Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Chương 81: Cháo mồng Tám tháng Chạp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

“Ăn ngon vậy thì ăn nhiều một chút.” Lâm Sở Trì còn phải tiếp tục đi luộc sủi cảo, xoa đầu cô bé rồi chuẩn bị tiếp tục trở lại làm việc.

Mẹ Mạnh cảm nhận gói sủi cảo trong tay nặng trình trịch vội mở miệng nói “Nhiều sủi cảo như thế gói cũng không dễ dàng, dì chuyển tiền cho cháu nhé.”

“Cháu thích Nhạc Nhạc, sủi cảo là tặng cho em ấy ăn, không cần khách sáo như thế đâu ạ.” Lâm Sở Trì lắc đầu.

Thực ra mẹ Mạnh sớm đã biết là kết quả này, vì thế lúc nhận được sủi cảo đã do dự có cần trả tiền hay không, cuối cùng vẫn cảm thấy cô không muốn là một chuyện, tự mình nói thì vẫn phải nói.

“Vậy lần sau dì mang đặc sản ở quê nhà cho cháu, cháu tuyệt đối đừng khách sáo.”

Lâm Sở Trì bảo người khác không nên khách khí, hiện tại mình cũng không thể quá khách sáo, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Sau khi thương lượng với cô, mẹ Mạnh không làm chậm trễ thời gian của cô nữa: “Vậy bọn dì đi trước.”

“Chị Thất Thất tạm biệt.” Mạnh Nhạc vội vẫy tay nói, “Tạm biệt Nhạc Nhạc.”

Lâm Sở Trì đưa sủi cảo cho mẹ con bọn họ, các sinh viên giúp việc trong phòng bếp đều nhìn thấy, có điều ai cũng biết tình huống của Nhạc Nhạc, trái lại không cảm thấy có việc gì, chỉ là trong lòng đều cảm thấy cô là người tốt.

“Nếu không thì các em cũng ăn trước đi.”

Phòng bếp là nơi có mùi thơm nồng nặc nhất, Lâm Sở Trì thấy mấy người bọn họ vừa gói sủi cảo vừa thèm thuồng không thôi làm vằn thắn, mở miệng mời.

Sinh viên giúp việc quả thật thèm ăn không chịu được, nghe thấy cô nói vậy cũng không kịp nhớ tới khách sáo, ngay lập tức đều chạy đi rửa tay chờ ăn sủi cảo.

“Em muốn ăn nhân thịt heo với dưa chua.”

“Sủi cảo dưa chua ăn ngon không, tớ chưa từng ăn sủi cảo vị này.”

“Ngon, dưa chua giòn giòn và thịt heo quả thực là tuyệt phối, chỉ tưởng tượng thôi mà nước miếng của tớ cũng sắp chảy xuống rồi.”

“Vậy tớ cũng nếm thử một chút.”

“Sủi cảo nhân cây tể thái mới mãi là chân ái.”

Mùa đông ăn sủi cảo nóng hổi càng sung sướng, cuối cùng bọn họ đều lựa chọn sủi cảo luộc nhân khác.

Trong phòng bếp dù sao cũng là nơi nấu cơm, bọn họ có nhiều người như thế ăn ở đây cũng không tốt, bởi vậy sau khi lấy được sủi cảo đều tự giác đi ra ngoài.

“Dựa vào cái gì cậu có một chén sủi cảo lớn như vậy?”

“E là phải hơn hai mươi cái.”

Một sinh viên giúp việc nhìn thấy rõ ràng sủi cảo trong chén bọn họ nhiều hơn những người khác, dẫn tới ánh mắt hâm mộ của các sinh viên gần đấy.

“Khà khà, đây chính là sủi cảo tớ kiếm được dựa vào bản lĩnh của tớ đấy.”

Dựa vào phần sủi cảo này đảm bảo no, sau đó lại có rất nhiều sinh viên động lòng, chạy thẳng đến phòng bếp hỗ trợ, cứ như vậy, đúng là tạo phúc cho những người còn đang xếp hàng.

“Ưm, không tệ, các em còn biết gói sủi cảo nữa.”

