Con chuột quái vật cũng sẽ không đợi cho lão Thạch nâng khí thế đến mức cao nhất mà là gào ầm lên, sau đó lao ầm ầm về phía lão. Lão Thạch thấy thế cũng không nôn nóng, lão chỉ nhếch miệng lên khẽ nói:
“Sao lại phải nóng nảy thế nhỉ? Mày nên học cách chờ đợi người khác đi chứ!”
Nói rồi chỉ thấy lão xoè bàn tay ra hướng về phía con chuột, kế tiếp linh khí khắp khu vực này bắt đầu nhanh chóng tụ tập lại, xoáy xung quanh bàn tay lão. Lúc mà những người khác tưởng chừng như con chuột sắp lao đến đụng sập tường của căn cứ thì đột nhiên một đạo lực lượng cực mạnh được phóng thích ra từ tay lão Thạch. ”Uỳnh” một tiếng, con chuột tựa như bị một bàn tay khổng lồ vô hình đụng trúng vậy, chỉ một phát đã bị hất bay ra xa cả mấy trăm mét rồi. Trên đường bay của con chuột mặt đất bị cày ra một đường rãnh dài, nó liên tục đè nát hàng loạt thú biến dị khác cùng các kiến trúc cũ. Đám thú biến dị cũng bị kinh hãi tản mát ra khắp nơi, có những con chạy về hướng gần căn cứ sẽ bị lực lượng phòng vệ tiêu diệt ngay lập tức.
“Đứng lên tiếp tục đi, cú này hẳn là cũng chưa làm mày b·ị t·hương nổi đâu nhỉ?” – Lão Thạch thu tay lại rồi lên tiếng.
Lão vừa dứt lời thì con chuột cũng lập tức nhảy phắt lên đứng thẳng người dậy, sau đó gào lên như đang tỏ ra tức giận vậy. Trên người nó đúng là không có vẻ gì như là b·ị t·hương cả, thật sự là thứ quái vật da dày thịt béo. Cú đẩy vừa rồi nhìn như rất mạnh, nhưng không thực sự gây ra bất cứ thương tổn gì cho nó, ngược lại còn làm cho nó cuồng nộ hơn. Lần này nó lại gào thét lên một tiếng lớn hơn nữa, sau đó nó há to cái miệng đỏ như chậu máu của mình ra, từ trong đó dần dần hiện lên một thứ ánh sáng xanh lấp loé, ánh sáng đó càng lúc càng to dần lên, theo đấy áp lực từ con chuột gây ra đang phá nát những thứ xung quanh nó. Đến đây ai cũng có thể nhận ra là con chuột đang muốn bắn ra một thứ năng lượng huỷ diệt gì đó rồi. Sơn kinh ngạc phát hiện ra con chuột đang tích tụ một lượng lớn dị năng lượng cùng linh khí lại vào miệng nó. “Sao có thể chứ, sao con quái vật này lại tập hợp được linh khí trong tự nhiên được?” – Đây là ý nghĩ lúc này trong đầu Sơn. Quả thực là quá bất khả tư nghị, một loài thú biến dị của tinh cầu này lại có thể sử dụng sức mạnh từ linh khí để t·ấn c·ông.
Nếu để cho con chuột này phóng thích thành công thứ năng lượng kia ra thì e rằng cả căn cứ sẽ trực tiếp bị nghiền nát mất. Nhưng lúc này chỉ nghe thấy một tiếng hừ nhẹ từ lão Thạch, sau đó lão biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện lại lão đã đến ngay sát chỗ con chuột rồi. Chỉ thấy lao giơ cao tay lên, sau đó tát một phát vào không khí, một bàn tay khổng lồ mờ ảo từ hư vô hiện ra lặp lại y hệt như động tác của lão, nó tát một phát nặng nề vào đầu con chuột. Quả cầu năng lượng đang tích tụ dở trong miệng con chuột lập tức nổ tung, làm cho miệng con chuột cũng nổ tanh bành theo, sau đó là con chuột bị dư lực ném bay ra xa thêm cả trăm mét nữa.
Lúc này, lão Thạch cũng không vội động thủ tiếp mà là nheo mắt nhìn về phía con chuột ngã xuống. Bất ngờ là bị ăn một cú nặng như thế mà con chuột đã lại tiếp tục đứng dậy luôn rồi, không chỉ thế, khuôn mặt rách toác be bét máu thịt của nó bằng mắt thường cũng có thể thấy đang hồi phục lại nhanh chóng. Chỉ mấy chục giây là nó đã gần như trở lại hình dáng ban đầu rồi, khả năng hồi phục này thật sự là khủng kh·iếp!
