Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 67: Chạy khỏi làng



Nếu như bình thường, với khoảng cách từ cửa biệt thự đến vị trí Sơn đang đứng, trước khi có người kịp đến gần phát hiện ra tình huống chỗ nãy thì Sơn đã kịp thời phát hiện đồng thời làm ra phản ứng rồi. Nhưng thực tế bây giờ lại hoàn toàn khác biệt, lão Công vừa mới mở cửa đi vào, bây giờ đã xuất hiện tại ngay gần vị trí Sơn đang đứng, đồng thời còn mở miệng “tán thưởng” cậu nữa chứ, thật bất khả tư nghị.

“Là ông, không phải ông có năng lực liên quan đến âm thanh sao? Làm sao bây giờ lại thành tốc độ rồi.” – Sơn nheo mắt lại hỏi, đồng thời nâng cảnh giác lên mức cao nhất.

Sơn đã phát hiện ra lão Công này có năng lực về tốc độ chứ không phải là dịch chuyển, do cậu đã từng được nhìn lướt qua năng lực dịch chuyển rồi, sẽ không nhầm. Chỉ có điều là năng lực tốc độ của lão quá mạnh, cấp độ còn cao hơn cả người có năng lực tốc độ hồi trước, nhanh đến mức vượt qua cả cảm giác trong tầm gần của Sơn. Nhưng tên Núi bảo lão có năng lực liên quan đến âm thanh cơ mà, sao bây giờ lại biến thành tốc độ thế này. Còn câu nói vừa rồi của lão nữa, hoàn toàn không quan tâm sống c·hết của lão Huỳnh trưởng làng, như kiểu chỉ là một con vật nuôi mới c·hết trong một đống vật nuôi khác, chủ nhân như lão không dậy nổi quan tâm.

“Không sai, ta đúng là có năng lực về âm thanh, nhưng ta cũng không nói ta chỉ có một loại năng lực như vậy.” – Lão Công cười kiên nhẫn giải thích.

“Không ngờ lại là vậy, thật đúng là có năng lực giả có nhiều hơn một loại năng lực.” – Sơn cởi bỏ được nghi vấn – “Xem ra ông mới là người nguy hiểm nhất ở làng này, chỉ sợ lão Huỳnh cũng không phải là đối thủ của ông.”

“Ha ha, cứ coi như là vậy đi.” – Lão Công cười, cũng không phủ nhận lời của Sơn – “Đáng tiếc, Huỳnh là một quân cờ tốt, c·hết dưới tay cậu có chút uổng phí.”

“Cậu cũng rất mạnh, lại có thể hạ được những người mạnh mẽ nhất trong làng.” – Lão Công cảm thán, rồi dùng giọng chân thành nói với Sơn - “Ta có một đề nghị, chỉ cần cậu chấp nhận hợp tác với ta, chẳng những cậu cùng những người bạn của mình không gặp nguy hiểm gì, mà cậu còn được hưởng đủ loại đãi ngộ tốt, hơn nữa đợi kế hoạch của ta thành công, cậu còn nhận được đủ loại ưu đãi tốt hơn nữa. Ý của cậu thế nào?”

“Lão Huỳnh là con cờ của ông, mà đã khốn nạn đến mức như vậy rồi, nhìn ông chắc cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.” – Sơn hờ hững đáp lại – “Hợp tác sao? Ông vẫn là nên giữ lại ý tưởng đấy lại trong đầu mình đi.”

“Ta cũng đoán trước là cậu sẽ từ chối, đã như vậy thì ta không thể giữ cậu lại được rồi.” – Lão Công thở dài, làm như thật sự tiếc nuối vậy – “Nhưng ta cũng không dám khẳng định tự mình có thể giải quyết được cậu, nên vẫn là để dân làng ra tay đi.”

Sơn đã nhận ra ý đồ của lão Công, lão lại không thèm chiến đấu với Sơn, mà nghĩ lấy dân làng ra cản trở cậu. Chỉ vừa mới nói xong, lão Công đã quay trở lại đến cửa ra vào rồi, lão lắc lắc đầu khẽ nói:

“Đáng tiếc, lần này mất đi một vài tên thủ hạ.”

Trái ngược với bộ mặt gian giảo bình tĩnh khi nãy, lão Công chỉ vừa mở cửa thì liền chạy vội ra ngoài, sau đó một bộ hoảng hốt sợ hãi hét lên:

“Người đâu, mau đến, bắt lấy kẻ s·át n·hân bên trong, hắn đã g·iết hại trưởng làng. Mau bắt lấy hắn, hiến tế hắn đi, nếu không thần linh sẽ thả cơn phẫn nộ xuống toàn bộ người dân trong làng.”

Rồi xong, Sơn cũng không thể đọ lại tốc độ của lão Công, không kịp cản lão lại được, bây giờ người dân chắc chắn đã gán cho cậu cái danh sát trưởng làng, kẻ làm thần linh phẫn nộ, có muốn giải thích cũng chẳng được nữa. Bây giờ Sơn cũng không có ý định đối chọi với toàn bộ dân làng, bây giờ phải nhân lúc họ chưa lao vào biệt thự bắt mình, Sơn nhanh chóng lấy ra phi kiếm, muốn lao thẳng về tầng trên trốn ra ngoài. Nhưng chợt nghĩ đến cái gì, Sơn liền lao về phòng giam đang nhốt ba cô gái, rút kiếm chém nhanh một nhát, cửa lồng giam liền bị cắt làm đôi. Còn không chờ cho mấy cô gái kịp kêu lên, Sơn liền nói trước:

“Đừng ai lên tiếng, muốn sống thì nghe theo tôi, ai mà làm ra phản kháng tôi liền mặc kệ người đấy ở đây, tí mà bị dân làng bắt lại thì sống c·hết tự lo.”

