Cà chua đỏ tươi và trứng gà vàng nhạt phối hợp với nhau vô cùng bắt mắt, Lâm Sở Trì cũng không có cắt thêm hành thái vẩy lên tăng thêm sắc thái, dù sao món ăn thế nào cũng phải suy tính tới người không thích ăn hành.
Lúc cô đưa món ăn đến trước ô cửa sổ thì có mang theo một chén hành thái sẵn để có ai yêu cầu thì có thể tự mình bỏ thêm.
Mùi thơm theo món ăn càng nồng nặc, người trước ô cửa sổ chỉ ngửi mùi đã cảm thấy thèm thuồng, cảm thấy mình có thể ăn hết một chậu.
Lâm Sở Trì vốn còn chuẩn bị hỏi những sinh viên đằng sau muốn ăn món cơm xào với gì, kết quả không chờ cô mở miệng đã có một đống người tranh giành nói mình muốn ăn cơm trứng xào cà chua.
Phát hiện không cần hỏi, Lâm Sở Trì hơi không biết làm sao quay người tiếp tục nấu ăn.
Một tay cô cắt cà chua thành hình chữ thập rồi dùng nước sôi lột vỏ ngoài, cái tay khác cũng không nhàn rỗi, kèn kẹt thoáng chốc đã đập trứng gà vào trong tô.
Muốn chiên trứng gà mềm mà không tanh, thêm nhiều nước đồng thời còn có thể nhỏ vài giọt giấm vào, như vậy trứng gà chiên ra còn có thể phình nhiều hơn.
Đương nhiên, không thể bỏ quá nhiều giấm, nếu không có vị chua không nói, còn ảnh hưởng độ ngon của trứng gà.
Lúc cô tiếp tục nấu ăn, nữ sinh hàng đầu cùng đã bưng cơm trứng xào cà chua tìm chỗ ngồi xuống.
“Ồ, Lâm Tư, sao cậu không gọi cơm thịt xào dưa chua và măng?”
Những người ăn cơm trước cô ấy ngồi trên bàn thấy cô ấy đến đây thì hơi kinh ngạc.
Vừa nãy trong nháy mắt Lâm Tư lấy được cơm hận không thể trực tiếp cúi đầu nếm một miếng, có điều con gái vẫn cần hình tượng, mới nhẫn nhịn không động đũa.
Hiện tại rốt cục ngồi xuống, cô ấy nào còn quan tâm nói chuyện với bạn, trước tiên trực tiếp dùng đũa gắp trứng gà cho vào trong miệng.
Ôi, ngon quá!Trứng gà tươi mang theo nước cà chua nồng nặc, nhấm nháp sự hòa quyện hoàn mỹ giữa vị chua ngọt của cà chua và tươi mặn của trứng gà, càng nhai càng ngon không nói, sau khi nuốt xuống vẫn còn dư vị, đến một tí mùi tanh cũng không nếm ra, Lâm Tư chỉ cảm thấy xưa nay chưa từng ăn món trứng chiên cà chua nào ngon như vậy.
Cô ấy lại nếm một miếng cà chua, phát hiện vị cũng ngon hết sức, không quá sống không quá chín, hoàn mỹ nhất chính là không có vỏ cà chua.
Cơm thịt xào dưa chua và măng đương nhiên là ngon, nhưng ăn cơm chung với bạn học đều thấy cơm trong chén người khác ngon hơn.
Bạn bè thấy cô ấy ăn say sưa đến mức không thèm phản ứng mình, lại nhìn món trứng chiên cà chua vừa nhìn đã thấy ngon trong chén cô ấy, không nhịn được kề sát nói: “Lâm Tư, cho tớ nếm thử món của cậu đi.”
Lâm Tư theo bản năng che chén của mình lại: “Không phải cậu không thích ăn cà chua à, còn nói cà chua có vị chua mà.”
“Cậu nhớ nhầm rồi, ý tớ nói là cà rốt í.”
May mà cà rốt không thể nói chuyện, nếu không nó chắc chắn sẽ tìm người phân xử, dù sao đánh giá “vị chua” này dành cho cà chua, cà chua còn liên quan một tí tới vị chua, còn nó thực sự có chút oan uổng.
Lâm Tư cũng không nhớ cô ấy nói là cà chua hay là cà rốt, nể tình vừa nãy từng thử món cơm của cô ấy, rốt cuộc vẫn cho cô ấy gắp một ít.
“Ai, cậu gắp ít chút, tớ cũng không đủ ăn.”
“Đừng hẹp hòi, một chén to như vậy, lượng cơm của cậu tớ còn không biết sao, nào ăn nổi một chén to như thế.”
“Tớ ăn nổi.”
Bình thường lượng cơm của Lâm Tư quả thực không lớn, nhưng lúc này cô ấy cảm thấy mình nhất định có thể ăn hết, nói xong lập tức bảo vệ thức ăn, cúi đầu bắt đầu ăn ngồm ngoàm.
Không riêng món trứng xào cà chua ăn ngon, món cơm được nước nhuộm thành màu đỏ càng ngon đến độ khắc sâu vào lòng người, cô ấy cảm thấy dù cho không có thức ăn, chỉ dùng nước chan cơm thì bản thân cũng có thể ăn một chén to.
“Oa, món trứng xào cà chua này cũng rất ngon, xưa nay tớ chưa từng ăn trứng xào cà chua nào ngon như vậy, cho tớ thử miếng nữa đi.”
Người bạn bị hương vị của món trứng xào cà chua làm kinh diễm, cảm thấy vẫn chưa ăn đủ.
