Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 71: Tạm thời thoát nạn



Trận pháp đã được khởi động hoàn toàn rồi, bây giờ chỉ cần nhìn xem có hiệu quả hay không thôi. Khi con xác sống đầu tiên vừa tiến đến phạm vi ảnh hưởng của trận pháp, trong mắt nó lập tức hình ảnh bị thay đổi, bước chân của nó cũng bắt đầu đổi hướng lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu, nó thật sự đã bị trận pháp tác động làm cho nhận thức về hướng đi thay đổi.

“Thành công rồi!” – Sơn thầm thở phào.

Mấy cô gái đứng đằng sau Sơn vừa nãy chỉ nhắm mắt cầu nguyện, bây giờ mở mắt ra nhìn cũng đã thấy được trận pháp hiệu quả. Xác sống chỉ cần tiến vào phạm vi ảnh hưởng của trận pháp liền chủ động hướng sang bên cạnh đi tiếp, như thể trước mặt nó có chướng ngại không thể vượt qua, phải chọn đường bên cạnh mà đi vậy. Bọn họ giống như một tảng đá lớn chặn giữa dòng suối đang chảy xuôi vậy, dòng nước phải tẽ sang hai bên mới chảy tiếp được. Ai cũng thở khẽ một hơi, thầm may mắn vì mình tạm thời đã vượt qua kiếp nạn này, nhưng cũng chỉ là may mắn mà thôi. Nhìn xác sống đủ chủng đủ loại cứ thế lướt qua hai bên, ai cũng không khỏi rùng mình sợ hãi, chỉ mong cho bọn chúng lướt qua nhanh một chút. Nhưng đây là thi triều mà, số lượng xác sống bên trong là rất lớn, nhưng lớn đến mức độ nào thì không ai biết được, nếu có thể bay lên quan sát thì có lẽ có thể nhìn đến tận cùng được, nhưng mà ai bây giờ lại dại dột đến mức bay lên cơ chứ, cho tiền cũng không dám bay.

Tuy là tạm thời mấy người đã an toàn, nhưng Sơn vẫn chưa hết lo lắng, lúc nãy đi qua mới chỉ là xác sống cấp thấp, loanh quanh bên dưới cấp 3, hiệu quả còn rất tốt, thế nhưng nếu gặp xác sống cấp độ cao hơn thì không biết hiệu quả còn được như vậy không? Sơn bây giờ cũng không muốn lấy mạng ra thử nghiệm, nên cậu đành lấy thêm tinh hạch ra đặt thêm vào các điểm đã bố trí sẵn, sau lại tiếp tục vẽ bổ sung trận đồ lên tinh hạch. Dạng này tuy có hơi cẩn thận cùng tốn kém, nhưng được cái chắc ăn, tăng tỷ lệ sinh tồn lên cao hơn, như vậy lòng Sơn mới yên được.

Trong lúc loay hoay vẽ trận pháp, Sơn thật sự còn liếc qua được có vài còn xác sống đang lao v·út trên không trung, tốc độ cũng phải gọi là nhanh phát ớn, tuy không duy trì trên không được lâu, nhưng chỉ luận về tốc độ lúc mới lao ra, Sơn tự nhận không nhanh hơn chúng được. Nếu mà lúc nãy chọn bay lên thì khả năng bây giờ đã được đoàn tụ cùng ông bà, tổ tiên rồi. Nhưng còn chưa hết nỗi lo này lại đến nỗi lo khác, một con xác sống cấp 4 không biết từ đâu tiến thẳng về chỗ trận pháp, không như mấy con cấp thấp hơn, bị ảnh hưởng ngay khi chạm đến trận, con hàng này tiến vào trong trận đến bước thứ hai rồi mà chưa thấy có dấu hiệu chuyển hướng. Sơn lập tức hãi nhiên, ngay sau đấy liền ném ra một đống tinh hạch chứa trận đồ, kích hoạt thêm một tầng trận pháp nữa. Con xác sống này bước thêm hai bước nữa thì cuối cùng cũng chuyển hướng sang bên cạnh, vừa kịp lướt qua bên cạnh mấy người.

