“Khà khà, còn còn mấy cái em định giữ lại từ từ ăn.” Triệu Nguyệt thấy cô không nói lời nào, vỗ trong túi còn lại mấy cái bánh đường, cười hơi ngốc nghếch.
Mười mấy cái bánh đường cũng không phải quá nhiều, Lâm Sở Trì còn tưởng rằng cô ấy và các bạn học chia nhau ăn hết rồi, không nghĩ tới cô ấy vẫn giữ lại mấy cái.
“Ăn nhiều như vậy không ngán à?” Cô cười hỏi.
Triệu Nguyệt lắc đầu: “Không đâu, ăn bánh đường ngon như vậy làm sao có thế ngán chứ?!” Cô ấy cảm thấy cho dù mỗi ngày ăn cũng sẽ không ngán.
“Vậy lần sau chị rảnh lại làm cho em.”
“Dạ.” Mặt mày Triệu Nguyệt cong cong gật đầu liên tục, lại trò chuyện hai câu với cô mới rời khỏi nhà ăn.
Buổi tối phải lên sân khấu biểu diễn, Triệu Nguyệt rời nhà ăn đi thẳng đến tòa nghệ thuật luyện đàn. Có lẽ là bữa sáng ăn ngon, bây giờ cô ấy ngồi ở trước đàn piano cực kỳ có cảm giác.
Vào buổi trưa, cô ấy vốn định đi ăn cơm, kết quả bị kêu lên hội trường tiến hành diễn thử một lần cuối cùng.
Thứ tự tiết mục của cô ấy ở giữa, bởi vậy đợi một hồi lâu ở hội trường mới đến lượt cô ấy. Đối với người tham gia biểu diễn mà nói, trong quá trình diễn thử sẽ xem những màn biểu diễn khác rất nhiều lần, đến bây giờ cũng không tính là mới mẻ, vì thế quá trình chờ đợi vừa mệt lại tẻ nhạt.
Lúc Triệu Nguyệt kết thúc diễn thử thì đói bụng kêu lên ục ục, cô ấy nhớ tới bánh đường trong túi mình, quyết định ăn trước lót dạ.
Bánh đường lạnh đi nhưng không ảnh hưởng vị, ăn vẫn mềm mại bên trong đàn hồi, ngược lại lúc nhân bánh bên trong không nóng, phần nhân chảy ra, ăn càng dính hơn.
Bánh đường nho nhỏ vừa há miệng là có thể cắn được nhân bánh, bánh thơm, nhân bánh ngọt hòa hợp hoàn mỹ, quả thực ăn vào trong miệng ngọt vào trong lòng.
Triệu Nguyệt đắc ý ăn bánh, cõi lòng mệt mỏi lúc diễn thử được an ủi.
Đằng sau còn có những người khác phải tiếp tục diễn thử, để tránh ảnh hưởng người khác, cô ấy cố ý đứng trong góc không người. Thế nhưng có thể là cô ấy ăn bánh quá thơm, người dẫn chương trình buổi lễ vừa thấy cô ấy đã bị hấp dẫn lại đây.
“Cậu đang ở đây ăn cái gì vậy?”
Triệu Nguyệt có quan hệ không tệ với người dẫn chương trình, biết đây cũng là một tên ham ăn, lúc này xoay người đưa lưng về phía cô ấy nói: “Không ăn gì cả.”
“Tớ thấy hết rồi, cho tớ một cái đi, sáng sớm tớ đã bị kêu đến, bữa sáng cũng không kịp ăn.” Người dẫn chương trình thấy nói lời ngọt ngào vô dụng, bèn dùng tay chọt sau lưng cô ấy nói.
Bánh đường còn nóng ăn ngon, bánh đường lạnh đi là một vị khác, Triệu Nguyệt cảm thấy mình cũng không đủ ăn.
“Tớ đã ăn rồi làm sao cho cậu ăn được.”
“Tớ cũng không chê cậu.” Người dẫn chương trình nói xong vòng tới trước mặt cô ấy muốn cắn.
