Mùng một Tết đầu năm mới, Cố Văn dậy từ sớm, cho bốn người Vương Long khiêng một cái bàn đá lớn ra đặt trước cửa phủ, lại dặn bọn họ:
“Khi nào các quan chức địa phương tới chúc Tết thì các cậu bảo họ đặt lễ vật ở đó, rồi tổng kết lại rõ ràng tên tuổi, danh sách tặng phẩm mỗi người.”
Triệu Hán lấy làm lạ, bèn hỏi:
“Cố tiên sinh, không từ chối như bình thường sao?”
Cố Văn mỉm cười, đáp:
“Lần này đại nhân có dụng ý khác. Cụ thể là gì tôi sẽ giải thích với các cậu sau. Nhưng tạm thời các cậu không cần biết vội.”
Bốn người nghe vậy, tuy tò mò nhưng cũng tự hiểu lấy bản thân tâm tính đơn giản, đầu óc khó mà đọ được với cánh quan địa phương. Nếu không cẩn thận mà làm hỏng tính toán của đại nhân thì bọn họ có chết cũng không đền nổi tội. Thế là, họ cũng không hỏi nhiều nữa mà gật đầu đáp ứng.
Mấy người Vương Long cũng không phải đợi lâu, mặt trời vừa ló rạng thì đã có quan viên địa phương tới xếp hàng. Trong vòng một canh giờ tiếp đó thôi, các quan lại lũ lượt kéo tới, đông đúc tấp nập như đi trẩy hội. Ai nấy đều quần áo phẳng phiu, tóc tai chải chuốt gọn gàng, có lẽ còn quy củ hơn sinh viên mới ra trường đi phỏng vấn xin việc.
Thành Bạch Đế là thành lớn, quan chức địa phương các cấp lớn nhỏ tổng cộng cũng phải cỡ mấy chục, mấy trăm người. Chức quan Chưởng Ấn của Nguyễn Đông Thanh lại toàn quyền phụ trách đối nội trong thành. Thành thử, không tính Hồ Ma Huyền Nguyệt thì hắn chính là cấp trên lớn nhất của toàn bộ quan viên địa phương. Chỉ nguyên lý do này thôi, thì các quan lớn nhỏ khắp thành đã đầy đủ lý do để muốn lấy lòng, hay ít nhất là biểu hiện tốt nhất trước mặt gã rồi. Huống chi, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta còn có một tầng thân phận khác. Thế nhưng, ngày thường, phong cách làm quan của Nguyễn Đông Thanh phải nói là quá mức thanh liêm: toàn bộ quà cáp đưa đến phủ, hắn đều cho người từ chối, trả lại. Thành thử, đám quan lại này lâu nay vẫn đương đau đầu chưa nghĩ ra cách nào lấy lòng gã.
Nói thì nói vậy, nhưng Nguyễn Đông Thanh không nhận là việc của Nguyễn Đông Thanh, còn bon họ vẫn không thể không tặng không biếu. Cho dù có bị trả lại, thì bản thân việc đem quà đến thôi cũng chính là cách để biểu hiện một loại thái độ rồi.
Thành thử, quan lại địa phương ăn vận chỉnh tề ngăn nắp, đem theo đủ loại lễ vật chứa trong các loại vật phẩm chứa đồ, xếp hàng tiến về phủ Khai Phong, chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị từ chối ở cửa. Thế cho nên khi thay vì bị từ chối ở cửa, bốn vị sai dịch gác cổng lại yêu cầu họ khai báo tên tuổi cùng danh sách lễ vật, rồi đợi đại nhân tuyên gọi, thì ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên. Việc Nguyễn Đông Thanh tự dưng đổi tính đương nhiên khiến không ít kẻ dè dặt, lo lắng, cũng khiến có kẻ hoài nghi bốn người Vương Long tự tác chủ trương, song phần nhiều quan lại ở đây không suy nghĩ quá sâu xa vấn đề này. Dẫu sao, họ cũng mang lễ vật đến tận cửa rồi, nếu chủ ý không phải của Nguyễn Đông Thanh, thì bọn họ hoàn toàn có thể đổ trách nhiệm cho bốn sai dịch. Ngược lại, nếu chủ ý đúng là của Bích Mặc tiên sinh, thì đa phần bọn họ cầu còn chẳng được, nghĩ ngợi phân tích nhiều rồi lo lắng vô bổ để làm gì?
