Lại ẩn thân một lần nữa, Sơn mới yên tâm bay thẳng vào phía trong căn cứ. Lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng nhà cửa hoang tàn, thây phơi đầy đường, Sơn không khỏi buồn than về thực tại. Nhân loại tuy đã thức tỉnh năng lực nhưng dù sao vẫn chưa đủ lâu, căn cứ cũng đã thành lập nhưng hầu hết cũng chưa thể mạnh bằng căn cứ Bạch Hổ hồi trước, mà xác sống cùng dị thú lại mạnh lên liên tục, gần đến mức thái quá, hơn nữa số lượng lại đông đâu chỉ gấp mười nhân loại. Nếu nhân loại không nhanh chóng mạnh mẽ lên thì diệt vong chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Dừng lại cảm khái, Sơn tập trung vào việc chính, đó là tìm ra được tung tích của Phương. Từ lúc Sơn đưa Thắng rời đi đến khi trở lại còn chưa đến bốn tiếng, vậy mà căn cứ gần như đã bị tiêu diệt rồi, liệu còn có ai chưa trốn khỏi căn cứ mà vẫn còn sống sót được không, quá khó, tỷ lệ sống sót gần như bằng không. Nhưng không hẳn là hoàn toàn không có cơ hội sống, ví dụ như trường hợp của Phương, trước khi Phương rời đi Sơn đã cố ý đưa cho cô một miếng gỗ chứa trận pháp phòng thủ, nếu may mắn không gặp xác sống quá mạnh hoặc bị vây công thì cô sẽ có cơ hội thoát ra được.
Ở khoảng cách không quá xa Sơn hoàn toàn có thể cảm ứng được nếu trận pháp bên trong miếng gỗ được kích hoạt, như vậy sẽ dễ dàng tìm ra Phương hơn. Nhưng hiện tại Sơn vẫn chưa cảm ứng được bất cứ dấu hiệu nào từ trận pháp, như vậy thì hoặc là Phương chưa cần dùng đến, hoặc tệ hơn là cô không kịp dùng đến. Nhìn tình cảnh xung quanh, khả năng thứ hai là dễ xảy ra nhất, như vậy thì Phương tỷ lệ cao là đã g·ặp n·ạn rồi, nhưng dù sao vẫn còn có hy vọng, Sơn vẫn kiên trì đi xung quanh tìm kiếm.
Con xác sống cấp 5 cùng phần lớn xác sống cấp cao khác đã rời đi rồi, có thể là tìm mục tiêu tiếp theo sau khi phá huỷ hoàn toàn nơi đây, tất nhiên không ai điên mà có ý định bám theo bọn chúng để mà dò xét, Sơn cũng vậy. Bây giờ trong phế tích chỉ còn toàn xác sống cấp thấp, hoàn toàn không có gì đáng ngại nữa. Sơn thấy không có nguy hiểm nên cũng giải trừ thuật ẩn thân, bắt đầu tìm kiếm trên phạm vi lớn hơn. Trên đường đi, ngoại trừ xác sống đi lại ra thì cũng chỉ còn lại toàn là xác người, nãy giờ Sơn vẫn chưa thấy được ai sống sót, quá thảm! Đang không biết có nên tiếp tục tìm kiếm không thì một tiếng động lớn vang lên đã thu hút được Sơn, cậu liền tò mò hướng về phía ấy mà chạy đến. Vừa đến nơi Sơn liền ngạc nhiên phát hiện ra phía trước vẫn còn một con xác sống cấp 4, hơn nữa nó còn đang điên cuồng t·ấn c·ông vào bức tường đá trước mặt nó.
“Chẳng lẽ vẫn còn người sống sót đằng sau bức tường? Không thì con xác sống t·ấn c·ông điên cuồng như vậy làm gì?” – Sơn thầm nghĩ.
Ẩn đi toàn thân, Sơn nhanh chóng tiến về phía con xác sống, thì ra đây cũng không phải bức tường gì, mà là một lớp đá do năng lực giả tạo ra để ngăn cản con xác sống này t·ấn c·ông người bên trong. Nhìn có vẻ như tường đá đang được tạo ra liên tục mỗi khi con xác sống sắp phá huỷ một lớp, nhưng dựa trên độ dày tường đá Sơn đoán rằng người này chắc là sắp cạn năng lượng rồi, có lẽ sẽ không trụ được bao lâu nữa. Sơn cũng không định đứng yên nhìn nữa, cậu lập tức rút kiếm ra, lợi dụng lúc con xác sống còn đang hăng say phá đá, Sơn đạp mạnh một bước tiến về phía trước, sau đấy vung mạnh một kiếm chém ngang người con xác sống. Cứ ngỡ cú này ít nhất cũng phải xin của con xác sống một mảng thịt lớn, nhưng Sơn lại cực kỳ kinh ngạc khi phát hiện nhát chém mạnh như vậy cũng chỉ để lại một vệt trắng trên da của nó.
“Lại là loại cường hoá thân thể, mình thật mẹ nó quá có duyên với bọn này rồi đi.” – Sơn thầm mắng trong lòng.