Triệu Nguyệt cũng hết cách với cô ấy, chờ khi đứa nhỏ xui xẻo này quả thật đói bụng đến mức nghe thấy tiếng kêu ùng ục, mới móc ra một cái từ trong túi cho cô ấy: “Mau cầm ăn đi, chớ dẫn những người tới.”
“Bánh này thật là đẹp, là nhân bánh gì vậy?”
Bánh to bằng lòng bàn tay trông tinh xảo khéo léo, hoa văn trên bánh càng cực kỳ đẹp.
“Bánh đường, nếu cậu không thích ăn thì đưa cho tớ.”
“Tớ thích ăn ngọt.” Bánh đã tới tay làm sao có thể trả lại, nói xong cô ấy lập tức cúi đầu cắn xuống, con mắt thoáng chốc sáng lên, “Bánh mua ở đâu vậy, quá ngon.”
Triệu Nguyệt không trả lời cô ấy, mà chỉ nói: “Cậu nhỏ giọng một chút.”
Nhưng mà lời nhắc nhở của cô ấy đã muộn, một người dẫn chương trình nam khác còn có nữ sinh gần đấy đã bị tiếng kêu hấp dẫn đi đến.
“Các cậu trốn ở đây ăn cái gì vậy?”
Giờ này mọi người đều đói bụng, mọi người ở đây nghe thấy chữ “ăn” đều dồn dập quay đầu, thoắt cái ba cái bánh còn lại trong túi Triệu Nguyệu cũng không giữ được, bị mọi người cậu một cái tớ một cái chia ra ăn.
“Lần đầu tớ ăn bánh đường đấy, ngon quá.”
“Bánh ngọt ăn ngon thật, vị cũng cực kỳ đậm, càng ăn càng muốn ăn nữa.”
“Ăn ngon thật, chỉ là ăn xong tớ càng đói bụng.”
“Đói bụng thì đi ăn cơm, nhìn tớ làm gì?” Triệu Nguyệt nói xong, trừng thủ phạm dẫn đến toàn bộ bánh của mình bị chia sạch.
Người bị trừng lại trưng ra khuôn mặt tươi cười, lập tức kéo cánh tay cô ấy nói: “Đi đi đi, tớ mời cậu ăn thịt kho tàu của nhà ăn số một.”
“Giờ này xếp hàng không biết có tới lượt ăn thịt kho tàu không nữa.” Triệu Nguyệt nói thì nói như vậy, nhưng bước chân không hề chậm, cùng đi ra ngoài với cô ấy.
Người bị bánh đường kích thích vị giác thèm ăn hiện tại càng đói bụng, nghe thấy thịt kho tàu đâu còn nhịn được nữa, dứt khoát chuẩn bị đi ăn cơm trước.
Quả nhiên, chờ khi đám người bọn họ đến nhà ăn, ngoài ô cửa số bảy đã xếp thành một hàng dài.
Lúc Triệu Nguyệt xếp hàng nhìn thấy bạn cùng phòng đã ngồi ở đó ăn cơm, đang ăn thịt kho tàu, lập tức đến gần muốn ăn ké một miếng.
Đều nói cắn người miệng ngắn, bắt người tay dài. Sáng sớm mới ăn bánh đường của cô ấy, dù cho bạn cùng phòng có đau lòng cho thịt kho tàu của mình vẫn phải chia một miếng cho cô ấy.
“Đây mới là chị em tốt của tớ.” Sau khi Triệu Nguyệt ăn cho đỡ thèm thì vỗ bả vai cô ấy nói.
Buổi trưa, nhà ăn cũng rất nhiều người, khi đến buổi chiều càng có rất nhiều sinh viên đến đây sớm.
Trước đó Triệu Nguyệt đã chia sẻ chương trình biểu diễn đón tân sinh viên với Lâm Sở Trì, cô biết buổi lễ bắt đầu vào bảy giờ rưỡi tối, cho nên rất thấu hiểu đối với việc bọn sinh viên đều đến đây sớm.
