Xuyên Qua Năm Mất Mùa Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con

Chương 36: 36





Khương Linh hiểu rõ bản tính của bản thân, nếu hôm nay không điều tra rõ chuyện này, chắc chắn đêm nay nàng sẽ trằn trọc cả đêm không ngủ được.Nghĩ đến đây, Khương Linh nuốt nước bọt, lấy hết can đảm, đi về nơi lúc trước nàng hái nấm đầu khỉ.Tầm mắt ở ban đêm không tốt như ban ngày, đặc biệt là ở loại núi rừng rậm rạp này, có mấy lần Khương Linh không để ý dưới chân suýt chút nữa ngã xuống, nàng cứ đi từng bước từng bước một lúc lâu mới đến nơi ban ngày bọn họ đào khoai tây.Khương Linh cẩn thận từng tí một ngồi xổm xuống bên cạnh mặt đất, vươn tay ra nhẹ nhàng sờ sờ mặt đất, sau đó lại đến chỗ buổi sáng tìm thấy nấm đầu khỉ rồi lặp lại hành động như lúc nãy."Quả nhiên đất ở đây ẩm ướt hơn nhiều so với những mảnh đất phía trước kia!" Khương Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi đất trên tay đi, đi sâu hơn vào nơi này.Dọc theo đường đi, Khương Linh cứ đi rồi lại dừng, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống sờ sờ mặt đất ở xung quanh, đầu ngón tay của Khương Linh càng ngày càng cảm nhận rõ sự ẩm ướt của đất, trái tim của Khương Linh cũng theo sự ẩm ướt này mà càng lúc đập càng nhanh.Nàng cứ đi rồi đột nhiên một hang động xuất hiện trước mặt Khương Linh, Khương Linh có chút tò mò nhìn về phía hang động, nhưng đáng tiếc bên trong tối om, Khương Linh không nhìn thấy gì cả."Tí tách...!Tí tách..." Tiếng nước nhỏ giọt cực kỳ yếu ớt phát ra từ trong hang.Sau khi Khương Linh nghe thấy âm thanh yếu ớt của tiếng nước chảy, nàng đột nhiên trợn tròn mắt, nhanh chóng ngoáy tai mấy lần, sợ rằng âm thanh vừa nghe được chỉ là ảo giác."Tí tách...!Tí tách..." Lịa truyền đến hai âm thanh cực nước chảy vô cùng yếu ớt.Sau khi Khương Linh xác nhận mình không nghe lầm xong, cả người run lên nhè nhẹ, tim đập điên cuồng, một hàng nước mắt trong veo tràn ra.Nàng dùng chút lý trí còn sót lại để che miệng, ngăn cản bản thân la hét.Khương Linh đang đứng ở cửa động, bình tĩnh lại một lúc lâu mới sẵn sàng bước vào bên trong.Trong đêm tối, một bàn tay đột nhiên vươn ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Khương Linh.Khương Linh chỉ cảm thấy mình như bị sét đánh, da đầu tê dại, não ù ù, quần áo đột nhiên ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, nặng nề ngã ngồi trên mặt đất."Ngài… Ngài không sao chứ?" Giọng nói của Khương Diệu Kiệt đột nhiên xuất hiện sau lưng Khương Linh."A!" Sự yên tĩnh của Lục Gia Thôn bị một tiếng kêu bén nhọn cắt ngang.Toàn thân Khương Linh run rẩy, mồ hôi rơi xuống như mưa, nàng nặng nề thở hổn hển, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Khương Diệu Kiệt trước mặt.Khương Diệu Kiệt ở bên cạnh suýt chút nữa kêu lên sợ hãi khi nhìn thấy Khương Linh như vậy, cậu bé cắn môi đứng ở đó không biết nên làm như thế nào, đến cánh tay cũng duỗi ra duỗi lại mấy lần, cậu bé vốn dĩ chỉ muốn lắc lắc Khương Linh, nhưng dáng vẻ hiện tại của Khương Linh quá đáng sợ.


Cậu bé không dám ra tay, bởi vì sợ Khương Linh trước mặt sẽ ăn thịt mình."Diệu...!Diệu Kiệt?" Khương Linh dần dần tỉnh táo lại, giọng nói khàn khàn ngập ngừng hỏi."Nương...!Hu hu......!Nương, ngài làm con sợ chết khiếp!!" Khi Khương Diệu Kiệt nghe thấy Khương Linh gọi tên mình, cậu bé lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc đột nhiên sụp đổ."Diệu Kiệt, con mới là người làm nương sợ chết khiếp!" Mặc dù Khương Linh nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám nói mà hỏi: "Diệu Kiệt, muộn như vậy rồi, con chạy ra ngoài làm gì?" "Con...!Con......!Con lo lắng cho nương...!Con......!con không biết mình sẽ làm nương sợ! Con thấy......!Con thấy nương vào núi, lúc nãy con nghe trưởng thôn nói ở đây ban đêm sẽ có sói, con lo lắng cho ngài...!Cho nên..." Đầu của Khương Diệu Kiệt càng lúc càng cúi thấp xuống, giọng nói càng lúc càng nhỏ.Khương Linh cười khổ nói, nàng dựa vào tảng đá bên cạnh đứng dậy, nhẹ nhàng an ủi: "Là do ta quá nhát gan, con cảm thấy áy náy! Nương biết con là một đứa trẻ ngoan!"Khương Diệu Kiệt sau khi nghe xong gật đầu, lấy hết can đảm hỏi: "Nương, mau rời khỏi đây, đây là hang của Bạch Phát Nương Nương, ngài không thể đi vào! Nếu đi vào, ngươi sẽ bị Bạch Phát Nương Nương trừng phạt! "Khương Diệu Kiệt vừa nói vừa chuẩn bị nắm lấy tay Khương Linh chuẩn bị rời đi."Bạch Phát Nương Nương? Lại là Bạch Phát Nương Nương?" Nghe Khương Diệu Kiệt và trưởng thôn đều nói như vậy, Khương Linh quay đầu nghi ngờ nhìn Khương Diệu Kiệt hỏi: "Diệu Kiệt, Bạch Phát Nương Nương là cái gì?".