Lần đầu Sơn bị một con xác sống gây khó dễ là một con xác sống cấp 2, thuộc loại cường hoá da, nên da của nó khá dày, phải khó khăn lắm cậu mới cắt qua được lớp da ấy và hạ gục được nó. Tuy thực lực Sơn đã tăng lên rất nhiều so với hồi đấy, nhưng đồng dạng xác sống lần này gặp phải cũng mạnh hơn nhiều so với khi ấy, đã vậy vẫn cứ là da dày thịt béo, chẳng biết có nên gọi là oan gia ngõ hẹp không. Do trong lúc chiến đấu, thuật ẩn thân của Sơn vẫn chưa hoàn thiện sẽ dễ dàng lộ sơ hở làm đối phương phát hiện ra được bản thân, nên Sơn trực tiếp giải trừ đi luôn cho đỡ tốn chân nguyên duy trì. Con xác sống sau khi bị Sơn “cào yêu” cho một phát thì cũng dừng t·ấn c·ông lại, quay mặt về phía Sơn, hai con mắt nhỏ hẹp đen sì nhìn chằm chằm vào cậu, phối hợp với thân hình to con kia, người nhát gan chắc đã bị nó doạ cho tè ra quần rồi. Con cấp 4 này cũng không lập tức lao qua t·ấn c·ông Sơn mà vẫn chỉ đứng đấy quan sát cậu. Tuy cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng Sơn vẫn quan sát con xác sống cẩn thận, tránh cho nó t·ấn c·ông mình bất ngờ.
Từ nhát chém đầu tiên Sơn đã phân tích được con xác sống này cũng không đơn thuần chỉ là cường hoá làn da như con hồi trước, mà là được cường hoá rất nhiều thứ, chí ít là phải có cả cơ bắp nữa, hơn nữa lại còn cứng hơn con cấp 2 đến vài lần, xem ra lần này khó chơi rồi đây. Sơn còn đang muốn nghĩ thêm chút nữa xem có cách gì xử lý con cấp 4 này hiệu quả không, thì con hàng này lại không đứng im nữa, nó đột nhiên chạy ầm ầm về phía Sơn, giang ra hai cánh tay to chà bá của mình, muốn ôm ấp cậu hay gì? Sơn tất nhiên sẽ chọn né tránh, tuy là lâu rồi chưa được ai ôm, nhưng cậu cũng không muốn nhận cái ôm từ một con xác sống đâu. Chỉ thấy Sơn nhanh chóng lách người qua một bên, con xác sống t·ấn c·ông hụt mục tiêu cứ thế lao về phía trước, thẳng đến đâm đổ một mảng lớn phế tích còn sót lại từ một toà nhà mới ngừng.
“Sức p·há h·oại thật kinh khủng!” – Sơn cảm thán.
Bụi mù còn chưa kịp tản ra thì từ trong đấy một tảng đá khổng lồ đột nhiên bay ra hướng thẳng chỗ Sơn đang đứng mà nện. Sơn cũng không đối cứng mà lại né ra, nhưng mới né được tảng thứ nhất thì lại bay đến tảng thứ hai, rồi tảng thứ ba, rồi là hàng loạt những tảng đá lớn nhỏ khác nhau, đều không ngoại lệ lao đến chỗ Sơn. Sử dụng thân pháp cùng ưu thế vóc người, Sơn đều có thể nhẹ nhàng tránh được tất cả đá bay đến. Nhưng còn chưa kịp thở ra thì con cấp 4 lại một lần nữa lao vun v·út đến, lần này tốc độ của nó có vẻ đã nhanh hơn trước một chút, tất nhiên vẫn là vồ hụt, tốc độ hiện tại vẫn chưa theo kịp nổi tốc độ né của Sơn. Biết là sẽ vồ hụt, nhưng con cấp 4 vẫn cố gắng lao lên như vậy thêm vài lần nữa.
“Nó đang muốn làm cái gì đây?” – Sơn bắt đầu nghi hoặc.
Lại một lần nữa lao đến, lại một lần nữa vồ hụt, nhưng lần này Sơn lại phát hiện ra một điều khác lạ ở con cấp 4 này, dường như da của nó đã đỏ hơn khi nãy rồi, t·ấn c·ông cật lực quá làm người nóng lên? Hiển nhiên là không phải rồi, vậy rốt cuộc là làm sao? Trong đầu Sơn lúc này đầy dấu chấm hỏi, cậu cũng chưa từng chiến đấu với xác sống cấp 4 nào khác, nên cũng chưa biết được bọn này có những chiêu trò t·ấn c·ông gì, bây giờ chỉ có thể bị động quan sát để dần dần có cách ứng phó mà thôi, nhưng tình huống trước mắt quá sức kỳ lạ, Sơn vẫn chưa hình dung ra được là cái gì.
Thấy con cấp 4 lại một lần nữa đi ra khỏi đám bụi, tiến gần hơn về phía mình, Sơn đang làm ra quan sát, chuẩn bị né đi một lần nữa, ai ngờ đâu lần này con hàng kia lại đứng yên một chỗ, không thấy di chuyển tiếp. Da trên toàn thân nó đỏ lên lợi hại, khói trắng bắt đầu bốc lên nhè nhẹ, rồi dần ồ ạt phun ra, phát ra từng tiếng xì xì. Tình huống gì mà lại “nóng bỏng” như thế này?