Nghe thấy thế, mấy cô gái liền ngậm miệng lại, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sơn thấy vậy thì hạ kiếm xuống đất, kiếm liền phóng lớn ra một chút, miễn cưỡng đủ cho bốn người đứng lên. Đợi cho ba người kia trong ánh mắt khó tin giẫm được lên kiếm, Sơn liền kết hợp thuật ẩn thân với số tinh hạch chứa trận pháp ẩn tàng còn dư, giấu đi thân hình của bốn người, rồi lập tức phi thẳng lên tầng ba, sau đó lướt trên không bay về hướng cổng làng. Đợi cho dân làng cùng hộ vệ tràn vào biệt thự tìm kiếm thì kẻ chủ mưu là Sơn đã hoàn toàn biến mất, lão Công ở một bên cũng phải giật mình vì khả năng chạy trốn của Sơn. Nhưng lão cũng không sợ không dụ được Sơn ra, lão lúc nãy đã cử thêm người đi bắt lại người đồng hành cùng Sơn rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ người đã gần như được giải đến đây rồi.

Sơn đang đứng trên phi kiếm cùng ba cô gái khác lúc này cũng lo lắng, chở theo cả ba người khác đồng thời duy trì ẩn thân cho toàn bộ người, khá là hao tổn chân nguyên, bây giờ còn phải trở về đón chị Mai cùng Nguyệt, không biết nên trốn đi như thế nào. Còn việc tại sao Sơn lại đi cứu ba người này, thì Sơn muốn từ miệng cô gái mặc đồ quân nhân biết được vị trí căn cứ q·uân đ·ội đang đóng, tất nhiên cứu một người thì cũng tiện cứu luôn hai người còn lại, chẳng lẽ lại vứt lại cho họ tự sinh tự diệt. Nghĩ đến cái làng này chắc chắn sẽ tế sống mấy cô gái này nếu mình bỏ họ lại, Sơn lại không yên lòng được.

Rất nhanh Sơn đã ngự kiếm trở về đến căn nhà trọ cho khách, nơi Nguyệt cùng chị Mai đang ở, nhưng ở bên ngoài lúc này lại tụ lấy mấy người đang cố gắng đập phá căn nhà, nhưng vẫn chưa làm được. Ra đây là mấy người do lão Công cử đi bắt hai chị em, nhưng lại vì trận pháp Sơn bố trí từ trước mà chưa thể hoàn thành công việc được. Sơn cũng không ngờ lão này lại nhanh đến như vậy, đã cử được người sang bên này úp sọt người mình rồi, tiếc là lão không biết được thủ đoạn của người tu luyện như Sơn. Nhân lúc mấy người này còn chưa phát hiện ra mình, Sơn liền nhẹ nhàng hạ xuống gần đấy, rồi nhanh như chớp lao đến giải quyết mấy người. Làm xong Sơn liền mở cửa tiến vào nhà, Nguyệt liền lao ra ôm chầm lấy cậu, nước mắt nước mũi lại phun ra từa lưa:

“Hu hu, em sợ quá, bọn họ muốn phá cửa vào bắt hai chị em em.”

“Đừng sợ, có anh đây rồi bọn họ đã bị anh giải quyết.” – Sơn an ủi cô bé – “Nhưng bây giờ chúng ta phải nhanh chóng rời đi thôi, ở đây không còn an toàn nữa.”

Nói rồi Sơn liền tiến vào trong cõng chị Mai lên lưng, thu lại tàn dư trận pháp, sau đó dắt tay Nguyệt nhanh chóng ra ngoài. Ở bên ngoài đang chờ lấy ba cô gái khi nãy, cô gái mặc quần áo q·uân đ·ội còn đỡ, sắc mặt chỉ hơi xanh xao, còn hai người kia thì không được tốt như vậy, họ đang nôn thốc nôn tháo tại chỗ, có lẽ là ảnh hưởng do lúc nãy bay trên trời. Nhưng giờ cũng không phải là lúc lo những vấn đề này, Sơn liền lại gần phía cô gái mặc quần áo q·uân đ·ội, vội vàng nói:

“Bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi, dân làng rất nhanh sẽ mò đến đây bắt chúng ta, tôi tạm thời cũng không đối phó được, chỉ còn nước thoát nhanh khỏi nơi này thôi. Cô mau cho tôi biết hướng đặt căn cứ q·uân đ·ội gần đây nhất, chỉ có nhanh chóng tiến về nơi ấy chúng ta mới an toàn được.”

Nghe thấy vậy, cô gái cũng không lằng nhằng, lập tức chỉ hướng cho Sơn, sau đó lẫn nhau dìu dắt mấy người nhanh chóng chạy về hướng đấy. Chỉ một lúc sau, một đoàn người từ sâu trong làng đã tiến về chỗ căn nhà cho khách. Lão Công thấy mấy người nằm b·ất t·ỉnh bên ngoài, còn căn nhà thì trống trơn, lão biết là Sơn đã đem người cứu được ra ngoài rồi.

“Đáng c·hết, sao nó lại có thể kịp thời cứu người đi chứ?” – Lão Công đang gào thét trong lòng.

Bây giờ lão đã mất đi dấu vết mấy người Sơn, như vậy thì bắt lại kiểu gì bây giờ, cũng không thể trông chờ vào lũ dân làng chậm chạp, đầu óc ngu si kia được, người này có lẽ phải là tự lão đi mới bắt được. Nghĩ đến người kia muốn tìm đường về căn cứ, nếu thật sự là trở về được báo tin thì kế hoạch của lão sẽ hoàn toàn đổ bể. Lão không nghĩ nhiều nữa, phải liều thôi, lão liền lẩn đi trong đám đông, sau đó nhằm hướng căn cứ tại vị mà đi.