Bình thường Lâm Sở Trì phải bận bịu đến hơn tám giờ, chờ khi thu dọn đồ đạc về nhà cũng đã gần chín giờ, ngày hôm nay hiếm khi thấy sau bảy giờ ở ô cửa đã không còn bao nhiêu sinh viên.
Lễ đón tân sinh viên chính là đón tân sinh viên khóa Mộc Thần, bởi vậy vừa qua bảy giờ, Lâm Sở Trì đã bảo cậu đến hội trường trước.
Lúc bảy giờ mười mấy phút, Lâm Sở Trì tự đi múc cơm, thấy trước ô cửa còn vài sinh viên, không khỏi hỏi: “Các em không cần tham gia lễ đón tân sinh viên à?”
“Không sao ạ, vẫn còn thời gian, chúng em có thể đóng gói vừa đi vừa ăn.”
“Đúng, cũng không thể đói bụng xem lễ được.”
Cuối cùng mấy sinh viên này không chỉ muốn ăn, còn quét sạch toàn bộ thức ăn còn dư lại trước ô cửa của Lâm Sở Trì. Đương nhiên, cũng do còn dư lại thức ăn không bao nhiêu, bọn họ cảm thấy mình có thể ăn hết, thêm vào cơ hội hiếm có cho nên mới dám như vậy.
Ô cửa khác đã sớm không còn sinh viên, bởi vậy dì Vương bọn họ thu dọn đồ đạc về nhà sớm, hoặc là đến hội trường tham dự buổi lễ.
Lâm Sở Trì đưa tiễn nhóm sinh viên cuối cùng, vốn cũng định đến hội trường xem biểu diễn, nhưng bên trong thực sự quá nhiều người, cô chờ không bao lâu cảm thấy chán phát sợ, cuối cùng vẫn đi ra.
Nghĩ đến trước đó Triệu Nguyệt đã nói buổi lễ có phát sóng trực tiếp, nói với cô
nếu như thực sự không rảnh có thể dùng điện thoại xem, cô bèn quay về nhà ăn vừa thu dọn đồ đạc vừa xem buổi lễ được phát sóng trực tiếp.
Lễ đón tân sinh viên của đại học H rất đẹp, hát, nhảy, kịch thậm chí ngay cả ảo thuật cũng có, Lâm Sở Trì ngồi ở trong nhà ăn xem rất vui vẻ.
“Thất Thất, còn cơm ăn không?”
Lâm Sở Trì không nghĩ tới bây giờ còn có sinh viên tới dùng cơm, kinh ngạc nói: “Hai người các em không tham gia lễ chào đón tân sinh viên à?”
“Chúng em năm tư, có đi hay không cũng không sao, xem điện thoại cũng giống vậy.”
Trường học không ép buộc, mà năm tư thì có rất nhiều sinh viên đã đi ra ngoài thực tập càng không tham gia được, vì thế bọn họ không muốn đi sẽ không đi.
Lâm Sở Trì gật đầu tỏ vẻ đã biết, đứng dậy chuẩn bị nấu cơm cho bọn họ.
Trong phòng bếp vẫn còn ít cơm, có điều đã bán hết thức ăn, nguyên liệu nấu ăn cũng chỉ còn lại khoai tây, cà tím còn có ít ớt và thịt.
Lâm Sở Trì nói mấy món cơm phần có thể làm cho bọn họ biết, hỏi bọn họ muốn ăn cái gì, cuối cùng hai sinh viên lần lượt gọi khoai tây sợi chua cay và thịt xào ớt.
Ngược lại hai món này nấu rất nhanh, không bao lâu cô đã xào chín, dựa theo yêu cầu của bọn họ lần lượt thêm một nửa khoai tây sợi, một nửa thịt xào ớt lên cơm.
“Cảm ơn Thất Thất.”
Hai sinh viên cũng biết giờ này dùng cơm thì hơi làm lỡ thời gian của cô, nhận được cơm phần đóng gói nói cảm ơn rồi chuẩn bị trở về ký túc xá ăn.