“Tự động hấp thu dị năng lượng để khôi phục sao?” – Lão Thạch đã nhận ra khả năng hồi phục của nó đến từ đâu – “Vậy nhận thử một chiêu này xem có hồi phục được không?”
Lão Thạch liền chụm hai ngón tay lại sau đó rạch chéo một đường vào không khí, chợt một tia sáng loé lên, tia sáng đó lướt rất nhanh, vắt chéo qua thân con chuột quái vật. Con chuột bị dính chiêu lập tức hét dài lên đau đớn, ngay lập tức, một vệt máu dài vắt qua vai nó kéo xuống tận bụng hiện lên, máu từ đấy ứa ra tung toé, rồi vết rách càng ngày càng sâu hơn, Sơn cảm tưởng như nó sắp chia đôi con chuột ra rồi.
“Kiếm khí của sư phụ có khác, quá mạnh!” – Sơn cảm khái đánh giá.
Kỳ thực lão Thạch cũng khá tự tin một kiếm này có thể cắt đôi được con chuột kia ra, nhưng lại không ngờ là chưa cắt hoàn toàn được, chẳng lẽ là sau mỗi lần hồi phục, sức phòng thủ của nó lại cao hơn? Cũng như lần trước, con chuột gần như không mất nhiều thời gian là đã hồi phục nguyên trạng rồi. Lão Thạch cau mày, lại vạch ra một kiếm nữa, kết quả là nó b·ị t·hương nhẹ hơn lần trước, sau đó lại hồi phục như cũ.
“Tuy vẫn muốn thử nghiệm một chút tác dụng của thứ dị năng lượng trong người mày, nhưng thời gian lại không cho phép tao nữa rồi.” – Lão Thạch lắc đầu thở dài.
Quả thật nhìn qua cũng thấy cơ thể lão khá mờ ảo rồi, năng lượng tinh thần đã gần cạn kiệt, lão phải kết thúc sớm, nếu để nó tiếp tục khôi phục lại sẽ chỉ làm nó mạnh hơn thôi. Ngay sau đấy, lão liền phóng thân về phía cao trên trời, sau đó đưa tay về một hướng, nắm tay bắt một cái vào không khí. Sơn nhìn tình trạng cũng biết đây có lẽ là đòn cuối cùng rồi, tuy vẫn rất buồn nhưng càng nhiều hơn là cậu vẫn muốn nhìn thấy đòn t·ấn c·ông cuối cùng đặc sắc nhất này của sư phụ. Sơn tập trung ánh mắt nhìn về phía lão Thạch nắm tay, chỉ thấy có hàng loạt chấm đen li ti từ xa bay lại. Đợi đến khi những chấm đen ấy đến gần Sơn mới nhận ra đó là từng tảng đá lớn nhỏ khác nhau đang theo lão Thạch dẫn dắt bay đến xung quanh lão. Những tảng đá ấy bắt đầu xoay chuyển xung quanh, sau đó tập hợp lại với nhau thành từng khối một, chính xác là từng khối trụ dài nhọn hoắt, đếm ra là có mười khối như vậy, mỗi khối nhìn không khác gì từng cái trụ trời. Sau khi hoàn thành, lão Thạch vẫy tay một cái, cả mười cái trụ nhọn phóng thẳng về phía con chuột vừa mới khôi phục xong thân thể. Mười trụ trực tiếp ghim chặt con chuột xuống đất, làm nó không thể nhúc nhích nổi. Nó gào thét lên, cố gắng nhấc lên thân thể, mà việc này cũng không phải là vô ích, nó lại thực sự đang làm rung chuyển cả mười trụ đá.
“Lực lượng của tao sắp tiêu hao hết rồi, nhưng xử lý mày thì lần này là đủ.”
Nói rồi lão liền nhấc tay lên bắt một cái ấn ký, rồi hô to một chữ “phong!”. Lập tức mặt đất xung quanh chỗ con chuột bị ghim bắt đầu rung lắc dữ dội, con chuột bị áp lực ép chặt xuống đất, không nhúc nhích được nữa. Sơn biết trận pháp này, tuy chỉ là bản giản lược với thời gian không dài, nhưng cũng đã đủ để phong bế mọi lực lượng ra vào cơ thể con chuột quái vật kia rồi, như vậy nó sẽ không thể tiếp tục hồi phục được nữa.
“Trấn!”