Bốn người Vương – Mã – Trương – Triệu chia nhau mà làm việc, người kiểm kê lễ vật, người ghi chép danh sách. Xong xuôi đâu đấy, chính Cố Văn tự mình ra tiếp nhận danh sách, lại càng khiến những tiếng xì xào bàn tán rộ lên không ngớt. Phải biết, nếu Triển Chiêu được người ta ngầm liên tưởng với Hồng Đô, bốn người Vương Long ai cũng cho là đảo tên của bốn sai dịch trong Bao Công, thì Công Tôn tiên sinh hãy còn là một chủ đề tranh luận. Có người bảo Công Tôn Sách có tài bói toán đoán mệnh, hẳn là dựa trên Lã thiếu lâu chủ của Vọng Thiên Lâu, kẻ lại nói không thấy Công Tôn tiên sinh có y thuật cao minh hay sao, hẳn là lấy cảm hứng từ Dư ngỗ tác. Song, đó là giả thuyết của đám dân đen dân đỏ thôi, còn quan lại thành Bạch Đế và những kẻ có học thì đều cho rằng Công Tôn tiên sinh, trợ thủ đắc lực nhất của Bao Công, không ai khác chính là ám chỉ Cố Văn. Dẫu sao, về chức trách thì cả hai người đều là sư gia của phủ Khai Phong, về ngoại hình thì có vẻ cũng không sai biệt lắm với miêu tả trong truyện.
Thế nên khi Cố tiên sinh đích thân ra tiếp nhận bản danh sách từ tay mấy người Vương Long, Mã Hổ, thì quan lại địa phương thành Bạch Đế đã có thể chắc chắn lần này chủ ý đích thị là của Bích Mặc tiên sinh, chứ chẳng phải mấy tên sai dịch tự tác chủ trương. Mà như vậy, vẫn như cũ khiến người thêm yên lòng, kẻ càng lo lắng.
Dẫu sao, thời gian gần đây, trong giới quan viên thành Bạch Đế rộ lên một tin đồn. Ấy là Nguyễn Đông Thanh có ý định “thuyên giảm biên chế”, cắt giảm bớt một số chức quan gã cho là dư thừa, không cần thiết. Việc này nếu là nói về người khác, có lẽ quan lại thành Bạch Đế sẽ cười lớn, cho là một trò đùa. Dù sao, chức vụ là quyết định của triều đình, đâu phải muốn cắt là cắt? Thế nhưng kẻ được nhắc tới trong lời đồn là Bích Mặc tiên sinh thì lại khác. Thằng cha này đến Ngũ Lộ Triều Thiên còn dám lôi ra nhào nặn, thánh thượng cùng các quan trong triều còn phải nể mặt hắn mấy phần. Nếu hắn thật sự muốn, có lẽ thật sự làm được loại chuyện này. Thành thử, xuất phát từ tâm lý muốn giữ vững cái ghế của bản thân mình, các quan địa phương của thành Bạch Đế lại càng có lý do để tìm cách lấy lòng Nguyễn Đông Thanh. Mà việc Cố Văn xuất hiện lúc này, đích thân tiếp quản danh sách lễ vật lại càng khiến nhiều kẻ liên tưởng tới tin đồn này, âm thầm suy đoán liệu có phải Bích Mặc tiên sinh định dựa vào đây để đánh giá, quyết định sẽ lôi ai ra “khai đao” hay không…
Cố Thi Âm chẳng quan tâm tâm trạng các vị quan lại ở đây ra sao, nàng ta thu lấy danh sách từ bốn người Vương Long rồi liền xoay người đi về thư phòng. Tại đó, cô nàng xem xét kỹ càng lại một lượt, đánh dấu một số cái tên theo các tiêu chí đã thảo luận từ trước với Nguyễn Đông Thanh, xong xuôi mới cho người đi gọi đại nhân nhà mình dậy.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta hôm trước say rượu, hôm nay lại là mùng 1 Tết, nên đúng là nếu không có người gọi, có lẽ gã ngủ đến trưa mới dậy nổi. Đợi đến khi gã vệ sinh cá nhân xong xuôi, thì Cố Văn đã tập hợp đông đủ mọi người, đứng chờ hắn sẵn ở cửa phòng khách với bản danh sách đầy đủ. Nguyễn Đông Thanh xem qua một lượt cũng phải giật mình cảm thán hiệu suất làm việc của sư gia nhà mình. Bản danh sách phải nói là trên cả mong đợi của hắn. Đã đánh dấu rõ ràng những người cần chú ý, lại có cả thông tin sơ bộ từng người.
Nguyễn Đông Thanh cứ theo bản danh sách mà tuyên gọi từng người vào hỏi chuyện. Song vì danh sách cũng không ngắn, cho nên hắn tạm chia làm ba phần, giao lại cho mấy người Vương Long. Những ai chưa được gọi vào nếu muốn đều có thể quay lại trong hai ngày tiếp theo, lễ vật cũng có quyền bổ sung. Ở bên trong phủ, Cố Văn ở một bên cùng tiếp khách, thi thoảng lại hỏi một hai câu. Dư Tự Lực và Lã Vọng Thiên thì ngồi chờ ở phòng kế bên để tiện bề nghe lén.
