Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 167: Tự huỷ



Chương 166: Tự huỷ

Sau khi Tiểu Hoa trói hết một loạt những người còn sống lại một chỗ, Sơn mới từ miệng một người hỏi được vị trí mấy nhà khoa học còn lại trốn. Thì ra bọn họ đã trốn vào trong một căn phòng khẩn cấp chuyên dành cho lúc x·ảy r·a t·ai n·ạn. Do không có thẻ vào nên Sơn trực tiếp chém phăng cả cánh cửa đi. Sơn đi vào thấy một đám người đang hốt hoảng nhìn mình, cậu liền nói thẳng:

“Ông Hà đ·ã c·hết, những thí nghiệm vô nhân tính của các người cũng đã đổ bể rồi. Vốn dĩ các người cùng ông ta làm việc, nên phải đi theo ông ta mới đúng. Nhưng tôi vẫn sẽ cho mấy người một cơ hội, nếu các người chịu hợp tác thì tôi sẽ tha cho mấy người một mạng.” – Sơn quét mắt qua đám người – “Ông Hà có để lại một thiết bị, có lẽ để điều khiển từ xa một quả bom, chắc là muốn cho nổ căn cứ này. Tôi muốn mấy người hợp tác vô hiệu hoá quả bom này đi, sau đấy tự giác đến căn cứ quân sự gần nhất đầu thú, để cho họ xử lý.”

Sơn nghĩ đây có lẽ là phương án phù hợp nhất hiện tại. Tuy rất giận dữ về những thí nghiệm vô nhân tính của đám người này, nhưng kẻ chủ mưu đã bị Sơn xử lý, cậu cũng không phải kẻ cuồng sát, không thể cứ động là g·iết người được. Tốt nhất là giao hết đám nhà khoa học cùng binh lính này cho căn cứ quân sự, để bọn họ giải quyết. Đến lúc ấy đám người này họ muốn xử lý sao thì xử lý, Sơn sẽ không quản đến nữa. Sơn mới nói xong ý định của mình thì hầu hết các nhà khoa học vừa ngạc nhiên vừa thở phào, ai cũng tỏ ý sẽ giúp đỡ vô hiệu quả bom, đồng thời hứa sẽ cải tà quy chính. Nhưng Sơn để ý thấy trong góc phòng có một người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm, yên lặng không nói câu gì. Sơn đang định hỏi xem người kia là ai, có vấn đề gì thì ông ta lại lạnh giọng lên tiếng trước:

“Hừ, Một lũ vô ơn! Tiến sĩ đã chấp nhận bọn mày gia nhập căn cứ, để cho bọn mày được thoả sức nghiên cứu. Vậy mà giờ tiến sĩ bị g·iết hại, kẻ thù chỉ mới đe doạ một câu mà lũ chúng mày đã dạ dạ vâng vâng, phản bội lại tiến sĩ.” – Ông ta càng nói càng điên cuồng – “Để tao nói cho chúng mày biết, tiến sĩ đúng là đã đề phòng có ngày mình bị dồn vào đường cùng mà để lại một lá bài tẩy, nhưng lại không phải là một quả bom như chúng mày đã đoán, mà là cái này.”

Sơn nghe thấy gã kia nói trong lòng liền dâng lên cảm giác bất an cực độ, nhưng còn chưa kịp làm thêm hành động gì thì gã ta đã ấn một thứ gì đó trong ngực áo. Một âm thanh cảnh báo chói tai vang lên trong toàn bộ khu nghiên cứu, toàn bộ những người trong căn phòng trừ gã kia đều hốt hoảng không thôi, ai nấy đều nhìn về phía gã đàn ông kia, đều muốn biết rõ câu trả lời từ miệng gã.

“Tao đã thay tiến sĩ kích hoạt cơ chế tự huỷ, tất cả các chất hoá học, dung dịch đặc biệt mà tiến sĩ nghiên cứu ra sẽ được phát tán vào không khí toàn căn cứ. Tất cả sản phẩm nghiên cứu, sinh vật biến dị cũng sẽ được thả ra.” – Gã đàn ông cười lớn – “Bây giờ tất cả lũ chúng mày sẽ được nếm trải thành quả nghiên cứu của chính mình. Toàn bộ căn cứ này đừng hòng có ai trốn thoát được. Ha ha ha!”

“C·hết tiệt!”

