Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 448: Tam Kim Ngũ Lão



Thấy Nguyễn Đông Thanh tới, người áo trắng – xem chừng là lớn tuổi nhất ở đây – bèn tiến lên, chắp tay nói:

“Tam Kim gia trang – Tam Kim ngũ lão hân hạnh diện kiến Bích Mặc tiên sinh!”

Nguyễn Đông Thanh cũng vội đáp lễ:

“Không dám, không dám. Các vị đường xa tới giúp mà tại hạ không nghênh tiếp từ xa, đã thất lễ rồi!”

“Tiên sinh quá lời, năm lão già chúng tôi cũng là cầu học mà đến. Chỉ cần ngài không chê chúng tôi tướng mạo xấu xí, không hiểu lễ nghĩa mà đuổi đi là được rồi, nào có thể để tiên sinh nghênh đón từ xa?”

Hai người khách sáo với nhau vài câu, rồi cũng phân chủ khách ngồi xuống.

Trên đường đến đây, Lã thiếu lâu chủ cũng đã phổ cập qua với Bích Mặc tiên sinh của chúng ta về lai lịch năm người này.

Tam Kim gia trang, còn gọi là Tam Kim viên, là một thế lực không lớn không nhỏ ở Huyền Hoàng giới. Nhưng điểm đặc biệt của nơi này, là người ngoài nghề không mấy ai nghe danh, nhưng người trong Vu đạo thì gần như ai cũng biết tới họ. Trang chủ là năm anh em họ Kim – tục xưng Tam Kim ngũ lão – giang hồ còn gọi là Tam Kim ngũ quái, cũng chính là năm vị đang ngồi ở phòng khách phủ Khai Phong lúc này. Sở dĩ năm người này chỉ nổi tiếng trong nội bộ Vu đạo, là do tuy họ đều là bậc tông sư trong chuyên ngành tu hành của bản thân, song cả năm đều không màng thế sự, chỉ quan tâm đến trồng trọt, chăn nuôi. Tuy nhiên, cũng bởi vậy mà trong giới Vu đạo có một câu nói rằng, “Tam Kim gia trang là chốn thiên đường của vạn loài cỏ cây hoa lá cùng vạn loài tiên yêu linh thú”.

Còn về phần tại sao lại gọi là “Tam Kim gia trang” chứ không phải “Kim gia trang”, thì bởi tuy năm trang chủ đều họ Kim, nhưng không phải tất cả là anh em ruột thịt, mà họ chỉ là anh em kết nghĩa, đến từ ba dòng họ Kim khác nhau:

Đại ca Kim Chính Dương (trắng) xuất thân là người Đại Tề. Nhị ca Kim Vũ Tùng (đỏ) cùng tứ đệ Kim Từ Phong (đen) là hai em họ đến từ Kim gia Đại Hoàng. Còn tam tỷ Kim Tử Nghiên (vàng) và ngũ muội Kim Tử Huyên (xanh) là hai chị em cùng mẹ khác cha đến từ Đại Hàn. Sở dĩ cùng mẹ khác cha, song lại đều họ Kim, ấy là bởi khi cha cô chị không may mất sớm, thì người mẹ đã tái giá với em chồng, rồi sinh ra cô em.

Kể tiếp chuyện trong phòng khách phủ Khai Phong lúc này, Kim Chính Dương đang nói:

“Tiên sinh, năm anh em lão hủ chỉ một lòng quan tâm đến trồng trọt chăn nuôi. Thuở thiếu thời, năm người lão hủ cũng từng ôm hoài bão muốn chia sẻ sở học, nhân rộng mô hình ra, để trên đời người người đều có ăn, không còn ai chết đói. Song, nói dễ hơn làm, sau nhiều lần thất bại, chúng tôi tự thấy tài nghệ còn chưa đủ nên đành rút về vườn, tiếp tục nghiên cứu.



“Thế nhưng mấy ngày trước, Cầm muội có mang đến cho mấy người lão hủ xem một phần bảo tịch mà tiên sinh ngài viết, trong đó đề cập không ít đến những vấn đề mà anh em lão hủ còn canh cánh trong lòng, lại có rất nhiều kiến giải đối với chúng tôi quả thực không khác nào bát vân kiến nhật. Thế nên, năm người chúng tôi mới không quản đường xá xa xôi, lặn lội đến đây xin được tiên sinh chỉ giáo!”

