Lý Thanh Vân ngẩng đầu, đang định nói gì đó, thì Tạ Thiên Hoa đã lên tiếng trước:
“Sao? Linh vương điện hạ khi trước đã làm ăn không vốn một lần, bây giờ còn muốn hạ mình bắt nạt một kẻ chưa vào Vụ Hải hay sao? Vậy không cần so nữa. Công phu mặt dày này đại sư huynh nhà ta có luyện một vạn tám ngàn năm cũng không bằng được.”
“Càn rỡ!”
Bấy giờ, ở một phía khác của quảng trường, bỗng nhiên có một giọng the thé cao vút cất lên.
Người lên tiếng là một bà già mặc áo xanh, tay chống trúc trượng, trên đầu cắm một cây trâm cài khắc hình Thanh Tước đang bay. Bà ta không phải ai khác, chính là một trong hai trưởng lão đuổi bắt Tạ Thiên Hoa rời khỏi biển trúc.
“Tạ Thiên Hoa, ngươi bây giờ đã bị trục xuất khỏi Lục Trúc Hải, lấy tư cách gì chất vấn Linh vương điện hạ?”
“Ồ. Bà bảo ta đã bị trục xuất khỏi tộc, thế thì bà lấy tư cách gì để dạy ta làm việc?”
Tạ Thiên Hoa đương nhiên không chịu yếu thế, lập tức hỏi vặn ngược lại.
Mụ ta tức giận đến độ mặt đỏ tái lựng cả đi, vung tay:
“Hỗn xược vô tri. Bà già này hôm nay dạy ngươi phải hành xử thế nào với trưởng bối, thế nào là kính lão đắc thọ.”
Mụ trưởng lão chống quải trượng, vừa mới định ra tay thì trên đầu đã có tiếng người vọng xuống đe dọa:
“Lão khọm già, có giỏi thì động một ngón tay xem. Tạ Hàn Thiên này đảm bảo ngày này sang năm chính là giỗ đầu của bà.”
“Ngươi... được rồi. Chuyện của đám nhỏ... chúng ta không can dự vào.”
Mụ trưởng lão cũng có tên trên võ bảng.
Thứ hạng tuy là hơn hai người Kiều Minh Long, Lý Thanh Minh một chút, song cũng chỉ khoảng ba ngàn mấy.
Đương nhiên mụ ta không dám hó hé gì với Tạ Hàn Thiên.
Bấy giờ, mụ mới đảo mắt, nói thách:
“Tạ Thiên Hoa, có dám lên lôi đài tỉ thí với thiên kiêu tộc ta hay không?”
“Cuối cùng cũng lòi đuôi cáo ra rồi sao? Được thôi.”
Tạ Thiên Hoa chọn lấy một lôi đài, bình thản bước lên, chờ chiến.
Tạ Hàn Thiên gật đầu, lại nhìn sang chỗ Lý Thanh Minh, nói:
“Linh vương điện hạ, cháu gái ta nói không sai chứ? Ngươi đường đường là một cường giả đã vào Vụ Hải, thách đấu một kẻ thua mình cả vạn bậc trên Võ Bảng như vậy thử hỏi còn ra cái thể thống gì?”
“Tiền bối dạy phải. Như vậy đi, tỉ thí thế nào cứ cho vương đệ chọn. Nếu như thua, vương huynh sẽ thực hiện bất kỳ yêu cầu nào của vương đệ, tất nhiên trừ những đòi hỏi quá phận. Trái lại, nếu như vương đệ thua, thì phải thề từ nay rời khỏi sư môn. Thế nào?”
Lý Thanh Minh cười, nói.
Tạ Hàn Thiên cười phá lên:
“Tưởng rằng con trai của Võ Hoàng là thế nào, hóa ra là cũng biết sợ.”
“Tiền bối nói thế là sai rồi. Thanh Minh đây là muốn kiểm tra vương đệ một năm qua tiến bộ ra sao thôi. Dù sao tỉ đấu thế nào, cũng do vương đệ của bản vương quy định. Nếu như không đánh thắng, thì chứng tỏ sư môn của vương đệ ta chẳng qua cũng chỉ có vậy, sớm ngày rời khỏi cũng tốt, tránh phí hoài tuổi xuân. Nhược bằng đánh thắng, vậy chẳng phải là chuyện tốt?”
Lý Thanh Minh nói những lời này, mặt không đổi sắc, tim đập không nhanh, hơi thở không gấp, bình thản tự nhiên, giống như nói chuyện thiên kinh địa nghĩa vậy.
Tạ Hàn Thiên không khỏi nhớ đến câu nói ban nãy của cô cháu gái.
Hắn giơ ngón cái, thầm nói một câu “bội phục” trong lòng.