Sơn đã bảo Tiểu Hoa đi trói toàn bộ binh lính bên ngoài khu căn cứ lại nhằm đưa bọn họ đến căn cứ quân sự, nhưng không ngờ lại vì vậy mà không có con nhóc ở đây kịp ngăn cản gã đàn ông kia kích hoạt cơ chế tự huỷ. Sơn cũng không ngờ được ông Hà định kích hoạt không phải là bom, mà lại là thứ tương tự như v·ũ k·hí s·inh h·ọc. Cái thứ này tốc độ không nhanh bằng bom nhưng tính ăn mòn, phá huỷ lại cực kỳ thảm khốc, Sơn cũng không rõ sẽ có tác hại đến mức độ nào, nhưng chắc chắn là khó có thể kiểm soát được. Sơn cũng không lo nổi mấy người này đang hỗn loạn hay gã đàn ông kia sẽ ra sao nữa, phải nhanh chóng thoát thân, nếu không thì mạng mình cũng khó giữ. Sơn liền nhanh chóng lao ra phía ngoài, mới được một đoạn đã thấy một đám khói xanh lục bao phủ một khu vực rộng lớn. Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là khói độc, tiếp xúc sẽ rất nguy hiểm, tránh được bao xa thì nên tránh. Sơn liền đổi một hướng khác phóng đi nhanh chóng, phải tranh thủ mang theo mấy người khác rời khỏi căn cứ, không sẽ không kịp mất.

“Tiểu Hoa, mau giải trừ hết dây trói, rồi leo lên vai anh, chúng ta phải chạy mau thôi.”

Sau khi liên tục phá huỷ mấy bức tường hòng di chuyển ra nhanh nhất có thể, Sơn cuối cùng cũng bắt gặp Tiểu Hoa ở phía ngoài còn đang bận dùng dây leo trói người. Sơn liền hét lên bảo nó cởi trói, để ai thoát được thì thoát, còn việc cấp bách của cậu là tìm nốt mấy người Hoàn cùng Điền, rồi đưa họ ra ngoài.

“Gì vậy? Ta vừa mất công trói hết người lại theo lời đại ca ngươi, giờ đại ca ngươi lại bảo ta phải cởi trói. Đây là muốn đùa giỡn ta sao?” – Tiểu Hoa bực bội phàn nàn.

“Anh không có đùa, nếu nhóc dùng thần thưc quét qua một vòng chắc sẽ nhận thấy từ khắp căn cứ này có rất nhiều loại khói đang phát tán, đây toàn bộ đều là c·hất đ·ộc, rất nhanh sẽ lan tràn ra toàn bộ căn cứ. Nếu chúng ta không thoát ra ngoài nhanh thì sẽ bị dính độc mà c·hết đấy.” – Sơn giải thích ngắn gọn.

“Để ta xem.”

Tiểu Hoa thấy Sơn nói chuyện nghiêm túc không giống như đang đùa liền dùng thần thức quét qua một vài địa điểm xung quanh. Quả nhiên nó nhìn thấy rất nhiều khói mù đang chậm rãi bao phủ mọi ngóc ngách, nó cũng cảm giác được nguy hiểm từ đám khói này. Tiểu Hoa rùng mình một cái, nói cũng không nói liền thu hồi toàn bộ dây leo trói người, rồi thu nhỏ thân hình, nhảy phốc lên vai Sơn.

“Mau đi, còn không đi nữa thì cái mạng nhỏ này của ta cũng khó giữ nổi mất.” – Tiểu Hoa thúc giục Sơn.

“Bình tĩnh trước hết nói cho anh biết, cậu em Điền đâu rồi? Cái người mà anh bảo nhóc chú ý một chút ấy.” – Sơn hỏi về Điền, cậu em này là người tốt, những người khác Sơn có thể không quản, nhưng cậu em này cậu nhất định sẽ cứu.

“A, bị ta đánh ngất ở kia rồi.”

Theo hướng Tiểu Hoa chỉ, Sơn tìm được Điền đang nằm ở trong đám người. Cậu ta cũng không bị làm sao cả, chỉ là lúc nãy tham gia phòng thủ căn cứ nên Tiểu Hoa có đánh ngất cả cậu ta thôi. Sơn đã dặn Tiểu Hoa để ý Điền một chút, cần sẽ kéo cậu ta đi cùng, không ngờ lại nhanh chóng đến lúc như vậy.

“Căn cứ sắp bị khói độc bao phủ, các người nếu muốn sống thì mau chóng chạy ngay đi!”

Sơn thấy đám lính bên ngoài còn ngơ ngác chưa rõ chuyện gì liền lên tiếng nhắc nhở, còn bọn họ có thoát ra được không thì cậu không chịu trách nhiệm. Dù sao đám lính này ở trong căn cứ, đã gây ra những thứ tội ác gì thì bọn họ tự biết, bây giờ căn cứ đến mức đường này coi như là bọn họ góp phần gây ra, nên đến lúc bọn họ tự đối mặt lấy rồi. Sơn nhắc nhở được một câu đã là tận lực, giúp đỡ bọn họ thì thôi đi, là sống hay là c·hết thì phải nhìn số phận của bọn họ. Sơn cũng không dám chần chờ thêm nữa, vác theo Điền rồi leo lên phi kiếm bay thẳng về khu tập thể, còn phải cứu Hoàn với Nga nữa. Đã hứa sẽ đưa hai người họ ra ngoài, bảo họ chuẩn bị trước rồi nhưng tình huống này Sơn thật không lường trước được. Bây giờ tình hình khẩn cấp, chỉ có thể hy vọng bọn họ sẽ không gặp chuyện gì.

“Hoàn! Mau đến đây!” – Sơn hét lớn.