Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 73: Căn cứ bị diệt



Ngay sau chỉ thị ấy, toàn căn cứ đã lâm vào hỗn loạn, bên phía q·uân đ·ội thì tích cực chuẩn bị quân trang cùng tuyển thêm người hỗ trợ phòng thủ, còn phía các đoàn đội thì hầu như đang án binh bất động, có thì muốn hỗ trợ q·uân đ·ội phòng thủ căn cứ, có lại muốn mang đoàn của mình nhanh chóng rời đi căn cứ. Người dân cũng hoang mang hỗn loạn, đủ sức thì nghĩ chạy khỏi căn cứ, xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không chạy được thì chỉ biết cầu nguyện cho căn cứ phòng thủ qua cơn hoạn nạn này.

Trái ngược với phía bên ngoài ầm ĩ, rối tung rối mù lên, bên trong căn phòng Sơn đang ngồi lại cực kỳ thanh tĩnh. Thắng vẫn ngồi đấy tranh thủ đọc sách, đến giờ ăn sẽ tự giác lấy ra lương khô hoặc thức ăn sẵn để ăn. Mấy lần Thắng muốn mở miệng gọi Sơn dậy ăn uống, nhưng nhớ lời Sơn từng dặn, lại thấy Sơn không có vẻ gì là đói khát, cậu bé lại bỏ đi ý định đấy. Sơn cũng đúng là không cảm thấy đói khát gì, cậu bây giờ đang tập trung cho việc khôi phục chân nguyên tiêu hao khi trước, đồng thời ngầm tìm hiểu một số kinh nghiệm sư phụ lưu lại lúc đột phá cảnh giới lớn thứ hai. Dù sao bây giờ Sơn cũng đã bước vào Khí Cảm tầng thứ chín rồi, đã là tầng cuối cùng của cảnh giới lớn đầu tiên, chỉ cần tu luyện đến cực hạn của tầng này là có thể khiêu chiến bức tường ngăn cách cậu đột phá đến cảnh giới tiếp theo rồi. Tuy rất muốn nhanh chóng vượt qua ranh giới này, nhưng Sơn biết cậu không vội được, phải để cho tu vi cảnh giới viên mãn nhất có thể, vững chắc hoàn toàn căn cơ, như vậy chẳng những đột phá sẽ dễ dàng hơn, thực lực thực tế cũng sẽ theo đấy mạnh mẽ hơn. Đây là những kinh nghiệm quý báu của lão Thạch để lại sau nhiều lần đột phá đến cảnh giới cao hơn, càng là cảnh giới cao lại càng phải tuân thủ những điều này.

Thắng rất hiếu kỳ, không hiểu người bạn mà chị mới mang về này sao lại có thể kỳ lạ đến như thế, cả nửa ngày nay chỉ có ngồi im một chỗ không di chuyển, luôn nhắm hai mắt lại tựa như ngủ, nếu không phải hơi thở còn đều đặn rất có quy luật thì người ngoài nhìn còn tưởng chỉ là một pho tượng giống người thật. Hôm nay Thắng cũng đã ăn hai bữa đầy đủ rồi, thế mà anh bạn này vẫn ngồi đấy, đến một hụm nước cũng không thèm uống chứ đừng nói đến ăn. Bên ngoài báo động cứ liên tục inh ỏi không ngừng, nhưng Thắng nghe theo lời chị dặn, chỉ cần anh bạn này ở đâu thì phải luôn theo sát lấy, hơn nữa phải tuyệt đối nghe theo, có bất cứ chuyện gì cũng không được tự quyết định, cho nên cậu bé cũng không ra ngoài tìm hiểu chuyện gì mà chỉ ở một bên đọc sách. Cũng do tò mò không biết Sơn có thể ngồi yên như vậy đến bao giờ, Thắng vừa đọc sách vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Sơn, thậm chí đến đêm cũng cố gắng thức để xem thế nào, đến mức ngủ quên lúc nào không hay. Lúc Thắng ngủ dậy đã đến sáng rồi, mặt trời lên cao cũng gần đến đỉnh đầu rồi, nhưng lúc quay qua nhìn vị trí Sơn ngồi thì cậu bé cũng phải á khẩu, Sơn vẫn ngồi đấy không nhúc nhích tí gì, đến cả tư thế cũng không có gì khác so với hôm qua. Sao một người lại có thể kiên trì được đến như vậy cơ chứ, nếu không phải lồng ngực Sơn vẫn phập phồng lên xuống, chắc Thắng cũng nghĩ Sơn hẳn là đã viêm tịch rồi.