Thầy Cố thích ăn sủi cảo nhất, nghe nói trưa hôm nay có sủi cảo ăn, ông ấy dạy xong tiết cuối cùng cũng mau chóng lại đây. Lúc này nhìn thấy bên trong ô cửa có rất nhiều sinh viên đang giúp đỡ gói sủi cảo, ông ấy không khỏi khen ngợi.

“Tuyệt học làm sủi cảo này của em học theo ông nội em đấy.” Nam sinh nói chuyện lộ ra giọng điệu đắc ý.

Nhà bọn họ cũng coi như là gia đình có truyền thống giỏi giang, bà nội và mẹ đều không biết nấu cơm, trong nhà người nấu cơm đều là đàn ông, vì thế cũng theo học không ít, không nghĩ tới hôm nay còn có thể dùng tới.

“Không tệ không tệ.” Thầy Cố vừa khen một câu đã bị sủi cảo mới ra nồi hấp dẫn sự chú ý, nhìn thấy từng viên từng viên sủi cảo to trắng trẻo mập mạp, mau chóng quẹt thẻ mua sủi cảo.

Chỉ cần là sủi cảo, nhân bánh gì ông ấy cũng thích ăn, bèn gọi mỗi vị hai cái.

Đợi khi tìm được chỗ ngồi xuống, ông ấy lập tức gắp sủi cảo lên đưa lên miệng, trong nháy mắt đã bị vị ngon ấy chinh phục.

Ông ấy cũng không biết khen ngợi thế nào, ngược lại chính là từ vỏ sủi cảo đến nhân sủi cảo đều cực kỳ ngon, ăn ngon đến mức khiến người ta không dừng được.

Bữa sủi cảo buổi trưa này khiến bọn sinh viên ăn rất vui sướng, thế nên bữa trưa mới vừa kết thúc, đã nhớ tới bữa tối.

“Ăn quá ngon, chưa ăn đủ, buổi tối nhất định phải tới đây sớm một chút.”

“Với món sủi cảo này, tớ cảm thấy có thể ăn một hơi hai mươi viên, một chén này quả thật quá nghiện.”

“Sớm biết vậy ngày hôm nay đã không ngủ nướng, nghe nói sáng sớm rất nhiều người đã ăn sủi cảo.”

“Sáng sớm tớ cũng không thức dậy, tính ra là thiệt mất một bữa sủi cảo rồi.”

Sủi cảo có canh cũng có thể ăn no, nhưng sủi cảo thực sự quá thơm, quả thật là làm sao cũng ăn không đủ. Bọn sinh viên trở về chỗ nhớ lại mùi vị trong miệng, có người cá biệt thậm chí quyết định không rời đi, ở trong nhà ăn chờ ăn bữa tối.

Còn có một vài người ăn nhiều, lén lút lẻn đi một xếp hàng một lần nữa.

Vẫn chưa gói hết sủi cảo, sau giờ trưa dù cho nhìn thấy có không ít sinh viên ngồi ở trong nhà ăn hoặc học tập hoặc chơi điện thoại di động, Lâm Sở Trì vẫn đi ra ngoài nghỉ ngơi như thường.

Gió lạnh Đông Chí lạnh đến mức khiến lỗ tai người ta đau đớn, cô ở bên ngoài hít thở không khí mới mẻ rồi vào thư viện, ở bên trong đọc sách mới về nhà ăn.

“Thất Thất, em tới giúp chị gói sủi cảo.”

Cô mới vừa trở lại nhà bếp, lập tức đã có sinh viên chủ động nói.

“Được, vậy cám ơn các em.”

Đối với việc có người hỗ trợ, Lâm Sở Trì vẫn rất vui mừng, dù sao chỉ dựa vào một mình cô cũng không có cách nào cho nhiều sinh viên như thế ăn được sủi cảo hết.

“Thất Thất chị thật lợi hại, không cắt trúng tay sao?” Lúc thấy kỹ năng dùng dao của cô, có sinh viên không nhịn được cảm thán.

“Cậu đừng có mà mồm quạ đen.”

