“Không xong rồi, con thú kia đang đuổi theo chúng ta!” – Chàng trai dắt theo tay cô gái, mới quay đầu lại quan sát liền hoảng hốt kêu lên.
“A, nó sắp bắt kịp chúng ta rồi!” – Cô gái theo bản năng cũng quay lại nhìn, cô cũng sợ hãi, nhưng phần nhiều là áy náy nói với chàng trai – “Đều tại em chậm chạp nên mới làm cho chúng ta bị nó bắt kịp nhanh đến như vậy, đều tại em.”
“Em đừng tự trách mình như vậy, là tại anh yếu đuối không thể bảo vệ được em.” – Chàng trai an ủi cô gái.
Chạy được thêm một đoạn nữa, thấy con sói biến dị sắp đuổi kịp, hai người chắc cũng biết mình không thể thoát được, cuối cùng đứng lại ôm nhau, có lẽ là nhận mệnh rồi. Sơn ở trên cao lắc đầu ngán ngẩm, hai người này thâm tình thì thâm tình thật, nhưng sao lại bỏ cuộc sớm thế. Theo dõi một lúc thì thấy hai người này cũng không có gì khả nghi, nên có thể bỏ theo dõi mà ra tay được rồi, nếu còn chần chừ nữa thì hai người này sẽ thành bữa tối cho con sói kia mất. Lúc mà con sói tưởng chừng như sắp vồ được hai người đang đứng trân ra kia rồi thì từ trên cao Sơn đã nhảy bổ xuống, hai tay cầm kiếm hướng xuống dưới chuẩn xác cắm một nhát vào đầu con sói. Với độ sắc bén của thanh kiếm mới, kèm với lực đạo của Sơn, con sói không kịp trở tay đã bị cậu trực tiếp găm c·hặt đ·ầu xuống đất, giãy giụa thêm được tí nữa thì nó bất động, vậy là nó chắc chắn đã được đi đoàn tụ với tổ tiên rồi.
“E hèm! Hai người có thể mở mắt ra được rồi.”
Nhìn thấy đôi trai gái kia vẫn đang đứng ôm chặt lấy nhau, người nào người nấy vẫn đang nhắm mắt nhận mệnh nên Sơn thiện chí nhắc nhở họ một câu. Hai người kia nghe thấy có tiếng người khác gọi họ thì cũng giật mình mở mắt ra, nhất là anh chàng kia, lập tức xoay chuyển ánh mắt ra tứ phía nhìn ngó. Lúc anh chàng kia tập trung ánh mắt về phía Sơn, lúc này cậu cũng chả buồn để ý đến hai người mà đang dùng kiếm đào lấy tinh hạch trong đầu con sói rồi. Anh chàng này thấy cảnh tượng trước mắt chỉ còn biết trố mắt ra nhìn, không nói được lời nào, không biết là đang đề phòng Sơn hay là do sống sót sau t·ai n·ạn mà chưa kịp hồi phục tinh thần nữa.
“Là, là anh đã g·iết con thú, cứu được mạng chúng tôi đúng không?” – Mất một lúc chàng trai mới định thần lại rồi lắp bắp hỏi Sơn.
“Là đi săn thú tiện tay vớt được mạng hai người mà thôi, không cần phải kinh ngạc như vậy.” – Sơn quyết định thay đổi cách tiếp cận một chút để tiện do thám hơn.
“Ra là thế, nhưng dù sao anh cũng đã cứu được mạng của hai người chúng tôi, chúng tôi không biết nên đền đáp ân này như thế nào nữa, bây giờ chỉ có thể nói một câu cảm ơn thôi.” – Chàng trai nói với giọng chân thành.
“Phải, cảm ơn anh rất rất nhiều. Nếu không nhờ có anh thì chúng tôi đã thành mấy cái xác vụn mất rồi. Không biết phải như thế nào mới có thể đền được ân cứu mạng này đây?” – Cô gái sau khi tỉnh thần lại cùng hết lời cảm ơn Sơn.
“Được rồi, ơn huệ gì thì khỏi cần đi, chỉ là tiện tay mà thôi.” – Sơn vẫn giữ thái độ cùng giọng nói lạnh lùng – “À, thực ra thì tôi có chuyện muốn hỏi mấy người đây, nếu cảm thấy muốn đền ân thì có thể trả lời rõ ràng một chút.”
“Được, chỉ cần chúng tôi biết thì nhất định sẽ trả lời không sót một chữ nào, anh mau hỏi đi.” – Chàng trai nhanh chóng nhận lời.
“Tôi quen sống một mình trong khu rừng này rồi, rất ít khi tiếp xúc với người khác nên một số thông tin có thể chưa biết được. Vậy không rõ hai người thuộc về căn cứ nào, có ở gần đây không?” – Sơn bịa ra một hoàn cảnh rồi dẫn dắt vào câu hỏi.