Đang lúc Thắng không biết phải làm sao cho phải thì Sơn đột nhiên mở trừng hai mắt ra, ánh mắt bên trong ẩn chứa ít ánh sáng cùng cảnh giác tột độ. Sơn hướng ánh mắt của mình về một phương hướng, chính là hướng nơi cửa căn cứ toạ lạc, cảm giác nguy hiểm toả ra từ hướng đó đã đánh thức Sơn dậy khỏi nhập định tu luyện. Không có gì nghi ngờ, thi triều chắc là cũng sắp ập đến căn cứ rồi, Sơn không thể bình tĩnh mà tu luyện được nữa. Nhìn thấy Sơn cuối cùng cũng mở mắt ra, Thắng hơi bất ngờ, đang muốn mở miệng nói gì thì đột nhiên một tiếng còi báo động lớn bất ngờ vang lên, cũng không phải là tiếng còi báo từ hôm qua đến giờ, mà tiếng còi này to cùng dồn dập hơn nhiều, người hiểu biết sẽ nhận ra tiếng còi này báo hiệu cho điều gì, đó chính là báo động nguy cơ huỷ diệt căn cứ sắp xảy ra, lập tức vào trạng thái chiến đấu.

“Ở yên trong phòng nhé, anh phải ra ngoài quan sát một chút đã.” – Sơn lên tiếng dặn dò Thắng – “À, còn có cái này.”

Sơn lấy ra một miếng gỗ chứa trận pháp báo hiệu cùng phòng thủ đơn giản đưa cho Thắng, kèm một viên tinh hạch.

“Nếu có vấn đề gì thì đặt viên đá này vào cái lỗ trên miếng gỗ, anh sẽ lập tức trở lại, nhớ đấy.”

“Vâng, em nhớ rồi ạ!” – Thắng ngoan ngoãn trả lời.

Sơn gật đầu, sau đấy xoay người đi ra ngoài cửa nhà. Thắng tuy không hiểu lắm ý định của Sơn nhưng vẫn là nghe theo, chỉ ở trong nhà lén nhìn qua ngoài cửa sổ. Vừa ra khỏi căn nhà, Sơn lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn không khác gì so với lúc gặp thú triều tại căn cứ Bạch Hổ, nhưng khác ở chỗ lúc ấy còn có sư phụ ra tay trấn áp hầu hết dị thú mạnh mẽ rồi, còn ở căn cứ Bình Minh bây giờ, e rằng là không có ai đủ khả năng để dẹp yên thi triều được. Nếu so sánh ra, thực lực Sơn bây giờ đã hơn nhiều khi ấy, nhưng chung quy vẫn chỉ là muối bỏ biển, không đủ để thay đổi cục diện tất bị huỷ diệt của căn cứ này. Không nghĩ ngợi linh tinh nữa, Sơn liền ẩn thân rồi cưỡi phi kiếm lao v·út về phía cửa vào căn cứ, cần quan sát kỹ một chút, biết đâu lại có cứu viện đủ mạnh để ngăn chặn thi triều thì sao?

“Cứu viện vẫn chưa đến được sao?” – Trong phòng họp, chỉ huy trưởng lo lắng hỏi.

“Thưa chỉ huy, tin hồi báo của căn cứ gần nhất là căn cứ Lâm Huy báo lại, quân tiếp viện đã xuất phát rồi, nhưng không biết gặp vấn đề gì mà chưa đến được.” – Người báo tin run giọng đáp lại – “Còn những căn cứ khác do khoảng cách quá xa, sợ là quân tiếp viện đến không kịp.”

“C·hết tiệt! Tại sao đúng vào lúc dầu sôi lửa bỏng này lại xảy ra chuyện được cơ chứ?”

Chỉ huy trưởng vừa thét lớn vừa đập cái “ruỳnh” xuống mặt bàn, làm cho ai nấy trong phòng họp đều giật mình, nhưng không ai dám lên tiếng. Nghe được tin hồi báo này, mọi người đều biết căn cứ sắp xong rồi, khó có thể cứu vãn nổi nữa. Chỉ huy rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn là ủ rũ xuống, ông suy đoán được việc quân chi viện bị trì hoãn chắc chắn không phải là trùng hợp, nhưng bây giờ cũng chẳng có hơi đâu mà đi nghĩ vấn đề này nữa rồi.

“Mau truyền xuống mệnh lệnh, để cho dân chúng còn ở lại s·ơ t·án theo cổng sau căn cứ đi, còn quân lính, nếu sợ hãi cũng có thể rút lui theo, không cần phải ở lại chịu c·hết làm gì.” – Chỉ huy nhẹ giọng nói với mọi người trong phòng.

Hoàn toàn bất lực! Trong phòng này, hay thậm chí là toàn bộ căn cứ, không một ai có thể ngăn chặn được thi triều phá huỷ căn cứ nữa, chỉ huy cũng chỉ có thể hạ đạt mệnh lệnh cuối cùng này, hy vọng người sống càng nhiều càng tốt.

Cuối cùng không ngoài dự đoán, mặc cho quân lính hầu hết ở lại chiến đấu, căn cứ vận dụng hết kho v·ũ k·hí cùng mọi phương thức phòng thủ, thậm chí là từng tốp năng lực giả lên chiến đấu, đều không ngoại lệ bị thi triều phá tan, nghiền ép cho không còn mảnh vụn. Ngay cả bức tường to lớn vững chắc ngăn cản xác sống cũng bị con xác sống cấp 5 xuất hiện phía sau đập cho nát bấy, xác sống cấp thấp hơn tha hồ xông vào tàn sát cùng cắn nuốt nhân loại bên trong. Căn cứ Bình Minh đến đây đã hoàn toàn bị tiêu diệt.