“Lâu lắm rồi ta mới được bay lên như thế này đấy! Bay lên bằng phi kiếm còn là lần đầu luôn.”
Tiểu Hoa này cảm xúc thay đổi thật thất thường, mới nãy còn mùi mẫn, buồn bã chia tay đám thú, mấy phút sau đã thích thú vì được Sơn chở đi bằng phi kiếm rồi. Nhưng Sơn cũng hiểu được phần nào tâm trạng của một người lần đầu tiên ngự kiếm mà bay, vừa có chút sợ ngã, lại có cảm giác lâng lâng thích thú, dường như mình có thể tự do chinh phục bầu trời mà không phải ngồi trên một cỗ máy biết bay nào đấy. Nếu đã bay quen rồi thì càng thích hơn, tự do di chuyển, cảm nhận từng cơn gió mát lướt qua mặt, ngắm nhìn cảnh vật lùi lại nhanh chóng. Chỉ ngại mỗi cái là bay bằng phi kiếm khá hao tốn chân nguyên, nhất là khi bay với tốc độ cao, nếu tu vi thấp thì khó mà bay lâu được.
“Nghe nhóc nói thì cảnh giới Yêu Đan của nhóc cao hơn anh đến hai cảnh giới lớn, vậy nhóc có thể tự bay được mà không cần phi kiếm hay bảo vật phi hành không?”
Sơn khá tò mò vấn đề này, theo lão Thạch từng nhắc qua thì cảnh giới đến một mức độ nhất định thì có thể tự thân bay lên mà không cần nhờ ngoại vật, mà ở đây là lúc đột phá đến cảnh giới lớn thứ ba. Nhưng do khác biết về cách xác định cảnh giới cùng phương thức tu luyện nên Sơn vẫn chưa rõ được đối với tu sĩ bình thường thì sẽ như thế nào.
“Đừng nhìn ta tu vi cao hơn đại ca ngươi mà đã là cao, thật ra thì vẫn còn quá yếu. Ít nhất phải đến Yêu Anh, cũng chính là Nguyên Anh của loài người mới có thể tự thân bay lượn được, thấp hơn thì phải dùng đến pháp bảo phi hành.” – Tiểu Hoa bắt đầu kể lể - “Lần trước được bay là tộc trưởng mang ta bay đi đấy, chứ ta cũng chẳng có một pháp bảo phi hành nào cả.”
“Hay là đại ca ngươi tặng ta một cái đi!” – Tiểu Hoa vừa nói vừa nhìn ngắm thanh kiếm dưới chân Sơn, ánh mắt khao khát không hề che giấu.
“Nhóc chê anh nghèo cơ mà, bây giờ có mỗi thanh kiếm quèn nhóc cũng muốn chiếm luôn à? Thế thì anh còn nghèo đến mức nào nữa.” – Sơn châm chọc một câu.
“Ai thèm chiếm của ngươi, nếu ngươi không muốn cho thì ta trao đổi công bằng là được.”– Tiểu Hoa ngại ngùng quay mặt đi – “Nếu không phải bổn cô nương thiếu pháp bảo phi hành thì ta thèm mà nhìn vào mấy món đồ của quỷ nghèo nhà ngươi.”
“Được rồi, cái này còn phải xem biểu hiện của nhóc thế nào đã.” – Sơn lời nói lập lờ, tiện dò hỏi - “Mà anh thấy nhóc có nhiều bảo vật lắm mà, sao đến bảo vật, hay mấy cái nhóc gọi là pháp bảo phi hành đến một cái cũng không có vậy?”
“Pháp bảo phi hành đâu phải cứ muốn là có đâu, phải là thế lực đủ lớn mới có được. Còn về phi kiếm, tộc ta cũng không có ai biết luyện khí, mà loài của ta quả thật cũng khó mà sử dụng được phi kiếm, nên mới không có.”
“Ồ, pháp bảo phi hành hiếm có vậy cơ à? Còn người biết luyện khí chẳng lẽ cũng ít đến vậy sao?” – Sơn thắc mắc.
“Tất nhiên rồi, chẳng những luyện khí sư, đến cả trận pháp sư, luyện dược sư, chế phù sư đều là rất hiếm, muốn gặp cũng chẳng được nữa là. Ví dụ như tộc ta, cả tộc lớn thế mà chỉ có đúng một trận pháp sư và một luyện dược sư.” – Tiểu Hoa nói với giọng ao ước - “Những môn này cần có thiên phú cao mới có thể học được, nếu ta mà biết một thứ thì tốt rồi.”
“Ra là vậy!”