“Đâu chỉ vậy, Thất Thất cũng cán vỏ sủi cảo cực kỳ mỏng, cảm giác như không có gì là chị ấy không biết.”

“Được rồi đừng khen nữa, lát nữa sủi cảo nấu chín các em ăn nhiều một chút.” Lâm Sở Trì thấy bọn họ hết người này đến người khác khen ngợi mình, chỉ có thể dùng sủi cảo chặn miệng bọn họ.

“Yên tâm, sủi cảo ngon như vậy em chắc chắn sẽ không khách khí sáo với chị.”

“Thất Thất, buổi tối em muốn ăn sủi cảo chiên có thể không?” Người này chính là một tên ham ăn hàng thật, sáng sớm ăn sủi cảo luộc, buổi trưa ăn sủi cảo hấp, buổi tối lại nhớ món sủi cảo chiên.

“Có thể.”

Sủi cảo chiên cũng không phải việc khó gì, Lâm Sở Trì cứ thế đồng ý.

Động tác của cô thực sự rất nhanh, sau khi trộn nhân bánh xong một mình cán vỏ bánh cũng đủ cho bảy, tám sinh viên gói, bởi vậy có lúc vỏ sủi cảo chất đống tương đối nhiều, cô còn có thể tiện tay gói mấy viên sủi cảo.

“Thất Thất chị gói sủi cảo thật là đẹp, đặc biệt là sủi cảo hình lá liễu này.”

“Đẹp thật, Thất Thất chị có thể dạy em gói sủi cảo kiểu này không, em muốn vào năm mới về nhà bộc lộ tài năng.”

“Bộc lộ tài năng gì chứ, cậu đừng về nhà bộc lộ tài năng lộ nhân bánh.”

Sinh viên dám có ý đến giúp đỡ đều khá tự tin đối với tay nghề của mình, nhưng sủi cảo do bọn họ gói nhìn riêng cũng không tệ lắm, đặt cùng một chỗ với sủi cảo của Lâm Sở Trì, so sánh cũng rất rõ ràng.

Sủi cảo do Lâm Sở Trì gói rất đẹp thậm chí lộ ra phần tinh xảo, hơn nữa

kích thước ngoại hình đều gần như giống như đúc, thật giống như sao chép dán ra. Cô gói sủi cảo luộc kiểu bình thường, nhưng gói sủi cảo hấp đều thành hình lá liễu, lúc làm cũng thuận tiện phân chia.

Thấy bọn họ có hứng thú với sủi cảo hình lá liễu, Lâm Sở Trì cầm lấy vỏ sủi cảo tiện tay bắt đầu chỉ dạy.

Cô gói vừa nhanh vừa đẹp, cho bọn sinh viên một cảm giác có tay là làm được, thế nhưng chờ khi thử làm thật, phát hiện vẫn cần chút kỹ xảo.

“Má ơi, tớ gói quá xấu.”

“Xấu thật.”

“Cậu gói cũng có đẹp chỗ nào đâu còn không ngại mà cười tớ.” Nữ sinh có thể tự mình nói mình nhưng không cho phép người khác nói lườm cậu ta một cái.

Những sủi cảo không đẹp sẽ do bọn họ tự giải quyết, trái lại cũng không lãng phí, có điều có mấy người sau khi thử thêm vài lần phát hiện vẫn gói không đẹp bèn từ bỏ.

Có lẽ là trong nhà bếp quá náo nhiệt, dẫn tới lại hấp dẫn không ít sinh viên tới.

Trong phòng bếp người gói sủi cảo càng ngày càng nhiều, Lâm Sở Trì chỉ có thể đi cán vỏ sủi cảo một lần nữa.

“Cậu gói đẹp chút, bỏ nhiều nhân bánh, đừng hẹp hòi.” Sinh viên không biết gói sủi cảo chỉ có thể đợi ở trước cửa sổ nói với bạn mình trong nhà bếp.

“Cút, kẻ chờ ăn như cậu bớt bức ép đi.”

Lúc hai người cười đùa vài câu, trong hàng bắt đầu có người la: “Thất Thất, đã hơn năm giờ, có thể luộc sủi cảo ăn rồi.”