Nguyễn Đông Thanh nghe họ giới thiệu bản thân thì vô cùng mừng rỡ. Mấy người này đến đây giúp hắn lúc này quả thật không khác nào đưa than sưởi giữa ngày đông lạnh giá. Phải biết, kiến thức hiện đại không phải cứ muốn là có thể áp dụng thẳng được. Mấy cái truyện mạng cho nhân vật chính xuyên không về rồi dùng mớ kiến thức nửa vời để làm mưa làm gió ở thời đại cũ đọc cho vui thì được chứ hoàn toàn chỉ là bốc phét để tự sướng, chả có tẹo nào tính thực tiễn. Có rất nhiều thứ phải điều chỉnh đi sao cho phù hợp với thời thế và trình độ công nghệ cũng như tình huống cụ thể của thế giới. Mà để có thể làm những điều như vậy, không thể thiếu trợ lực từ chính những chuyên gia, những thiên tài của thế giới ấy.

Chả thế mà Nguyễn Đông Thanh khi mới đặt chân đến Huyền Hoàng giới rất dè dặt trong việc đưa công nghệ hiện đại về. Tất nhiên, nguyên do chính có lẽ là bởi hắn sợ bị coi là bàng môn tả đạo rồi rước họa vào thân. Nhưng một phần khác cũng là do hắn cần thời gian để tìm hiểu xem trình độ công nghệ của Huyền Hoàng giới đến đâu, có thể làm được những gì, còn những gì chưa thể làm được. Mà đây cũng là lý do thời gian này hắn phải giao cho đám mấy người Hàn Thu Thủy tìm hiểu tư liệu, lại điều tra thực tế rồi mới tính cách áp dụng cụ thể.

Song, khi Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nghe đến đoạn sau thì lại vô cùng ngạc nhiên, quay sang nheo mắt lườm Lã Vọng Thiên một cái. Thằng nhóc này mới chỉ nói với hắn là người nhà cậu chàng mời được chuyên gia có thể giúp đỡ được trong công cuộc cải cách ruộng đất của phủ Khai Phong, không đề cập gì đến chuyện cậu cho người ta mượn một phần tài liệu, lại để người ta hiểu lầm là sách là do hắn viết. Chả trách ban nãy lúc chào hỏi họ lại có thái độ khép nép lo lắng như vậy, lại còn nói mấy câu đến bây giờ ngẫm lại hắn mới hiểu được. Lã công tử bị nhìn cũng có chút chột dạ, nhất quyết lảng tránh ánh mắt của Bích Mặc tiên sinh.

Mấy anh em họ Kim thấy vậy, lại tưởng đây là Nguyễn Đông Thanh đang trách Lã Vọng Thiên tự tác chủ trương, loạn truyền đạo cho bọn họ mà chưa có sự đồng ý của gã nên càng như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên. Phải biết, quan hệ của Vu trưởng lão với năm anh em họ Kim vô cùng tốt, chỉ nhìn vào cách gọi bà ta là “Cầm muội” ban nãy của Kim Chính Dương là thấy. Thành thử, mấy người họ cũng coi Lã Vọng Thiên như con cháu trong nhà mà đối đãi. Nay thấy cậu chàng có khả năng sẽ bị trách phạt vì một trong những đại tội ở Huyền Hoàng giới thì nào có thể ngồi yên? Kim Chính Dương vội đứng lên, chắp tay nói:

“Tiên sinh không nên trách Thiên nhi, coi như là bọn lão hủ sai. Nếu tiên sinh đã không nguyện truyền thụ, thì chúng tôi lập tức sẽ lên đường rời đi, cũng xin thề độc sẽ không hé răng nửa chữ các kiến thức của ngài...”

Bốn người em của lão cũng đứng phắt dậy, nhao nhao nói theo. Mà Vu trưởng lão cũng cuống cuồng:

“Tiên sinh, xin đừng trách Thiên nhi, là bà lão này suy nghĩ không chu toàn, đã mang bảo tịch của tiên sinh đi mà không hỏi kỹ ngài. Muốn trách muốn phạt, xin cứ tính lên đầu tôi!”