Lâm Sở Trì nhìn theo bọn họ rời đi, nghĩ lần này trong nhà bếp đến cơm cũng không còn, khó tránh khỏi lại có thêm sinh viên lại đây, vẫn nên về nhà thì tốt hơn, ngược lại xem phát sóng trực tiếp ở đâu cũng có thể xem.
Đương nhiên, trước khi về nhà cô còn phải mang cơm cho đám mèo trước.
Ngay khi cô đang chuẩn bị nấu cơm cho mèo, trước cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng hỏi thăm trầm thấp: “Xin hỏi bây giờ còn có thể ăn cơm không?”
Lâm Sở Trì theo bản năng quay đầu lại đối diện với khuôn mặt hơi quen thuộc, trí nhớ của cô cũng không tệ lắm, thêm vào trước đây từng thấy dáng vẻ anh đeo kính một lần, bởi vậy rất nhanh đã nhớ ra anh là ai.
Cô cũng không theo đuổi thần tượng, cũng không có tôn sùng anh là thần tượng, nam thần như Triệu Nguyệt, vì lẽ đó dù cho nhận ra trong lòng cũng chỉ hơi tò mò vì sao anh lại ở trường học.
Cơm hết rồi, thêm vào cô dự định thu dọn đồ đạc về nhà, vốn dĩ Lâm Sở Trì nên trả lời thẳng là không, thế nhưng nhìn thấy sắc mặt đối phương dường như hơi trắng xám, cả người càng lộ ra sự âm u, lời vừa tới miệng vẫn biến thành: “Cơm hết rồi, anh muốn ăn mì không?”
Cố Hoài Dục khẽ vuốt cằm ngỏ ý có thể.
“Mì trứng xào cà chua và mì thịt xào cải xanh, anh muốn ăn món nào?” Lâm Sở Trì vừa hỏi, vừa nhanh nhẹn lấy thau ra bắt đầu nhào mì.
“Trứng xào cà chua.”
Cố Hoài Dục vừa dứt câu trả lời, toàn bộ nhà ăn đều yên tĩnh lại, chỉ có tiếng nhào mì của Lâm Sở Trì.
Nhào mì đối với cô mà nói là một công việc đơn giản, không bao lâu bột bên trong thau đã biến thành một một cục bột trơn nhẵn, mà trên tay cô lại không dính mì, làm tới trình độ tay sạch, mì sạch, thau sạch.
Mì nhào xong tạm thời đặt qua bên cạnh, cô xoay người đi lấy cà chua bắt đầu xử lý. Chờ khi nấu trứng xào cà chua xong, đồng thời đun nước trong nồi, cô cũng bắt đầu dùng chày cán bột cán phẳng bột mì.
“Muốn ăn mì sợi nhỏ hay sợi to.”
Xem cô nấu cơm thật sự là một sự hưởng thụ, động tác nước chảy mây trôi, còn có mỗi bước làm hoàn mỹ nối liền, khiến Cố Hoài Dục bất tri bất giác nhìn vào, không có như lúc mới tới, hoàn toàn chìm đắm ở trong tâm trạng của mình.
Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ anh, anh vừa đi cúng xong đã bị chú họ không yên lòng tìm lý do kéo anh đến trường học. Cố Hoài Dục không muốn bởi vì tâm trạng của mình ảnh hưởng đến chú họ, lấy lý do ăn cơm rời khỏi nhà ông ấy.
Vốn dĩ anh định đi thẳng về nhà, nhưng có lúc người ta đang buồn sẽ theo bản năng tìm kiếm thứ từng khiến anh cảm thấy sung sướng, nên khi khi đi ngang qua nhà ăn số một bất tri bất giác đi vào.
Ngay khi Lâm Sở Trì định hỏi lần thứ hai, rốt cuộc cũng đợi được anh trả lời.
“Sợi nhỏ.”
“Được.” Lâm Sở Trì đáp lại một tiếng, rất nhanh đã duỗi tay cán mì cắt đều bỏ vào trong nồi.