“Ôi đau tim c·hết mất!” – Sơn thầm than.

Pha này làm tim Sơn tí nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ chậm chút nữa là xong đời rồi. Cũng không phải là Sơn sợ gì con xác sống cấp 4 này, nhưng một khi bị nó phát hiện ra thì hạ nó cũng không nhanh chóng được, mà như vậy động tĩnh gây ra sẽ làm xác sống xung quanh chú ý đến, bây giờ lại đang ở chính giữa thi triều, nếu gặp tình huống trên thì cứ xác định là không có đường sống rồi. Cũng may là nhóm Sơn cũng chỉ gặp trường hợp như vậy một lần, ngoài ra đều không có gì đáng ngại. Mất một lúc lâu, Sơn mới thấy được điểm cuối của thi triều, xác sống xung quanh đã vãn đi không ít, bây giờ gần như là không còn gì nguy hiểm nữa rồi.

“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”

Mới thả lỏng được mấy giây thì từ xa lại truyền đến từng tiếng ầm lớn, mặt đất lại rung chuyển liên hồi, hại mấy người Sơn đứng không vững nổi mà phải bò ra đất. Từ xa Sơn đã nhìn thấy một bóng hình khổng lồ đang tiến về hướng này, mắt cậu trợn lên thật to, không thể nào tin nổi thứ đang dần hiện rõ trong mắt cậu.

“Đây cũng mẹ nó quá khổng lồ rồi!” – Sơn khẽ hô lên.

Đúng vậy, thứ trước mắt Sơn là một con xác sống siêu to khổng lồ, còn to hơn cả con hổ biến dị hồi trước cậu từng đụng độ phải, tuy trên cấp độ có lẽ không bằng, hẳn nó chỉ mới là cấp 5, nhưng cũng không phải là Sơn với tu vi hiện giờ có thể chính diện chống lại được. Chỉ cần một đạp của nó chắc chắn là kể cả với trận pháp phòng thủ, mấy người Sơn cũng sẽ ngay lập tức biến thành một bãi thịt nghiền, không có sức hoàn trả. Với hình thể cùng cấp độ hiện tại, chỉ sợ không có hai, ba năng lực giả cấp A thì không thể nào hạ được nó, chứ chưa nói đến đằng trước nó còn có hàng đống xác sống cấp thấp hơn. Cứ theo tốc độ này, đoán chừng không đến hai ngày là thi triều sẽ tiếp cận căn cứ Bình Minh, mà thông qua lời Phương kể, căn cứ Bình Minh lại không phải là căn cứ lớn, năng lực giả mạnh cùng trang bị v·ũ k·hí hạng nặng cũng không thể nhiều thế nào, như vậy thì gặp thi triều cỡ này thì không sai biệt lắm là toàn căn cứ sẽ bị huỷ diệt.

Lúc này con xác sống cấp 5 đã vượt qua vị trí mấy người Sơn, tiếp tục hướng căn cứ mà đi. Con này chỉ đi bên cạnh trận pháp, nên không có gì đe doạ được tính mạng mấy người, lần này coi như triệt để thoát c·hết. Nhưng khác với những người còn lại đã thả lỏng, Phương lúc này lại tột độ lo lắng, bởi bên trong căn cứ còn có bạn bè, người thân của cô đang sinh sống, nếu gặp phải thi triều kinh khủng như thế này thì họ sống sao nổi, như vậy thì cô chấp nhận sao được. Nhưng Phương cũng chỉ là người bình thường, nhiều người mạnh mẽ hơn cô còn không ngăn chặn nổi đợt thi triều này, huống gì là cô. Phương chẳng lẽ chỉ có thể bất lực nhìn thi triều phá tan căn cứ, nuốt chửng thân nhân của mình thôi sao? Nghĩ đến đây, Phương xúc động ngồi phịch xuống đất, hai mắt đẫm lệ chăm chăm nhìn về hướng căn cứ, trong tâm chỉ còn lại buồn thảm cùng bất lực.