Bấy giờ, dưới đài.
Lý Thanh Vân hít sâu một hơi, đoạn bước về phía lôi đài nơi Lý Thanh Minh đang đứng.
oOo
Hai người vốn là anh em cùng cha khác mẹ lần nữa đối diện với nhau.
Một người bạch y tung bay, khí vũ hiên ngang, tựa như hạc giữa bầy gà, quả thực xứng với bốn chữ “nhân trung long phụng”. Chỉ cần y xuất hiện, một cách tự nhiên sẽ được vạn chúng chú mục.
Một người áo vải xồ xề, gương mặt thiếu niên còn vương chút ngây thơ, nhưng trầm ổn bình thản. Thiếu niên không chút thu hút, giống như con chó canh nhà, con trâu cày cấy. Bình thường chẳng ai chú ý tới, thế nhưng lúc cần đến, lại phát hiện rồng phượng chim hạc chẳng thấy đâu, có thể dựa vào chỉ có trâu cày chó cỏ thân thuộc mà thôi.
Một người khiến người khác phải chú ý tới...
Một người bình phàm cực kỳ, nhưng nếu là chú ý tới, sẽ bất giác cảm thấy yên tâm vững chãi, có thể dựa vào được.
Lý Thanh Vân thở ra một hơi, nói:
“Lý Thanh Minh, hi vọng ngươi sẽ giữ chữ tín. Đừng để đến lúc người ta nói đường đường Linh vương điện hạ lại nói chuyện như đánh rắm.”
“Vương đệ ơi là vương đệ, nói chuyện với huynh trưởng sao có thể gọi bằng cả họ cả tên như vậy? Đây gọi là hỗn xược đấy có biết không?”
Lý Thanh Minh cười nhạt.
Chỉ đổi lại một cái lắc đầu của Lý Thanh Vân.
Cậu chàng nhún vai, nói:
“Lý Thanh Minh. Ngày hôm đó trên Khốn Long Đài ngươi làm gì chẳng nhẽ chính mình không nhớ? Lý Thanh Vân ta bây giờ là đại đệ tử của Bích Mặc tiên sinh, không liên quan gì tới Võ Hoàng bệ hạ cao quý cả.”
“Ài. Một giọt máu đào còn hơn ao nước lã cơ mà. Thôi được, vương đệ đã muốn đoạn nghĩa, vương huynh ta lại không thể bạc tình. Nói đi, tỉ thí thế nào?”
“Hai chúng ta không sử dụng chân khí, chỉ dùng sức mạnh phàm nhân chiết chiêu giải chiêu. Dám thì nói một câu, không dám thì cút xuống khỏi võ đài.”
“Vương đệ, chiêu khích tướng này của chú em còn vụng về lắm. Thế nhưng... vương huynh thích. Thế mới có ý tứ. Thắng dễ quá thì chán lắm.”
Lý Thanh Minh cười, đoạn nói:
“Tạ tiền bối nếu không chê phiền, có thể thi pháp phong ấn chân khí của hai chúng ta chăng?”
Kỳ thực, lúc hắn lên tiếng chỉnh lưng Lý Thanh Minh cũng có sử dụng chút thủ đoạn, dẫn dắt Linh vương giao quyền quyết định luật đấu cho Lý Thanh Vân.
Sau đó...
Tạ Hàn Thiên cũng phải há mồm kinh ngạc
“Thằng nhóc Thanh Vân học được cách bẫy người khác rồi? Hay đây là chủ ý của cô cháu gái ngoan nhà mình?”
Ánh mắt hắn nhìn Lý Thanh Minh bây giờ có thêm ba phần thương hại.
Thần thông trong câu chuyện của Bích Mặc tiên sinh há lại đơn giản?
Cho dù là bản thân hắn và Lâm Phương Dung mấy ngày nay âm thầm trong tối bảo vệ ba người, mỗi lần nhìn Lý Thanh Vân luyện chưởng cũng chỉ thấy cực kỳ cao thâm, không thể tưởng tượng. Thậm chí, bản thân hai người bọn họ tự nhận nếu không sử dụng chân khí, chỉ dựa vào kinh nghiệm giao chiến thì tuyệt nhiên không thể đánh bại được Lý Thanh Vân.
Huống hồ là Lý Thanh Minh.
“Hờ hờ, Linh vương điện hạ, nhà ngươi đã nếm thử hương vị tam quan sụp đổ, hoài nghi nhân sinh chưa?”
Tạ Hàn Thiên vừa nghĩ, vừa phất tay, đánh một đạo xiềng xích chân khí vào cơ thể Lý Thanh Minh. Lập tức, toàn bộ tu vi của Lý Thanh Minh giống như tiêu tán không còn một chút nào.