Nấu xong lại phủ trứng xào cà chua lên, nước dùng vốn trong suốt lập tức nhiễm màu cà chua.
“Cảm ơn, bao nhiêu tiền?” Cố Hoài Dục nhìn mì nước sắc hương vị đầy đủ trước mặt, những vẫn không quên phải trả tiền.
Lâm Sở Trì dựa theo giá cơm trứng xào cà chua bảo anh quẹt thẻ, rồi xoay người bắt đầu nấu thức ăn cho đám mèo.
Thịt ức gà, bông cải xanh, cà rốt băm, trộn vào nhau, sau đó cô bắt đầu nặn thịt viên.
Trước ô cửa, Cố Hoài Dục nhận được mì chẳng biết vì sao không có đi tìm chỗ ngồi xuống, mà bưng tô lên đứng ăn tại chỗ.
Trứng xào cà chua vốn rất kích thích vị giác, đặc biệt là đối với người đã đói bụng cả ngày như anh. Dạ dày đói bụng quá mức bị vị chua ngọt của cà chua và vị mặn của trứng gà động viên, mì cán bằng tay từng sợi rõ ràng, dẻo dai rất nhanh đã khiến bụng anh cảm thấy thỏa mãn.
Lúc Lâm Sở Trì nấu cơm cho mèo xong, người trước ô cửa cũng đã cầm mì trong tay ăn không còn một mống.
Ăn uống no đủ, tinh thần của Cố Hoài Dục trông tốt hơn rất nhiều, tỉnh táo lại, cuối cùng anh cũng phát hiện nhà ăn không có những người khác, hình như mình đã gây thêm phiền phức cho người trước mặt.
“Đưa tô cho tôi.” Lâm Sở Trì thấy anh ăn xong, vươn tay nhận tô đũa.
“Cảm ơn.” Cố Hoài Dục hơi mím môi mỏng, nói xong lời cảm ơn cũng không biết còn có thể nói gì, cuối cùng liếc nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.
Lâm Sở Trì đáp lại một câu không có gì rồi đặt tô đũa và dụng cụ ăn vừa nãy vào trong bồn nước, sau khi rửa sạch sẽ để ráo cuối cùng cũng có thể trở về nhà.
Ở cửa nhà ăn có người quản lý riêng, cô thu dọn nhà bếp của mình xong tắt đèn đóng cửa rồi xách đồ rời đi.
Lâm Sở Trì cũng không có để việc mì trứng xào cà chua ở trong lòng, dù sao người sống một đời, ai còn không có vài đợt sóng nhỏ. Dù là cô, lúc trước trong quá trình tham già cuộc thi nấu ăn thế giới cũng trải qua không ít khó khăn, trong đó điều làm cô đau khổ nhất chính là ông nội không thể tận mắt thấy cô giành được quán quân đã qua đời.
Cô hít một tiếng, rất nhanh đã bình ổn lại tâm trạng đến chỗ cũ cho mèo ăn.
“Meo~”
Lâm Sở Trì mới vừa đi được nửa đường đã nghe thấy tiếng kêu hung dữ của Xấu Xa, vội vàng đi qua, kết quả phát hiện người bị nó ngăn cản lại là người vừa nãy ăn mì ở nhà ăn.
Nghĩ đến lần trước đã xảy ra tình huống như thế một lần, vẻ mặt cô có chút bất đắc dĩ quát lớn: “Xấu Xa”
Xấu Xa nghe thấy tiếng cô, trong nháy mắt từ con mèo hung dữ giương nanh múa vuốt biến thành bé ngoan.
“Meo~”
“Em sao vậy, sao lại tùy tiện dọa nạt người ta?” Lâm Sở Trì ngồi chồm hỗm xuống muốn dạy dỗ nó, kết quả nó một lòng nhấc móng vuốt chạm vào túi vải của cô, hiển nhiên biết bên trong có đồ ăn ngon.
“Mèo không nghe lời thì không được ăn gì cả, mau xin lỗi người ta.”