Tiếp khách từ sáng tới trưa, nghỉ ngơi ăn uống, sau đó lại tiếp đến chiều tối. lúc trời muộn mới xong lịch một ngày. Nguyễn Đông Thanh nhìn bầu trời chiều, hồi tưởng lại ba cái Tết hắn ăn ở Huyền Hoàng giới…
Ba năm ở đây, năm đầu Tết chỉ có hắn và Hồng Vân cùng hai con chó mèo, ăn một bữa đạm bạc, cũng chẳng có không khí Tết. Năm thứ hai, có thêm mấy đứa đồ đệ, hắn cũng đã quen biết thêm nhiều dân chúng trong thành, nên gọi là có chút hương vị Tết, song chung quy vẫn là cái Tết của người xa xứ, nhớ cha mẹ mà không về được nhà. Năm thứ ba, đồ đệ ở phương xa, hắn lại chuyển tới địa phương mới, có công việc mới. Nguyễn Đông Thanh cười cười, tính ra ba cái Tết ở đây, có mỗi hai con Đá Nhỏ, Cải Thảo là lần nào cũng chung một chỗ với gã, cũng không biết là nên vui hay nên buồn…
oOo
Mà cùng tâm trạng cảm khái ăn Tết xa quê với Bích Mặc tiên sinh của chúng ta, còn có băng cướp Lệ Chi Sơn và quân triều đình đóng dưới chân núi.
Sau khi Lệ Chi Sơn lần nữa thành công đẩy lui được thế công của quân triều đình, thì hiện tại, hai bên đã rơi vào thế giằng co, chiến tranh trường kỳ. Thành thử, tuy là Tết đến xuân về, nhưng cả song phương đều chỉ ăn liên hoan nhanh một bữa gọi là, rồi lại quay lại với công việc thường ngày. Dẫu sao, bên nào cũng sợ chỉ cần họ lơ là cảnh giác, ăn uống no say, thì đều có thể tạo thời cơ cho quân địch tập kích. Thậm chí, mấy người đen đủi đến phiên canh gác còn không được liên hoan cùng đồng đội.
Hai bên đối đầu, nhưng cảm xúc cá nhân của sĩ tốt thì lại giống nhau, âu cũng là chuyện thường tình của chiến tranh…
oOo
Hai ngày sau…
Chiều mùng ba Tết, Nguyễn Đông Thanh chính thức hoàn thành được hết danh sách. Mấy ngày tiếp theo, quan lại trong thành Bạch Đế cũng có để ý tới việc những người được Bích Mặc tiên sinh tuyên gọi dâng lễ vật gì, trị giá bao nhiêu, không ít kẻ học theo hoặc có điều chỉnh cá nhân. Kẻ thành, kẻ bại, bản danh sách của Cố Văn cũng vì thế mà có những điều chỉnh nhất định trong hai hôm kế tiếp, song càng nhiều người bất an vì động thái lần này của Nguyễn Đông Thanh.
Ngoại trừ một bộ phận quan lại cho rằng Bích Mặc tiên sinh cũng chỉ đến thế, mượn dịp Tết nhất lấp đầy túi riêng, chuyên chỉ tuyên gọi những kẻ tặng lễ nhiều, thì cũng có những người lờ mờ đoán ra được sự việc có thể không chỉ đơn giản như vậy. Song, ấy cũng là việc sau này nói. Còn lúc này, Hồng Đô chính đang tay phải bế một con mèo trắng, tay trái ôm một con chó đen, bái biệt đại nhân nhà mình đi ra khỏi phủ.
Đi được đến đầu đường thì hai con vật nhảy xuống đất, lắc mình hóa thành hai thiếu niên mặc áo trắng, đen. Sau đó chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng hai người họ đâu nữa, chỉ còn nghe tiếng Bạch Sầu Phi nói:
“Được rồi, chúng ta đi đây. Ngươi có việc gì cần giải quyết thì cũng tranh thủ đi. Hiếm khi có cớ hoàn hảo như vậy để ra ngoài một ngày.”
Chuyện Trần Dũng, Nguyên Phương nói với Nguyễn Đông Thanh rằng gặp hai con vật ở chỗ Vũ Tùng Lâm đương nhiên chỉ là cái cớ mà Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi mớm cho hai người, để giải thích với Bích Mặc tiên sinh của chúng ta việc tại sao một con chó và một con mèo “hoàn toàn bình thường” lại có thể ngàn dặm xa xôi xuất hiện ở thành Bạch Đế. Chứ kỳ thực thì thời gian này hai Đại Yêu này vốn cũng đâu có ở cổ viện? Cả năm Đại Yêu của cổ viện trong thời gian gần đây đều đã được Hồng Vân điều động chạy khắp đất lục quốc “gây chuyện thị phi”, cà khịa trả thù khắp các thế lực trong tối ngoài sáng đã, đang, và sẽ gây rắc rối cho bốn người Lý Thanh Vân. Chả qua, hai người này thấy Tết đến, có chút nhớ Nguyễn Đông Thanh, lại cũng muốn đến gặp gỡ đám người Lã Vọng Thiên, nên mới đánh cặp, hẹn nhau trở về, lại còn ghé qua thành Tế Kỳ, “bắt cóc” Nguyên Phương để nhờ vả.
Nay đã qua Tết, hai người họ cũng cần quay lại với công việc của mình, không thể ở đây thêm. Về phần Hồng Đô, cũng không rõ cô nàng có việc riêng gì cần giải quyết, chỉ biết đúng là cũng đi mất một ngày mới trở về phủ Khai Phong phụng mệnh…