“Tới đây, vương đệ. Để vương huynh lĩnh giáo tuyệt học của sư môn vương đệ đi.”
Đoạn cũng không dông dài nhiều lời thêm nữa, sấn bước tới trước.
Thời điểm trận đấu giữa hai anh em Lý Thanh Vân bắt đầu thì cũng chính là lúc Tiểu Thạch biến thành một con chó đen, chạy khỏi hội trường của Thiên Cơ Các.
Khi trận đấu giữa Kiều Minh Long và Lý Thanh Minh kết thúc, sự chú ý của khán đài đương nhiên cũng không còn nằm trên người hai người này. Tuy không ít kẻ có mặt ở đây đã nghe qua chuyện Lý Thanh Vân đánh thắng quỷ đói tam cảnh, thế nhưng, tam cảnh và cường giả đã nhập vụ hải là hai khái niệm không thể so sánh. Thành thử, chả ai ở đây nghĩ Lý Thanh Vân có tí cơ hội nào có thể đánh thắng anh trai y. Vậy nên, thay vì đi quan tâm việc riêng nhà Võ Hoàng, chả ai bảo ai, nhưng ai nấy đều hướng sự chú ý đến trận đấu của Vương Tiểu Thạch.
Cũng vì vậy, toàn bộ diễn biến trận đấu của y, khán giả còn nắm rõ hơn chính năm đối thủ của y là người trong cuộc. Từ lúc Lý Trầm Châu xuất hiện trên đài, cho đến lúc Tiểu Thạch rời đi, từng câu từng chữ hai người nói với nhau người trong hội trường đều nghe rõ mồn một.
Mà chính cuộc trao đổi giữa hai người này nhắc khán giả nơi đây một chuyện họ vừa rồi quên khuấy mất: Lý do Lý Thanh Vân có thể dùng lực phàm nhân đánh thắng quỷ đói tam cảnh là vì cậu chàng có vị đại năng ở cổ viện kia đứng sau lưng!
Trận đấu vốn chẳng ai quan tâm bỗng chốc chỉ vì sự rời đi của Tiểu Thạch và những lời y nói với Lý Trầm Châu mà trờ thành tâm điểm chú ý!
Chỉ thấy trên đài lúc này, Lý Thanh Vân đưa song chưởng tới, tống ra một chiêu thiết chưởng. Lý Thanh Minh giật mình trước chưởng lực dương cương mãnh liệt, vội vàng dùng thân pháp lui lại.
Nào ngờ...
Lý Thanh Vân giống như chỉ chờ có thể, chưởng phong thiết chưởng vừa đánh ra, tay còn lại đã bồi thêm một chiêu Kháng Long Hữu Hối. Hai luồng chưởng lực chồng lên nhau, thình lình gia tốc, dội thẳng vào giữa ngực Lý Thanh Minh.
Lý Thanh Minh chỉ thấy chưởng này nặng như núi, vốn định chuyển thân hóa giải kình lực. Nào ngờ chưởng lực vừa đánh tới đã thu nhanh về, khiến gã chưa kịp cựa mình lấy một cái đã bị chưởng kình đánh tứ tung trong nội tạng.
Lý Thanh Vân lại động thân, xỉa ra một chiêu Nhất Dương Chỉ nhằm vào huyệt đạo bên eo đối thủ. Lý Thanh Minh vung chưởng lên chống đỡ, lại thầm dùng lực thêm mấy lần. Xưa nay, cao thủ dùng chỉ công thường là dựa vào thủ pháp vi diệu, thân pháp biến ảo né tránh mũi nhọn của đối thủ, sau đó phản công khống chế huyệt đạo. Uy lực của chỉ pháp so với quyền chưởng trảo thì yếu hơn nhiều.
Hơn nữa nếu lấy cứng chọi cứng thì ắt sẽ gãy cả ngón tay.
Lý Thanh Minh cũng đoán rằng đối thủ sẽ theo lẽ thường né tránh phong mang, không chịu đối cứng, thế nên hắn đã nghĩ ra mười mấy hai mươi hậu chiêu, phong tỏa hết toàn bộ đường lui của Lý Thanh Vân. Có thể nói vô luận Thanh Vân tiến lên lùi xuống, né trái tránh phải thế nào đi nữa thì cũng gã cũng có cách tấn công.
Chẳng ngờ...
Lý Thanh Vân chẳng những không tránh không né, lại càng đánh ra nhanh hơn.
Hoàn toàn không hợp thói thường.
Lập tức, bao nhiêu hậu chước Lý Thanh Minh dày công chuẩn bị phá sản. Một chỉ điểm tới, không hiểu sử dụng thủ pháp gì mà khiến cả cánh tay của hắn tê rần rần, sắc mặt tái nhợt lúc trắng lúc xám. Lý Thanh Minh vội vàng lui về phía sau ba bước, vẩy tay mấy lần, lúc này mới hồi phục như thường.