Lâm Sở Trì nghe vậy, thấy trong phòng bếp đã gói rất nhiều sủi cảo, đáp lại một tiếng rồi bắt đầu luộc sủi cảo, hấp sủi cảo. Bởi vì vừa nãy có người đề xuất muốn ăn sủi cảo chiên, cô còn tranh thủ chiên hai chảo sủi cảo to.

Mùi thơm của sủi cảo chiên còn nồng hơn sủi cảo hấp và sủi cảo luộc, mặt ngoài được chiên xém vàng càng hấp dẫn.

Sủi cảo chiên thơm ngát lại phối hợp với một chén canh sủi cảo nóng hôi hổi, chỉ nghĩ thôi đã biết sẽ rất ngon.

“Quá tuyệt vời, em muốn một phần sủi cảo chiên và canh sủi cảo.”

“Sủi cảo chiên thơm quá.”

“Má ơi, chỉ ngửi mùi đã thèm muốn chết rồi.”

Nhìn thấy có sủi cảo chiên, trong nháy mắt rất nhiều sinh viên đều hưng phấn.

Có thể là bởi vì rất nhiều người đã ăn sủi cảo hấp và sủi cảo luộc vào buổi sáng, buổi trưa, lúc này rõ ràng sủi cảo chiên càng được yêu thích hơn.

Mặt ngoài sủi cảo chiên giòn rụm, nhân bánh bên trong tươi thơm, ăn vào quả thực có thể thơm chết người, dựa theo sở thích cá nhân còn có thể chấm giấm, chấm tương ớt, thực sự là ăn thế nào cũng ngon.

Theo thời gian trôi đi, người trong nhà ăn càng lúc càng nhiều, ngoài nhà ăn còn có rất nhiều sinh viên đang chạy tới.

“Đông Chí nên ăn một chén sủi cảo nóng, nghe nói hôm nay Đông Chí nhà ăn số một của đại học H có sủi cảo giới hạn, vì thế tôi lại tới nữa.”

Du Du cầm điện thoại di động đi vào nhà ăn, hít sâu một hơi nói: “Tôi đã ngửi thấy mùi thơm của sủi cảo, thật sự quá thơm.”

“Còn chưa tan tầm, đợi tan làm rồi tôi cũng muốn đi ăn sủi cảo.”

“Suýt chút nữa quên hôm nay là Đông Chí, lập tức gọi một phần sủi cảo về ăn.”

“Biết rõ ràng sau đó chắc chắn lại sẽ thèm chết, thế nhưng không nỡ tắt live stream, ôi.”

Lúc các bình luận bay loạn xạ, Du Du đã đi tới sau đội ngũ, cũng chào hỏi với mấy sinh viên cô ấy quen.

“Vừa nãy hỏi các cô ấy, hôm nay vị sủi cảo rất phong phú, có mấy loại sủi cảo mà tôi thích như thịt heo với hành tây, thịt heo với bắp, rau hẹ trứng gà, ba màu, cây tể thái, thịt heo với dưa chua.”

Du Du dứt lời, đám fan dồn dập bình luận bọn họ thích ăn sủi cảo.

Lúc cô đang giao lưu với fan, ánh mắt bỗng nhiên chú ý tới có anh trai giao hàng đi vào nhà ăn, trên mặt lập tức lộ ra nghi hoặc.

Chẳng lẽ nhà ăn số một còn nhận bán ra ngoài?

Cô ấy chưa từng nghe nói, dù sao nếu có bán thức ăn ngoài cô ấy cũng không cần tự mình chạy tới.

Có lẽ là vì tò mò, khi Du Du nhìn thấy anh trai giao hàng lại đi thẳng qua bên này, không khỏi quan tâm nhìn nhiều hơn.

Thực ra tâm trạng hiện tại của anh trai giao hàng này cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao vẫn là lần đầu tiên anh ta nhận tờ đơn đặc biệt kiểu này, có điều nhìn ở mức tiền thưởng phong phú, anh ta vẫn đồng ý thử xem.