Nguyễn Đông Thanh nghe mấy người nói vậy, tuy câu hiểu câu không, song cũng biết là hiểu lầm có vẻ càng ngày càng thêm sâu, người ta lại còn đang có ý quay xe. Hắn hiện tại đang có việc cầu họ, nào có thể để họ chạy mất, thế là rối rít thanh minh:

“Khoan đã! Các vị bình tĩnh ngồi xuống nghe tại hạ giải thích đã! Các vị hiểu lầm ý của tại hạ rồi!”

Lúc này, sáu người họ liếc nhìn nhau khó hiểu, song vẫn ngồi lại xuống một cách bất an.

Nguyễn Đông Thanh đợi họ ngồi xuống, lại nhấp ngụm nước trà, hít sâu một hơi, rồi mới nói:

“Các vị, kỳ thực những tài liệu mà các vị đọc được không phải của tại hạ viết, mà chỉ là chép lại từ... cổ tịch của tiền nhân mà thôi. Thành thử, những kiến thức kia Đông Thanh nào dám giữ làm của riêng? Lại nói, nếu cứ để đó thì đống thư tịch đó cũng chỉ là một mớ kiến thức suông. Chính tại hạ mới là người cần các vị trợ giúp tìm cách áp dụng chúng vào thực tế. Thế nên, nếu các vị thấy quan tâm, thấy hứng thú với... kiến thức trong cổ tịch, vậy thì liền đưa hết cho các vị đi!



“Còn về chuyện vừa rồi... Kỳ thực mấy chuyện này tại hạ cũng đã nói rõ với Lã công tử rồi, không rõ vì sao lại vẫn dẫn đến chuyện các vị hiểu lầm sách là do tại hạ viết...”

Gã nói xong, cười khan một tiếng. Lại gọi Hồng Đô đi lấy sách đến cho mấy anh em họ Kim nghiên cứu. Mấy người họ nghe gã giải thích xong thì nhìn nhau, Kim Từ Phong truyền âm:

“Giang hồ đồn đại Bích Mặc tiên sinh không hành xử theo lẽ thường, xem ra không sai!”

Vu Trưởng lão cũng vỗ trán một cái, truyền âm:

“Ài, sao lại quên việc quan trọng thế cơ chứ?! Các vị, vị Bích Mặc tiên sinh này có sở thích đưa hết sở tác của bản thân cho người khác, tự đóng vai kẻ phàm phu tục tử không tài không cán gì. Xem ra vừa rồi chúng ta đúng là đã đắc tội tiên sinh, chả qua không phải là điều chúng ta tưởng thôi.”

Kim Chính Dương đáp:

“Chúng ta đã phạm phải cấm kỵ của tiên sinh, vậy mà ngài ấy lại cho chúng ta thang xuống, cũng không vì vậy mà ghét bỏ, vẫn sẵn lòng truyền đạo. Cho dù tiên sinh có thấy chúng ta không xứng đáng để nhận làm đệ tử, thì ân truyền đạo này vẫn quyết không thể quên!”

Mấy người đều gật gù cho là phải. Nguyễn Đông Thanh đương nhiên không biết mấy người này ngầm trao đổi với nhau điều gì. Gã chỉ thấy họ có vẻ đã bình tĩnh lại, thế là thở phào một hơi, đoạn nói:

“Vậy được rồi. Các vị tạm thời cứ ở đây một thời gian, còn tiện trao đổi, nghiên cứu. Nếu có cần thêm tài liệu hay gì khác thì xin cứ liên hệ thẳng với Hồng hộ vệ hoặc tại hạ là được.”

Lại quay sang Hồng Đô:

“Hồng Đô, nhờ cô thu xếp phòng cho mấy người họ.”

Xong xuôi đâu đó, Nguyễn Đông Thanh kiên quyết đánh bài chuồn, trước khi bất kỳ hiểu lầm nào khác có cơ hội phát sinh. Đáng tiếc, việc hắn vội vã bỏ đi như vậy lại chỉ càng khiến mọi người tò mò dự đoán xem Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đang tính toán chuyện gì to lớn mà thôi...