Sơn bên ngoài thì gật gù, ra vẻ cái hiểu cái không, nhưng trong lòng thì lại tự hào không thôi, không ngờ sư phụ cậu lại đa tài đến thế, mấy môn trên môn nào người cũng biết, dù chưa có đối tượng để so sánh tương quan, nhưng chí ít Sơn cũng thấy sư phụ mình vậy là quá giỏi rồi. Sơn cũng tự hỏi không biết ngoài trận pháp ra, những nghề khác cậu có thể học và thành thạo được không. Cũng không biết tiêu chuẩn để có thể được gọi mấy cái danh hiệu kia là như thế nào, nhưng học được mấy thứ kia thì dù có tiến đến những tinh cầu cấp cao hơn chắc cũng không sợ nghèo đói chứ? Học tập mấy thứ này cũng có thể coi như mấy cái mục tiêu nhỏ đi, sẽ cân nhắc trong tương lại, còn bây giờ Sơn vẫn cứ tập trung vào chuyện trước mắt đã.
Tiểu Hoa này đúng là thứ lắm lời, mới đầu còn sợ Phượng ở gần đến ngẩng đầu lên cũng không dám, vậy mà bây giờ lại không những không còn thấy biểu hiện sợ hãi gì, mà còn nói liên hồi. Chỉ một lúc mà con hàng này đã nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển rồi, nào là ở quê hương nó có những động vật, cây cối gì, tài nguyên tu luyện rồi nồng độ linh khí, cái gì cũng hơn cái tinh cầu nguyên thuỷ này, rồi lại tộc trưởng của nó lợi hại thế nào, làm được những gì… Tuy nghe có chút mỏi tai, nhưng Sơn cũng từ đây mà biết được một số thông tin có ích, thú vị, ví dụ như hình dung được đại khái thực lực của tộc trưởng tộc Bạch Thảo Yêu – cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, hoặc môi trường tu luyện của tu chân giới nói chung, rồi văn minh tu chân ra sao, rồi đặc điểm một số loài hay gặp…
Vừa nói chuyện vừa bay, chẳng bao lâu Sơn đã bay ra khỏi phạm vi ngọn núi cao này rồi. Bay qua phía bên kia ngọn núi, xuống chân núi rồi Sơn mới hạ xuống, lại chuyển sang đi bộ, tiếp tục hành trình xuyên qua vùng rừng rậm. Tiểu Hoa ở trên vai lải nhải một lúc thì trực tiếp nằm yên hồi phục thương thế. Sơn còn cảm nhận được một lượng linh khí xung quanh bị thu lại rồi luân chuyển giữa Tiểu Hoa và vị trí vai cậu tiếp xúc với nó. Phải nói là cách trị thương của yêu hoa này khá kỳ lạ, nhưng miễn nó có hiệu quả và không gây hại cho mình thì Sơn cũng mặc kệ. Không có Tiểu Hoa làm ồn, Sơn lại có thể yên lặng bình thản đi bộ, còn Phượng thì vẫn làm một cái đuôi bám theo sau từng bước chân cậu. Tuy đang là vào buổi trưa nhưng trong rừng cây lại rất mát mẻ, cộng với cảnh thật thanh tĩnh, quả thực khung cảnh rất nên thơ. Nếu không phải còn có dị thú qua lại, thực vật biến dị ẩn núp chờ mồi thì quả thật khu rừng này là một nơi rất lý tưởng để cắm trại. Mặc dù có Phượng theo đuôi thì hầu như dị thú hay dị thực vật chẳng có con nào dám bén mảng đến làm phiền Sơn, nhưng Sơn cũng không có hứng thú trải nghiệm đi cắm trại gì đâu, chỉ tập trung đi đường và quan sát xung quanh. Sơn đi một mạch đến tận đêm mới dừng lại nghỉ ngơi, lúc nghỉ ngơi thì tranh thủ lấy linh thuỷ ra tu luyện, tu luyện đến sáng thì lại tiếp tục đi.
Vốn nếu không có gì xảy ra thì hành trình này của Sơn sẽ rất yên bình, nhưng thực tế lại không như vậy. Buổi sáng, lúc mà Sơn mới khởi hành được vài tiếng, phía trước vẫn chỉ là rừng rậm không một bóng người, bỗng nhiên từ đâu có hàng loạt âm thanh huyên náo ở phía xa truyền lại. Nếu nghe kỹ thì có thể nghe được tiếng xào xoạt của tán lá bị vạch ra, tiếng bước chân chạy loạn xạ, thỉnh thoảng còn có vài tiếng hét kinh dị vang lên, dường như có chút giống của con người, lại có chút giống của dị thú. Chưa biết là có chuyện gì, nhưng để tránh gặp phiền phức, Sơn cẩn thận ôm theo Phượng nhảy thẳng lên cành cây cao quan sát tình huống xem thế nào. Chỉ vài chục giây sau, tiếng bước chân từ xa đã dần tiến lại gần vị trí lúc nãy mà Sơn mới đứng rồi.
“Thứ đó vẫn còn đuổi theo chúng ta, bây giờ muốn sống thì chỉ còn cách tách nhau ra thôi, ai xui thì sẽ bị nó đuổi theo, những người còn lại sẽ cố gắng trốn thoát nhanh nhất có thể.” – Giọng một người đàn ông vang lên.