Sơn ở bên cạnh cũng đã sơ bộ đoán được lý do tâm trạng của Phương tại sao lại tồi tệ như vậy rồi, chăc chắn là liên quan đến thi triều t·ấn c·ông căn cứ Bình Minh đây. Dù Sơn có muốn giúp đỡ thì với thực lực hiện giờ của cậu thì cũng bất lực, không có biện pháp nào có thể ngăn chặn được thi triều kia nữa. Bây giờ mấy người Sơn cũng không thể tiến về căn cứ được nữa, tiến về đó khác gì chui đầu vào chỗ c·hết.

“Anh Sơn, anh giúp tôi một lần này với, tôi không thể để mất căn cứ được.” – Phương đột nhiên kích động quay sang cầu cứu Sơn.

“Tôi cũng rất muốn giúp cô, nhưng với thực lực hiện tại, tôi hoàn toàn không thể làm gì được.” – Sơn trầm trọng lắc đầu.

“Tôi biết điều đó, nên lần này tôi chỉ nhờ anh đưa tôi bay về căn cứ để báo tin trước, để căn cứ có thời gian chuẩn bị phòng thủ cùng gọi cứu viện từ các căn cứ xung quanh. Trong trường hợp tệ nhất, căn cứ cũng có thể s·ơ t·án được phần lớn dân cư bên trong tránh khỏi vùng nguy hiểm.” – Phương nắm chặt cánh tay Sơn, tha thiết nói – “Tôi biết một đường vòng, có thể tránh được hướng thi triều di chuyển, quãng đường cũng không quá xa, chắc chắn có thể đến căn cứ sớm trước khi thi triều đổ bộ căn cứ.”

Sơn nghe thấy vậy thì vẫn im lặng, suy nghĩ kỹ càng một chút, sau đấy mới nhìn về phía Phương, rồi lại nhìn về phía những người còn lại. Sơn thở dài một hơi, sau đó gật đầu nói:

“Được rồi, tôi sẽ giúp cô lần này, nhưng tôi sẽ chỉ đưa cô về đến căn cứ thôi, còn việc thông báo, thuyết phục chỉ huy căn cứ cô sẽ phải tự làm lấy, hơn nữa tôi sẽ không tham gia vào việc chiến đấu chống lại thi triều, vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của tôi, cô hiểu ý của tôi chứ?”

Sơn nói rõ ràng ý kiến của mình trước để tránh Phương về sau gặp vấn đề gì sẽ oán trách cậu. Sơn có mục tiêu, cách sống của mình, cậu cũng không tốt đến mức gặp ai là sẽ cứu người ấy, đặc biệt là vào tình huống có khả năng gây nguy hiểm đến cậu, thậm chí là cả tính mạng của cậu, vậy thì không thể được. Tình huống này cũng như vậy, thi triều này quá sức nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì m·ất m·ạng như chơi.

Gặp Phương gật đầu đồng ý, Sơn cũng không dây dưa thời gian nữa, lập tức đưa mấy người đến một vị trí kín đáo hơn gần đấy, bố trí tất cả các loại trận pháp che giấu cùng phòng ngự, bao gồm cả loại lúc nãy đã sử dụng lên lũ xác sống. Sơn cũng bất đắc dĩ mới phải để họ tiếp tục ở lại đây thôi, căn cứ giờ đã không thích hợp để đặt chân rồi, cũng chưa có một mục tiêu khác thay thế, chỉ có thể tạm thời như vậy trước đã. Xong xuôi Sơn liền để hết lương thực lại cho mấy người, dặn dò họ không được rời đi phạm vi trận pháp khi cậu còn chưa trở lại, cuối cùng mới lấy ra phi kiếm chở theo Phương gấp rút bay theo đường mà cô đã chỉ.