Tiếp tục là một chữ được lão Thạch hét to lên, sau đó là một bàn tay khổng lồ hạ xuống từ trên cao đập xuống mặt đất, kích thước bàn tay này còn lớn hơn nhiều so với con chuột kia. Sơn vừa nhìn thấy bàn tay này thì lập tức dựng lên một màn bảo vệ chân nguyên xung quanh đồng thời hô to với đám lính đang đứng trên tường xem trận chiến:
“Tất cả mau lập tức nằm sấp xuống!”
Vừa dứt lời thì một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa phát ra, bàn tay khổng lồ kia đã đập mạnh xuống mặt đất chỗ con chuột bị phong lại rồi. Sau t·iếng n·ổ kinh hoàng đấy là một trận đ·ộng đ·ất cực mạnh nổi lên, cả khu vực này như bị đập lún xuống vậy. Dư chấn của trận đ·ộng đ·ất cùng một trận cuồng phong dữ dội cuốn về phía căn cứ, cả căn cứ cũng lập tức bị rung lắc dữ dội, nhà cửa nếu không đủ kiên cố sẽ lập tức đổ sụp, cây cối ngả ngón tùm lum, những người trên tường đứng mũi chịu sào, nếu không kịp nằm xuống sẽ bị cuồng phong thổi bay ra xa. Trên tường lúc này chỉ còn Sơn vẫn đang đứng, cậu chăm chú nhìn về phía hướng đòn t·ấn c·ông vừa rồi, chỉ thấy bụi mù bay tứ tung, không thể nhìn thấy ngay kết quả được.
Một lúc sau, khi bụi mù đã bị từng cơn gió nhẹ thổi đi hết, khu vực b·ị đ·ánh trúng chỉ còn lại một cái hố khổng lồ sâu hoắm hình bàn tay, nhìn từ trên cao sẽ cảm nhận được uy lực từ một tay này kinh khủng đến nhường nào. Lúc này nếu không đến gần thì khó có thể nhận ra được tình trạng của con chuột như thế nào được, nhưng nhận một cú như vậy thì trên tinh cầu này làm gì còn thứ gì có thể toàn mạng được cơ chứ.
Lão Thạch từ trên cao từ từ hạ xuống mặt đất sát cái hố lớn, cơ thể lão đã mờ ảo lắm rồi, dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
“Đến đây đi!” – Lão khẽ gọi một tiếng.
Sau tiếng gọi, một đốm trắng nhỏ bay ra từ phía cái hố, bay đến trước mặt lão Thạch, nó bay quẩn quanh lão mấy vòng sau đó mới dừng lại cọ cọ vào tay lão, như một con thú cưng đang làm nũng trước mặt chủ nhân của nó vậy. Lão cũng làm ra cử chỉ vuốt ve nó, ánh mắt hiền hoà nhưng lại mang theo tí thương cảm.
“Kiếp này của mày vẫn chưa phù hợp, tao đã giúp mày hoá giải, bây giờ thì đi đi, tìm kiếm con đường kiếp sau của mày. Hy vọng tao có thể gặp lại mày trong một hoàn cảnh tốt đẹp hơn. Đi đi!” – Lão Thạch nói lời tiễn đưa đốm trắng đi.
Đốm trắng tỏ vẻ không nỡ rời xa lão, nhưng lão đã đánh một ấn ký lên nó, sau đó bắn nó một phát, đốm trắng liền biến mất khỏi đây.
“Sư phụ!” – Tiếng Sơn từ xa vọng lại.
Thì ra cậu đã cưỡi kiếm bay thẳng đến chỗ lão Thạch rồi, nhưng vì là lần đầu cậu tự mình điểu khiển phi kiếm, lúc bay nghiêng nghiêng ngả ngả tựa như sắp đổ vậy, dù thế Sơn vẫn cố gắng bay được đến gần chỗ lão Thạch đang đứng. Lão Thạch nghe thấy tiếng đồ đệ gọi thì quay lưng lại, vẫy vẫy tay, lập tức một khối tinh hạch khổng lồ từ dưới hố sâu bay lên.
“Đây là món quà cuối cùng sư phụ tặng con ở giới này. Nhớ tu luyện cho tốt, giữ gìn bản thân, chúng ta sẽ gặp lại vào một ngày không xa.” – Lão Thạch mỉm cười dặn dò Sơn, sau đó lập tức hoá thành một tia sáng biến mất ngay trước mặt cậu.
Sơn lao nhanh đến chỗ sư phụ vừa đứng, nhưng người đã đi mất rồi. Sơn quỳ gối xuống đất, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, bây giờ trong đầu cậu chỉ còn là những kỷ niệm về lúc sư phụ còn đồng hành cùng.