Lý Thanh Minh vừa giận vừa thẹn, thế công càng thêm dữ dội.
Lần này, vô luận là quyền chưởng chỉ trảo gì của hắn đều có sức mạnh nặng đến mấy vạn cân, cho dù một con trâu đực cũng có thể bị hắn đấm vỡ sọ nát óc như thường, huống hồ là thân máu thân thịt. Kình phong đánh ra cũng khiến người ta rát mặt, tức ngực khó thở, mắt không mở nổi, hà huống là chịu một đòn trực tiếp.
Sức mạnh y bộc phát lúc này đáng sợ không hợp thói thường, tuyệt nhiên không phải sức mạnh cơ thể phàm trần có thể đánh ra.
Mà sự thực cũng đúng là như vậy...
Lý Thanh Minh sử dụng thủ đoạn.
Chân khí và tu vi của hắn đích thực đã bị Tạ Hàn Thiên phong ấn, chuyện này tuyệt đối không thể làm giả. Lý Thanh Minh cũng chẳng có tài cán gì mà phá được phong ấn của y. Thế nhưng, cho dù Tạ Hàn Thiên có tài thánh đi nữa thì cũng không thể phong ấn được sức mạnh của Chiến Thần chi thể, vốn thuộc về bẩm sinh. Hiện giờ, Lý Thanh Minh chính đang sử dụng Chiến Thần chi thể trợ lực.
Thoáng chốc...
Lý Thanh Vân giống như con thuyền lá trước sóng to gió lớn, hết nghiêng bên này lại ngả bên nọ.
Song, kể cũng quái lạ. Mặc cho Lý Thanh Minh sử dụng đến Chiến Thần chi thể, quyền kình chưởng phong tạt tới vỗ lui, thế nhưng chung quy vẫn không đả thương được Lý Thanh Vân. Cậu chàng cứ trơn như con cá chạch, lướt qua lướt lại giữa lôi đài. Tuy là bị ép đến nỗi không phản công nổi, song Lý Thanh Minh cũng không làm gì được y.
Bộ pháp này cũng là một môn Lý Thanh Vân học trong *Xạ Điêu Anh Hùng truyện* – Nê Thu công.
Tạ Hàn Thiên bấy giờ cũng đã phát hiện mánh khóe, quát lên:
“Tiểu tử! Ngươi có liêm sỉ hay không? Vậy mà lại lén dùng Chiến Thần chi thể?”
Lý Thanh Minh cười nhạt, nói:
“Dám hỏi tiền bối lực lượng của phàm nhân chẳng phải chính là sức mạnh của cơ thể hay sao? Chiến Thần chi thể là thể chất bẩm sinh của ta, hoàn toàn đúng với yêu cầu của vương đệ, sao lại nói là phạm quy? Ngay cả trong đám phàm nhân há chẳng phải cũng xuất hiện mấy đại lực sĩ, trời sinh thần lực kia mà.”
Tạ Hàn Thiên hừ lạnh một tiếng.
Giờ hắn cũng đã hiểu vì sao tên Linh vương này lại đáp ứng sảng khoái như vậy, còn tự mình yêu cầu Tạ Hàn Thiên phong ấn chân khí của hai bên lại.
Đương nhiên, hành động của Lý Thanh Minh vẫn khiến nhiều người quan chiến cảm thấy khó mà nhìn nổi.
Hắn biết điều này, nhưng vẫn làm, chứng tỏ trong mắt Lý Thanh Minh, Thanh Vân đã trở thành một mối đe dọa mà hắn không tiếc hi sinh danh tiếng cũng phải diệt trừ từ trong trứng nước.
Bấy giờ, Lý Thanh Vân đột nhiên hét lên:
“Thải Hà! Đưa bổng!”
“Có đây!”
Đỗ Thải Hà đứng dưới đài lập tức quăng một cây bổng ngắn bằng tinh thiết lên võ đài.
Lý Thanh Vân tiếp nhận binh khí, lại đưa ra trước mặt đối thủ, nói:
“Nhìn cho kỹ rồi xác nhận. Không phải pháp bảo, chỉ là gậy sắt bình thường. Cũng tức là trong phạm trù lực lượng phàm nhân, đúng không?”
“Không sai...”
Lý Thanh Minh gật đầu, cực kỳ không tình nguyện, song vẫn phải chấp nhận câu của Lý Thanh Vân là đúng.
Thế nhưng...
Hắn lại có cảm giác bất tường khi Lý Thanh Vân tiếp được thiết bổng.