“Chào cậu, xin hỏi có thể với mượn thẻ ăn cơm của cậu một lát không?” Anh ta thấy nam sinh ở hàng cuối trông rất ôn hòa, bèn đi tới hỏi thử.

“A?” Nam sinh thoáng ngơ ngác, chậm nửa nhịp mới nhìn anh ta hỏi, “Anh muốn mượn thẻ ăn cơm làm gì?”

“Tôi nhận được một đơn, khách hàng nói muốn ăn sủi cảo ở đây, bảo tôi mượn thẻ ăn cơm mua một phần cho anh ta, phiền cậu giúp đỡ, tôi có thể chia một nửa tiền thưởng cho cậu.” Trong giọng nói của anh trai giao hàng lộ ra bất đắc dĩ.

“Không cần không cần, chỉ là mượn thẻ cơm thôi, anh chuyển tiền sủi cảo cho tôi là được.”

“Thực sự cám ơn cậu.” Anh trai giao hàng nói xong cũng chuyển tiền gấp đôi cho cậu ta.

“Sao anh chuyển nhiều như vậy, không phải tôi nói không cần rồi à?!”

Anh trai giao hàng: “Không sao, khách hàng này rất hào phóng, tip 100 đồng.”

“Vậy cũng không cần.” Nam sinh cảm thấy trời lạnh như thế này anh ta kiếm ít tiền cũng không dễ dàng, chuyện dễ như ăn cháo, không cần chiếm chút lợi nhỏ ấy.

Nam sinh nói xong cũng trả tiền dư lại, cũng tỏ vẻ nếu anh ta không nhận sẽ không cho mượn thẻ cơm.

Anh trai giao hàng hết cách rồi, chỉ có thể nghe cậu ta, đồng thời lại nói cảm ơn với cậu ta lần nữa.

Du Du xếp trước nam sinh ấy mấy người, âm thầm nghe cuộc đối thoại của bọn họ cùng dân cư mạng trong live stream.

“Nhân tài, vậy mà có thể nghĩ ra cách này.”

“Đệt, đáng tiếc tôi không phải người thành phố H, nếu không phải tôi cũng có thể bắt chước thử.”

“Khà khà, đơn này do tôi đặt đấy, nấy người rất hâm mộ nhỉ?”

“Người thật hay giả tới vậy?”

“Thật, cậu nhìn tôi là biết, tôi cực kỳ thích ăn sủi cảo, lúc streamer phát sóng trực tiếp đã đặt đơn, không nghĩ tới tốc độ của cậu giao hàng này còn rất nhanh.”

Trên thực tế anh trai giao hàng vốn đến đại học H giao thức ăn, còn chưa rời trường học vừa vặn nhận được đơn của anh ta, tốc độ làm sao có thể không nhanh.

Du Du cũng không nghĩ đến, thì ra người bảo anh trai giao hàng đến đây mượn thẻ cơm mua sủi cảo lại là fan trong live stream của mình, cảm thấy anh ta có thể nghĩ ra cách này quả thật là nhân tài.

Nhân tài hiện tại đang rất đắc ý, khoe khoang trong live stream không ngừng, đến mức các fan khác đều hơi muốn đánh anh ta.

Vốn dĩ Du Du còn muốn ăn mua mỗi vị một phần, ăn không hết thì đóng gói mang về làm bữa khuya, thế nhưng chờ lúc xếp hàng mới biết, mỗi người chỉ có thể mua một phần, hết cách rồi, cô ấy chỉ có thể gọi mỗi vị hai cái.

Vận may của cô ấy không tốt cũng không xấu, không may chính là lúc đến phiên cô ấy không có sủi cảo chiên, cho nên cô ấy lựa chọn sủi cảo luộc, tốt là chén sủi cảo của cô ấy có vẻ ngoài cực kỳ đẹp, vừa nhìn đã biết là Lâm Sở Trì gói.

“Sủi cảo thơm quá, nước chấm ở đây cũng rất phong phú, không biết các bạn ăn sủi cảo thích chấm cái gì chứ bản thân tôi vẫn thích chấm tương ớt nhất.” Du Du nói xong cũng bưng một chén sủi cảo luộc và một dĩa tương ớt nhỏ tìm vị trí ngồi xuống.