Mèo cam bị vỗ nhẹ lên móng vuốt cũng không biết có phải có thể nghe hiểu không, mà lại quay đầu kêu vài tiếng “Meo meo” với người vừa nãy bị nó chặn.
“Không sao, có thể là bởi vì tôi nuôi chó, nó ngửi thấy mùi mới như vậy.” Cố Hoài Dục thấy cô có ý xin lỗi thay con mèo, giành lời nói trước.
Lâm Sở Trì nghe vậy, trong nháy mắt nhớ tới video lúc trước Triệu Nguyệt chia sẻ với cô: “Là con chó Border Collie biết ca hát à?”
Ban đầu cô không biết con chó trong video là Border Collie, chỉ cảm thấy nó trông vừa thông minh lại đáng yêu, sau này lướt Short Video nhìn thấy con chó tương tự mới biết hóa ra là Border Collie.
Cố Hoài Dục vốn đang cho rằng cô không biết mình, nghe nói như thế trong thoáng chốc có hơi kinh ngạc. Nhưng anh cũng không cảm thấy người khác nhìn thấy mình nên nhiệt tình hoặc là kích động, nguyên do đeo mắt kính che giấu cũng là vì để thuận tiện ra ngoài hơn, bởi vậy rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Là nó.”
Lâm Sở Trì nhận được câu trả lời khẳng định, không khỏi cong môi: “Nó rất đáng yêu.”
“Cảm ơn.”
Hai người trò chuyện đơn giản mấy câu, Xấu Xa cảm giác như bị ngó lơ nhảy thẳng vào trong lòng Lâm Sở Trì, cô theo bản năng đón lấy con mèo, còn túi vải thì bị rơi xuống đất.
Gần như trong nháy mắt túi vừa rơi xuống đất Cố Hoài Dục đã khom lưng nhấc lên, không để cho đồ bên trong rơi ra.
“Em đã là mèo trưởng thành rồi, sao vẫn thích làm nũng như thế?” Lâm Sở
Trì nhìn tên nhóc rất nặng trong lồng ngực, oán trách một câu, sau khi cố gắng thả nó xuống không có kết quả chỉ có thể ôm nó đứng lên.
“Cảm ơn.”
Cô nói cảm ơn sau đó định nhận lấy túi của mình, Cố Hoài Dục thấy cô ôm con mèo không có đưa cho cô ngay, mà hỏi: “Muốn cho mèo ăn à, tôi cầm giúp cô.”
Lâm Sở Trì cúi đầu nhìn tên nhóc trong lòng mình bây giờ ngoan không chịu được, dựa cái đầu và móng vuốt lông xù lên vai mình, lòng cô hơi nhũn ra.
“Vậy làm phiền anh.” Nói xong, cô ôm con mèo dẫn anh cùng đến chỗ cũ, gần đấy đã có vài con mèo to nhỏ khác nhau đang chờ, vừa thấy cô đến lập tức ngửa đầu réo lên không ngừng.
Có lẽ là vì lễ đón tân sinh viên, ngày hôm nay ở đây không có những sinh viên khác, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu.
“Nên xuống rồi, nếu không xuống những con mèo nhỏ đó đều sẽ cười em.” Lâm Sở Trì nói xong ngồi xổm xuống vỗ vỗ nó, có lẽ Xấu Xa nhìn thấy tô thức ăn mèo biết sắp được ăn, lần này không tiếp tục ăn vạ trong lòng cô nữa.
“Cảm ơn, có thể đưa cho tôi rồi.”
Cố Hoài Dục đưa túi vải cho cô, chỉ thấy cô lấy ra cơm mèo đã làm sẵn trước đó từ trong túi lần lượt bỏ vào trong tô mèo.
Thịt ức gà kết hợp với cà rốt, bông cải xanh hấp thành thịt viên không chỉ thơm, trông cũng rất bắt mắt, đám mèo đứa nào đứa nấy ăn say sưa không ngẩng đầu lên được.
