặt.
Vết thương do hũ thần gây ra chẳng phải bình thường, đến giờ lấy y thuật của Tiêu Thiên Hóa mà vẫn chưa hoàn toàn lành lại. Thành thử, từ bấy đến giờ, Tiêu Đan Tử lừng lẫy anh danh mới trốn tiệt trong Huyền Tiêu cung chẳng dám ra ngoài gặp ai.
Lần này hay tin Đế Mộ muốn tiêu diệt Bích Mặc tiên sinh, cũng coi như kẻ thù gián tiếp của mình, gã mới mò ra ngoài.
“Vẫn là Tiêu cung chủ nói chuyện dễ nghe."
“Vậy bản hội trưởng đánh chó ngó mặt chủ vậy.”
Tề hội trưởng nhún vai một cái, cho dù thu cờ dẹp trống lui quân cũng không quên chửi tên họ Thích một câu.
Trong lúc ba vị “đại lão” chửi nhau tơi bời thì Hoàng Thanh Nhàn và Hoắc Kim Trọng chỉ biết ngồi im thin thít, không dám hé miệng nửa lời. Luận tu vi và sức ảnh hưởng có thể bọn hắn không bằng ai, thế nhưng kinh nghiệm quan trường thì hai người Hoàng, Hoắc dám khẳng định tuyệt không thua ai.
Bọn hắn biết Thích trưởng lão cố tình uống trà như uống nước lã là muốn giành thế chủ động.
Bọn hắn cũng biết sở dĩ Tề hội trưởng – Dược Thánh – cố ý nhắm vào Thích trưởng lão của Huyết Nhãn Trúc Thử tộc hoàn toàn chẳng phải do lão rỗi hơi rửng mỡ tự dưng lại đánh bài phân biệt chủng tộc.
Đấy chẳng qua là cái cớ muốn gõ bọn họ.
Dù sao, ba người Hoàng, Hoắc, Thích cũng cấu kết với nhau định hẫng tay trên công lao “diệt sát Bích Mặc tiên sinh” của lão. Nghe đồn, kể từ khi Tạ Thiên Hoa rời khỏi biển trúc vào hơn một năm trước, Dược Thánh đã bắt đầu điều chế độc dược chuyên môn nhắm vào y. Nghe đâu chính là do tộc trưởng tộc Thanh Tước – Âu Dương Mặc – ngấm ngầm nhờ cậy.
Người ta ủ mưu cả năm trời nay mới thò mặt ra thi thố tài năng, bọn hắn bỗng dưng nhảy ra đòi Lý Thông một chuyến, quả thực là không dễ nói chuyện.
Cũng may mà Tề hội trưởng không muốn làm căng, chỉ nhắm vào Thích trưởng lão mà thôi.
Tiêu Thiên Hóa ho khan một tiếng, nói:
“Tề huynh, chuyện gì thì cũng để sau. Lần này mọi người tụ hội ở đây là để bàn chuyện của Nguyễn Đông Thanh phải không? Thích trưởng lão, lời huynh nói là thật chứ?”
“Tại hạ dám dùng tính mạng mình đảm bảo. Lúc đó Nguyễn Đông Thanh xuống Thanh Trúc tự, chỉ nhìn quanh một vòng rồi ngẩn người ra đứng như trời trồng suốt hơn một canh giờ, hoàn toàn không hô hấp lấy một lần. Sau đó gã tỉnh lại, lắc đầu một cái, chỉ nói một câu ‘trời không có mắt’ rồi thủng thẳng rời đi.”
Lão kể đến đây thì ngừng lại trong thoáng chốc, rồi nói:
“Các vị ở đây đều là cao thủ đã vào Vụ Hải, cho dù Quy Tức công lợi hại đến mấy thì cũng không thể ngưng thở hơn một canh giờ được. Chuyện này chắc chắn không bình thường. Tại hạ thấy sự lạ, đã sử dụng Lưu Ảnh thạch ghi lại toàn bộ đây. Mời chư vị cùng xem.”