Cô ấy mua không bao lâu đã đến phiên nam sinh và anh trai giao thức ăn ở đằng sau, vừa nãy anh trai giao hàng nhận được tin nhắn của khách hàng, bèn dựa theo yêu cầu gọi sủi cảo hấp mỗi vị hai viên thêm một phần canh sủi cảo.

Cũng không phải khách hàng thích ăn sủi cảo hấp hơn, chủ yếu vẫn là sợ giao sủi cảo luộc tới thì không còn ngon nữa.

Anh trai giao hàng cầm sủi cảo đã được đóng gói, lại cảm ơn nam sinh cho mình mượn thẻ cơm sau đó mới rời khỏi.

Nói thật, anh ta vốn cho rằng đơn này sẽ rất khó làm, không nghĩ tới lại có thể thuận lợi như vậy, mùa đông nhưng trong lòng vừa ấm áp vừa vui sướng.

Sau khi bỏ sủi cảo vào trong thùng giữ nhiệt, anh ta nhanh chóng đi tới vị trí của khách hàng, muốn để anh ta ăn sủi cảo nóng hổi.

Khách hàng là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, nhà anh ta cách đại học H không tính là quá xa, anh trai giao hàng bèn giao đơn này của anh ta trước, chưa đầy nửa tiếng đã đến cửa nhà anh ta.

“Cuối cùng anh cũng đã tới rồi.”

Lúc anh trai giao hàng còn đang trên đường đi, Du Du đã bắt đầu live stream ăn sủi cảo, sủi cảo vừa trắng vừa ú, chấm tương ớt ăn càng ngon, ăn ngon đến độ cả người cô ấy đều say sưa.

Cô ấy ăn rất vui vẻ, các fan thèm thuồng nước miếng chảy ào ào ào, trái lại có người có sẵn sủi cảo đông lạnh đặt ở trên bàn cùng ăn với cô ấu, thế nhưng thấy thế nào thì sủi cảo đông lạnh cũng không sánh được với chén trước mặt cô ấy, bởi vậy thèm thì vẫn thèm.

Khách hàng xem live stream, nghĩ đến sủi cảo của mình còn chưa tới, thực sự là thèm ngứa tim ngứa phổi.

Một chén sủi cảo tổng cộng chỉ có 12 cái, dù cho Du Du không nỡ ăn hết quá nhanh, chưa tới 20 phút vẫn giải quyết hết, đến canh cũng uống sạch bách.

Sau khi ăn xong cô ấy bình luận về mỗi vị sủi cảo, tổng kết chính là ăn ngon, ăn cực kỳ ngon, là sủi cảo ngon nhất mà cô ấy từng ăn đời này.

“Sủi cảo của anh.” Anh trai giao hàng nhìn thấy anh ta kích động như vậy, vội vàng giao sủi cảo còn nóng hôi hổi.

“Cảm ơn, đúng rồi, anh ăn sủi cảo chưa?”

“Chưa, nhà ăn của bọn họ giới hạn mỗi người mua một phần.”

Sủi cảo thơm như vậy, nếu không phải có giới hạn mua anh trai giao hàng cũng muốn mua một phần nếm thử, dù sao tiền tip của đơn này có thể kiếm được 100 đồng, khao bản thân một chút cũng không thành vấn đề.

Khách hàng nghe vậy, bèn mở sủi cảo trong tay mời: “Vậy anh nếm thử hai viên, tôi nói anh nghe, sủi cảo này cực kỳ ngon, hơn nữa hình như chỉ ngày hôm nay mới có thể ăn.”

“Không cần không cần, tự anh ăn đi, chúc anh ăn cơm vui vẻ.”

Anh trai giao hàng ngửi thấy mùi thơm của sủi cảo thực ra có hơi thèm, nhưng nghĩ tới đã thu tiền tip của người ta nhiều thế, đâu thể không ngại ăn sủi cảo của người ta nữa

“Khách sáo cái gì, ngày hôm nay Đông Chí, không ăn sủi cảo sao được.” Khách hàng nói xong, dứt khoát nắm hai viên sủi cảo đặt trên nắp hộp đưa cho anh ta.