“Cô nuôi những con mèo này rất khá.”
Bản thân Cố Hoài Dục cũng là người nuôi thú cưng, nhìn thấy con mèo với bộ lông bóng loáng trên đất, đứa nào cũng được ăn ngon, không khỏi khen ngợi.
“Không tính là tôi nuôi, những con mèo này đều là mèo trong trường học, bình thường rất nhiều sinh viên đều sẽ tới cho chúng nó ăn, chỉ là buổi tối tan tầm tôi sẽ thêm bữa khuya cho chúng nó.” Lúc Lâm Sở Trì nói chuyện còn tiện tay sờ con mèo trước mặt.
Có con mèo Tiểu Bạch ngày hôm nay ăn rất nhanh, ăn xong sẽ đến bên chân cọ cô, bị Xấu Xa quay đầu kêu một tiếng dữ tợn, lúc này mới lùi về sau hai bước đi tới bên cạnh Cố Hoài Dục.
Lâm Sở Trì thấy Xấu Xa vừa hung dữ với người vừa hung dữ với mèo, duỗi tay véo nhẹ lỗ tai nó một cái hồi dạy bảo, quay đầu lại nói với Cố Hoài Dục: “Tiểu Bạch hiểu chuyện rất thân với người, không giống tên nhóc Xấu Xa này, anh có muốn sờ nó hay không?”
“Meo~” Con mèo Tiểu Bạch quả thực rất quấn người, lúc cô nói chuyện nó cũng đã chủ động cọ Cố Hoài Dục.
Hôm nay Cố Hoài Dục mặc áo đen quần đen, nếu như dính lông mèo màu trắng lên sẽ rất rõ ràng, nhưng anh cũng không chú ý, nửa ngồi nửa quỳ xuống sờ đầu con mèo.
Có lẽ tên nhóc này cảm nhận được anh yêu thích mình từ trong động tác của anh, lá gan càng ngày càng lớn, vậy mà nhảy tót vào trong lòng anh.
“Ai, Tiểu Bạch không thể.” Lâm Sở Trì nhìn thấy, lúc muốn ngăn cản đã không kịp nữa rồi.
Trên người đám mèo có khử trùng, nhưng dù sao cũng thả rông ở trong trường, móng vuốt không sạch sẽ là bao, cô đã quen rồi, nhưng sợ làm bẩn quần áo của đối phương.
“Không sao.” Cố Hoài Dục có chút kinh ngạc, có điều cũng không chán ghét, dù sao so với tên nhóc to bự trong nhà thỉnh thoảng thích nhào trong lòng mình, đứa nhóc trong lồng ngực này quả thật không nặng nề gì.
Thấy anh đón lấy con mèo vuốt ve nó, Lâm Sở Trì yên lòng, lấy ra bình thịt khô từ trong túi chia một ít để anh đút cho mèo ăn.
Lúc đám mèo nghe thấy tiếng mở bình đều vây lại, có vài con mèo tham ăn càng không thể chờ thêm nữa bắt đầu đứng lên.
Lâm Sở Trì cười chia thịt khô cho chúng nó, con mèo Tiểu Bạch bên kia gần quan được ban lộc, đã ăn thịt khô từ trong tay Cố Hoài Dục.
“Thịt khô cũng là chính cô làm à?” Cố Hoài Dục ngửi thấy mùi thơm của thịt khô, lại nhìn con mèo trong lòng ăn ngon lành, không khỏi hỏi.
Lâm Sở Trì khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cô rất lợi hại.” Cố Hoài Dục thấy tay nghề cô tốt như vậy, cái gì cũng biết làm, bèn khen một câu.
Có lẽ là phát hiện trên tay anh cũng có thịt khô, có vài con mèo lập tức vây đến bên cạnh anh cọ cọ.
So với con chó to cọ một hồi có thể đẩy người ta, đám mèo nhỏ cọ xát mềm nhẹ lộ ra sự đáng yêu, Cố Hoài Dục thoáng chốc đã chia hết thịt khô trong tay.