Bốn người Tề, Tiêu, Hoàng, Hoắc đồng thời chúi đầu nhìn vào Lưu Ảnh Thạch mà Thích trưởng lão lấy ra, quả thực phát hiện có một bóng người đứng trơ trơ ra trong căn phòng tối thui của chùa Thanh Trúc, hai mắt trợn ngược lên trắng dã, trông thật là ớn lạnh gai người. Tuy ánh sáng không tốt, nhưng nhìn vóc người, cả bốn đều có thể đoán được đấy chính là Nguyễn Đông Thanh.
“Bích Mặc tiên sinh... hắn rốt cuộc là thứ quái vật gì cơ chứ?”
Tiêu Thiên Hóa chẹp miệng.
Dược Thánh khịt mũi, nói:
“Mặc xác hắn là thứ yêu tà quái thai gì. Chỉ cần lúc trong Thanh Trúc tự Thích trưởng lão đã làm đúng những gì lão phu căn dặn, thì ba ngày sau sẽ là ngày chết của Nguyễn Đông Thanh.”
Hoắc Kim Trọng nuốt nước bọt, nói:
“Tiêu cung chủ, Thích trưởng lão, Tề hội trưởng học rộng hiểu nhiều, không biết có thể giải đáp một câu hỏi của hạ quan được chăng?”
“Hoắc đại nhân cứ nói.”
“Chẳng phải trong ngũ đại thánh tộc cũng có một tộc gần như không cần hô hấp hay sao?”
Thích trưởng lão nghe Hoắc Kim Trọng nói vậy, chớp chớp mắt hai cái, đoạn nói:
“Ý của Hoắc đại nhân là thực chất Nguyễn Đông Thanh không phải con người, mà là Mộng Yểm Thụ Tinh tộc?”
Tề Thiên Hạ nghe vậy, nhẹ nhàng lắc đầu, phụ họa:
“Lời này không phải không có lý. Nếu Nguyễn Đông Thanh này là tộc nhân của Mộng Yểm Thụ Tinh tộc thì đã giải thích được vì sao hắn lại biết độ hóa. Ài... khó trách Kim Thiền Tử của Long Hoa tự lại nói lần luận đạo này là đạo thống chi tranh. Ra là vậy...”
Tiêu Thiên Hóa nói:
“Chưa thể kết luận vội vàng thế được. Theo tại hạ thấy thì vẫn nên đến Long Hoa tự nói chuyện với Trùng Quang đại sư một chuyến cho chắc. Ài, kể ra cũng vô thường thật. Chúng ta hư tình giả ý lấy tàn tích của cổ Phật môn dụ Nguyễn Đông Thanh, bây giờ lại phải thực sự bái phỏng Phật môn. Nhân quả cỡ này, nói là không phải có người cố ý giật dây thì thật là khó tin.”
Lời nhóm tác: À thì chương này có đoạn Thanh “không bình thường” nên lên nói mấy câu: tất cả mấy cái bọn mình khẳng định từ đầu truyện tới giờ đều vẫn đúng nhá. Thanh là người phàm, không có tu vi, không thể tu luyện, bị một tu luyện giả bất kỳ đánh trúng là đi chầu ông bà tổ tiên luôn. Thế nhưng kỳ thực từ đầu truyện thì cũng rải rác rất nhiều hint về việc nó cũng không hoàn toàn “bình thường” rồi. Ngay lúc con Hoa mới vào cổ viện đã khẳng định nếu là người phàm bình thường thì không thể nào sống sót ở cổ viện. Mà người của Huyền Hoàng giới cũng nhiều lần tái khẳng định chuyện này. Ngoài ra thì những chuyện xoay quanh “thế tôn” và cái giếng của cổ viện cũng thỉnh thoảng lại được nhắc đến một lần, cũng không phải rỗi hơi nên nhắc chơi đâu. Tiếp đến thì là việc chính Thanh cũng không nhớ chính xác hắn xuyên không qua như thế nào, mỗi lần nhắc lại lại ra một tích mới cũng là cố tình sắp xếp chứ không phải bọn mình lâu ngày quên hay retcon lại đâu. Nói chung là, Thanh là người phàm xuyên không qua Huyền Hoàng giới thì vẫn là sự thật, nhưng Thanh có liên quan tới “thế tôn” thì chắc các bạn đọc tới nay cũng đã thấy khả năng đang rất cao, phải không ạ? Còn liên quan thế nào thì tạm thời bọn mình chưa khẳng định rõ vội.