“Vậy cám ơn anh, Đông Chí vui vẻ.” Anh trai giao hàng thấy anh ta thành tâm muốn đưa, lúc này mới vươn tay nhận lấy.

“Đông Chí vui vẻ.” Khách hàng trả lời một câu sau đó mau chóng đóng cửa lại về nhà ăn sủi cảo.

Hai người trong cửa ngoài cửa gần như đồng thời bỏ sủi cảo vào trong miệng, đều cảm thấy đây là sủi cảo ngon nhất mình từng ăn đời này.

Bình thường anh trai giao hàng đều đi lại vội vã, ngày hôm nay lúc rời khỏi nhà khách hiếm khi chậm lại bước chân, sử dụng điện thoại di động quay lại còn chụp rất nhiều hình ảnh về sủi cảo.

Thời tiết này, sủi cảo vốn không nóng, sau khi anh ta chụp xong gần như đã không còn hơi nóng, nhưng lúc anh ta đưa vào trong miệng vẫn nói: “Ăn ngon thật.”

Bên ngoài trời đã tối đen, nhà ăn số một của đại học H vẫn mở đèn đuốc sáng choang, người bên ngoài ô cửa số bảy vẫn còn rất nhiều.

Buổi trưa Cố Hoài Dục nhận được tin nhắn của chú họ gửi tới, nhắc anh hôm nay nhớ tới ăn sủi cảo sau đó cũng khen vài câu sủi cảo trong nhà ăn ngon cỡ nào, buổi tối cố ý đến ăn sủi cảo.

Anh tới thì thời gian đã không còn sớm, không nghĩ tới người trong nhà ăn vẫn nhiều thế, chỉ có thể đàng hoàng đi xếp hàng.

“Cậu nhìn người phía trước, trông thật có khí chất.”

“Quả thật, vừa nhìn bóng lưng cũng biết là anh chàng đẹp trai.”

Thứ như khí chất không thể giấu được, Cố Hoài Dục mới vừa xếp hàng không bao lâu, đằng sau đã có sinh viên nhìn bóng lưng của anh nhỏ giọng khen ngợi.

Đổi thành bình thường, nói không chừng sẽ tò mò muốn vòng tới phía trước xem anh rốt cuộc ra sao, có điều lúc này bọn sinh viên vẫn chú ý đến sủi cảo nhiều hơn, vì thế cũng không ai làm chuyện vô duyên như thế.

Cố Hoài Dục đã sớm biết Lâm Sở Trì có tay nghề tốt, dù sao cô có thể làm ra món thanh ngư ngốc phế mà rất nhiều đầu bếp cũng không biết làm, còn khiến hai đầu bếp riêng của nhà họ Ngô đều bái phục chịu thua.

Thế nhưng lúc nếm thử sủi cảo cô làm, anh vẫn bị kinh diễm, trong lòng có cảm giác thì ra sủi cảo còn có thể ngon như vậy.

Lúc anh ăn xong sủi cảo, ngoài ô cửa số bảy còn có một vài sinh viên đang xếp hàng, Cố Hoài Dục vốn muốn chào hỏi cô chỉ có thể gửi tin khen cô làm sủi cảo ngon.

Sau khi Lâm Sở Trì tan làm nhìn thấy tin nhắn mới biết thì ra buổi tối anh có tới nhà ăn, vừa cho đám mèo ăn sủi cảo dành riêng cho chúng nó vừa gửi tin nhắn cho anh, bảo anh lần sau đến có thể nói trước một tiếng, có thể mang ít sủi cảo về cho Sơ Nhất ăn.

Cô nhìn đám mèo giành ăn sủi cảo, cảm thấy Sơ Nhất chắc chắn cũng sẽ thích, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.

Lúc Cố Hoài Dục nhận được tin trả lời của cô thì đã ở nhà, ngước mắt nhìn Border Collie nhà mình đang nằm trong ổ, cảm thấy nó được người ta thích thật.