Con người đều bất công, ở chung với nhau một lúc, anh đã thiên vị con mèo Tiểu Bạch trong lòng, cho những con mèo khác ăn một miếng thịt khô, sẽ đút cho nó hai miếng.
Lâm Sở Trì nhìn thấy khung cảnh này, ngoài miệng không nói gì, đáy mắt lại hơi có ý cười.
Đút hết cơm mèo và thịt khô, cô tiếp tục ở lại chơi với đám mèo, Cố Hoài Dục cũng không lập tức rời đi.
Mãi đến tận khi điện thoại truyền đến tin nhắn, Lâm Sở Trì mở ra xem phát hiện là Triệu Nguyệt hỏi có thấy cô ấy biểu diễn hay không, lập tức nhớ tới mình đã quên béng chuyện xem phát sóng trực tiếp.
Thấy cô đột nhiên đứng lên dậy, Cố Hoài Dục cũng đứng lên theo nói: “Làm sao vậy?”
“Không sao.” Lâm Sở Trì khẽ lắc đầu, cất điện thoại di động vào trong túi sau đó lấy ra một bình thịt khô khác từ trong túi đưa tới nói, “Cái này cho con chó nhà anh.”
“Tôi cám ơn cô thay Sơ Nhất.” Vừa nãy Cố Hoài Dục cho mèo ăn đã cảm thấy thịt khô rất thơm, còn nghĩ sau khi về nhà để nó ngửi thấy mùi nói không chừng sẽ ầm ĩ lên, lúc này giọng điệu của anh hơi vui vẻ.
Có lẽ vì đã được mỹ thực an ủi cái bụng trước, hoặc bởi vì thú cưng đáng yêu bất tri bất giác thả lỏng tâm trạng, trạng thái hiện tại của anh hoàn toàn khác lúc mới ra khỏi nhà ăn.
“Không có gì, thì ra nó tên Sơ Nhất, là bởi vì nó sinh vào ngày một sao?”
“Là thời gian nhận nuôi nó.” Cố Hoài Dục nhìn ra cô chuẩn bị rời đi, nói xong bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra.
Có lẽ do anh không có kinh nghiệm chủ động trao đổi phương thức liên lạc với người ta, còn chưa mở khóa điện thoại đã đưa đến trước mặt người ta, Lâm Sở Trì cũng không biết nghĩ như thế nào, theo bản năng nhận lấy.
Cô cầm điện thoại di động mới thấy không đúng, “Ai” một tiếng trong lòng, thoáng cái lại không biết nói gì cho phải.
“Xin lỗi.” Cuối cùng vẫn là Cố Hoài Dục mở miệng giải thích trước, “Tôi cảm thấy Sơ Nhất nhất định sẽ thích thịt khô cô làm, muốn thêm phương thức liên lạc với cô chia sẻ video cho cô.”
“Được.” Lâm Sở Trì rất thích con chó Border Collie thông minh kia, nghe vậy trả lại điện thoại di động của anh lấy điện thoại của mình ra.
“Vậy tôi đi trước.”
Sau khi hai người trao đổi phương thức liên lạc xong Lâm Sở Trì nói lời tạm biệt anh, nói xong cũng xoay người rời đi.
Trên đường về nhà, cô vội xem phát sóng trực tiếp, sau khi phát hiện màn biểu diễn của Triệu Nguyệt đã qua, áy náy trả lời cô ấy vẫn chưa xem.
Triệu Nguyệt ngỏ lời không sao cả, chia sẻ video hoàn chỉnh của người khác quay.
Lâm Sở Trì mở video, phát hiện đêm nay cô ấy ăn mặc cực kỳ tao nhã đẹp đẽ, lúc lên sân khấu biểu diễn càng biểu hiện hoàn mỹ.
Lâm Sở Trì vừa tiện tay mở những video biểu diễn khác mà cô ấy gửi tới thưởng thức hết, vừa liên tục gửi lời khen ngợi khẳng định màn biểu diễn của cô ấy.