“Giới thiệu một chút, tôi tên là Hoàn, còn cô ấy tên là Nga. Không giấu gì anh, ngoài hai người chúng tôi ra, vẫn còn bốn người nữa cùng đội vì bị con dị thú kia truy đuổi mà bị lạc vào khu rừng này, bây giờ tạm thời bị tách ra. Chúng tôi đến từ một căn cứ mới thành lập chưa lâu, nó không thuộc về chính phủ hay q·uân đ·ội, tôi chỉ nghe nói nó được lập nên bởi một người có thực lực rất mạnh thôi. Căn cứ này toạ lạc trên một vùng đồng bằng lớn, nằm cách khu rừng này nửa ngày đường đi.” – Chàng trai tên Hoàn trả lời rõ ràng.
“Ồ, một căn cứ không thuộc về q·uân đ·ội sao?” – Sơn vuốt cằm nghĩ ngợi, cậu có ấn tượng không tốt lắm với mấy căn cứ kiểu này – “Vậy mấy người làm sao lại bị con dị thú này truy đuổi vậy? Làm việc gì khuất tất à?”
“Anh thật biết đùa, nào có việc gì khuất tất đâu. Chuyện là tiểu đội chúng tôi là một trong những đội có nhiệm vụ thám hiểm, trinh sát, thu thập tình báo về cho căn cứ. Vốn dĩ chỉ là làm nhiệm vụ thám hiểm bình thường thôi, ai biết đâu được lần này địa điểm thám hiểm đột nhiên lại xuất hiện một con dị thú cấp 5 ẩn nấp rất kỹ. Nó t·ấn c·ông bất ngờ làm cho tiểu đội chúng tôi tan tành đội hình, thậm chí là vài người vì vậy mà t·hiệt m·ạng.” – Hoàn thở dài một hơi, lắc đầu ngao ngán – “Ban đầu tiểu đổi có mười lăm người, vậy mà sau khi bị nó tập kích, lại tiếp tục bị bào mòn trong lúc chạy trốn, cuối cùng chỉ còn lại sáu người chúng tôi còn sống. Không biết bốn người khác phân tán vào rừng có ổn không, liệu có như chúng tôi may mắn được anh cứu giúp hay là gặp phải mối nguy hiểm khác nữa.”
“Khu rừng này từ trước đến nay vẫn luôn bị liệt vào là một trong những địa điểm nguy hiểm nhất mà căn cứ nêu ra, bên trong có một số lượng rất lớn dị thú và thực vật biến dị. Chạy trốn vào khu rừng này chỉ là hạ sách lúc ấy thôi, thật ra chúng tôi cũng không muốn thế đâu.” – Cô gái tên Nga tiếp lời – “Cảm ơn anh vì đã cứu chúng tôi, nhưng tôi vẫn phải mặt dày nhờ anh một lần nữa. Là liệu anh có thể đưa chúng tôi ra khỏi khu rừng này không?”
“Nga, chúng ta không thể nào làm phiền ân nhân quá nhiều như vậy chứ.” – Hoàn liền lên tiếng ngăn cản.
“Em biết yêu cầu của mình có hơi quá đáng, nhưng với năng lực của chúng ta, nếu không có đoàn người hỗ trợ hoặc người mạnh mẽ đi cùng thì khó mà ra khỏi khu rừng này được.” – Nga hơi xụ mặt đi.
“Đúng là có chút hơi quá đáng đấy!” – Sơn nói không chút gì gọi là giữ thể diện, hại Nga ngại chín mặt – “Nhưng không phải là không thể giúp.”
“Mà cứ từ từ, ngồi xuống nói chuyện một chút đã, nếu cảm thấy hài lòng thì tôi sẽ đưa hai người ra ngoài.” – Sơn nói thế xong trực tiếp lấy xác con sói biến dị làm ghế mà ngồi xuống, vẻ mặt đúng kiểu bất cần, thích gì làm nấy.
Hai người kia thấy Sơn kỳ lạ, khó chiều như vậy thì cũng không biết phải làm sao, theo Hoàn nháy mắt ra hiệu, hai người liền chọn một chỗ sạch sẽ mà ngồi xuống. Phải nói là anh chàng tên Hoàn này năng lực có lẽ không mạnh, nhưng khả năng quan sát thì rất khá đấy. Sơn để ý thấy anh ta đã liếc qua Tiểu Hoa ở trên vai mình (lúc này đang tự chữa thương, nhìn bên ngoài giống như một bông hoa bình thường, không có gì nổi bật) và Phượng đang theo lệnh Sơn nằm yên ở gốc cây gần đấy. Anh bạn Hoàn này còn cố ý lướt qua ánh mắt Sơn một lần, cố tìm hiểu xem cậu có biểu hiện kỳ lạ nào không, khá khôn ngoan đấy, nhưng Sơn đâu có dễ dàng để lộ ra như vậy, cậu vẫn giữ được một bộ mặt điềm nhiên, ngẫu hứng.
“Nói một chút về căn cứ của mấy người đi, có gì đặc biệt không, hay có ai có năng lực gì kỳ lạ hoặc mạnh mẽ không? Kiểu như năng lực hiếm có chẳng hạn.” – Sơn lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.