Dù sao cũng là tâm ý của người ta, vốn dĩ anh định hai ngày nữa sẽ lại đến đại học H một chuyến lấy sủi cảo, ai biết kế hoạch không đuổi kịp biến hóa nhanh, bởi vì tạm thời có một số việc, cuối cùng mãi đến tận ngày mồng tám tháng chạp anh mới có thời gian rảnh đi tới trường học.

Lúc Đông Chí bọn sinh viên ồn ào đòi ăn sủi cảo, như vậy vào ngày mồng tám tháng chạp chắc chắn sẽ không thiếu cháo mồng tám tháng chạp.

Cháo mồng tám tháng chạp không quá phiền phức như sủi cảo, cho nên ngày ấy không chỉ có cháo uống, cơm phần cũng có.

Trải qua Đông Chí các sinh viên cũng đã có kinh nghiệm, rất nhiều người dù cho không có tiết cũng vẫn thức rất sớm đi tới nhà ăn.

Đương nhiên, mùa đông rời giường thật sự là một kiểu dằn vặt, vì thế người có thể dậy sớm đến cùng vẫn là số ít, nhiều người muốn dậy nhưng vẫn không dậy nổi.

Nguyên liệu bên trong cháo mồng tám tháng chạp phong phú, chỉ là có vài loại đậu, nếu muốn nấu cháo ngon, phải sớm ngâm nguyên liệu, đặc biệt là đậu, trước khi ăn ngâm qua nước mùi vị nấu ra mới ngon.

Sáng sớm vừa tới nhà ăn, Lâm Sở Trì bỏ nguyên liệu nấu ăn đã sớm ngâm vào trong nồi bắt đầu nấu cháo, đợi đến khi bảy, tám giờ có sinh viên lại đây, trong nhà ăn đã lan tỏa mùi thơm.

“Sao cháo mồng tám tháng chạp có thể thơm như vậy, tớ cảm giác trước đây uống đều là cháo mồng tám tháng chạp giả.”

“Thật sự thơm quá, cảm giác như nghe mùi thôi mà trước mắt tớ hình như đã hiện lên hình ảnh của các loại ngũ cốc hoa màu như đậu đỏ, gạo kê.”

“Dậy sớm quả nhiên đáng giá.” Cô ấy vốn còn nghĩ vì uống chén cháo dậy sớm có đáng hay không, lúc rời giường còn đau khổ giãy dụa một trận, hiện tại chỉ ngửi mùi cháo đã cảm thấy đáng giá.

“Quả thực, cũng may tớ thức dậy sớm.”

Khi nói chuyện chân của bọn sinh viên cũng không nhàn rỗi, đều đã chạy đến ngoài ô cửa số bảy xếp hàng chờ húp cháo.

Cháo mồng tám tháng chạp đã xong, mùi gạo, mùi đậu thơm ngọt trộn với nhau, mùi thơm phong phú càng thêm nồng nặc hấp dẫn.

Mùa đông thức sớm có một chén cháo nóng hôi hổi lại ấm áp, bọn sinh viên mua cháo xong vội dùng muỗng khuấy lên lên, hiển nhiên đã chờ không kịp nữa muốn uống ngay.

Cháo mồng tám tháng chạp không chỉ thơm, vẻ ngoài càng đẹp, cả chén cháo màu đỏ, dùng muỗng khuấy lên có thể cảm nhận được cháo được ninh sệt cỡ nào.

“Nhìn đã biết ngon.”

Vừa dứt lời, cô ấy không thể chờ thêm nữa múc một muỗng đưa vào trong miệng, ngon nhưng hơi nóng, tiếp đó có thể cảm nhận được vị thơm ngọt đầy miệng.

“Ngon.”

Cháo mồng tám tháng chạp có nguyên liệu phong phú vào miệng thơm mềm dẻo trơn, vị vô cùng đa dạng, bởi vì Lâm Sở Trì bỏ đường phèn vào, toàn thể thiên về độ trong, đồng thời vị ngọt cũng không che lấp mùi thơm của bản thân nguyên liệu, khiến người ta ăn không dừng.



Cháo mồng Tam tháng Chạp