Món thịt xào dưa chua và măng trong chén cô ấy cũng rất hợp ăn với cơm, nhưng cái ngon hoàn toàn khác với trứng xào cà chua, đương nhiên, cũng có điểm giống nhau, chính là đều cực kỳ ngon.
Vốn dĩ hai người là bạn từ thời cấp ba cùng thi đến đại học H, Lâm Tư không nên hẹp hòi như vậy, nhưng cơm phần trước mặt càng ăn càng ngon, cực kỳ bắt miệng, cô ấy có chút không nỡ.
“Không phải chứ, tình bạn của chúng ta không chịu nổi thử thách ấy sao?”
Lâm Tư nào dám gật đầu, cuối cùng vẫn chia cho cô ấy một ít, có điều cũng gắp một miếng thịt xào dưa chua và măng từ chỗ cô ấy.
“Ăn quá ngon, vào một nhà ăn ngon như thế, chúng ta quả thật không chọn sai trường.”
Hai người vừa ăn vừa cảm thán một cách thỏa mãn.
Sinh viên mới đang ngồi cùng các cô ấy có ý nghĩ giống vậy cũng không ít, có điều lúc này đều ăn đến độ đầu không ngẩng lên, khiến trong nhà ăn có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Đương nhiên, sự bi quan và vui vẻ giữa người với người đều không giống nhau, lúc người ta ngồi ăn ngon lành, có không ít người còn đang xếp hàng liếc nhìn thời gian, sau đó vuốt cái bụng đã sớm đói meo chạy đến ô cửa sổ khác kiếm ăn.
Cũng không phải bọn họ không muốn đợi, chỉ là mùi thơm xộc vào thèm chết người này xếp hàng lâu hơn cũng thấy đáng.
Tuy nhiên tối hôm nay sinh viên đại học năm nhất phải lên lớp, đợi thêm nữa e là phải mang bụng đói tham gia, chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.
Bọn họ cũng chỉ có thể an ủi mình, dù sao nhà ăn sẽ không chạy đi, ngày mai ăn cũng vậy.
Lúc hơn bảy giờ, ngoài ô cửa số bảy rốt cục đã không còn ai, dì Vương thả muôi xuống, trên mặt nở nụ cười như hoa.
“Tiểu Lâm, tay nghề của cháu không cần phải bàn, nhìn đám sinh viên kia thèm thuồng kìa. Có điều khoan hãy nói, chỉ là một món trứng xào cà chua bình thường mà cháu nấu lại rất thơm, cũng khó trách bọn chúng thích ăn.”
Để người ta giúp lâu như vậy, Lâm Sở Trì cũng hơi ngại ngùng, nghe thấy bà ấy khen ngợi món trứng xào cà chua, bèn dứt khoát lấy phần cà chua, trứng gà còn thừa trên kệ bếp ra xào, cũng coi như là một chút tâm ý.
“Ai u, cháu khách sáo như thế làm gì!”
Dì Vương thấy cô lại bắt đầu xào thức ăn, còn tưởng rằng cô nấu cơm tối cho bản thân, ai biết cô lại bưng món ăn lại đây.
“Cơm đã hết, chỉ có thể phiền dì Vương ăn vài món chính thôi.”
“Dì có bột có mì, cháu cũng qua ăn chung đi.”
Món trứng chiên cà chua thơm ngát nấu thành mì cũng rất ngon, chỉ ngửi mùi này, dì Vương đã cảm thấy chắc chắn ngon.
Vốn đã làm phiền người ta cả ngày, làm sao Lâm Sở Trì có thể đến trước ô cửa nhà bà ấy ăn cơm, trực tiếp lắc đầu khéo léo từ chối.
Biết cô chuẩn bị thừa dịp thời gian còn sớm đến bệnh viện một chuyến, dì Vương không nói gì nữa, mà nhắn nhủ cô thăm hỏi cha mẹ cô một tiếng.
Lâm Sở Trì dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, sau khi gọi điện thoại cho mẹ Lâm một tiếng, bèn về nhà nấu vài món đơn giản rồi xách tới bệnh viện.
Trường học cách bệnh viện cũng không phải xa, thuê xe chừng nửa canh giờ đã đến nơi.
Trong phòng bệnh, mọi người cũng không xa lạ với Lâm Sở Trì, vừa thấy cô lập tức quay qua cha Lâm mẹ Lâm khen ngợi, nói cô hiếu thảo.
“Vẫn là sinh con gái tốt, con gái rất tri kỷ.”
Biết cha Lâm mẹ Lâm còn chưa ăn cơm, bọn họ khen ngợi vài câu rồi không quấy rầy một nhà ba người nữa.
“Ngày hôm nay ở nhà ăn có mệt không? Mẹ với cha con ở bệnh viện có cơm ăn, con không cần cố ý lại đây.”
Mẹ Lâm nhìn thấy con gái thì liên tục quan tâm, chỉ cảm thấy sau khi trải qua bất ngờ lần này cô đã hiểu chuyện đến mức khiến người làm mẹ như bà ấy đau lòng.
Lâm Sở Trì đặt cơm nước mang tới lên bàn, chờ bọn họ ăn cơm mới nói tình huống ngày hôm nay ở trường học.
Thức ăn trên bàn khá thanh đạm, có điều mùi thơm vẫn vô cùng mê người.
Bên trong phòng bệnh, những bệnh nhân khác ăn cơm xong ngửi thấy mùi đều cảm thấy lại đói bụng nữa.
Trước nghỉ hè, có lúc Lâm Sở Trì hầm canh nhiều sẽ chia một ít cho bọn họ, bọn họ biết tay nghề của Lâm Sở Trì rất tốt, cũng không thường xuyên có ý đồ với cơm nước hằng ngày của người ta.
“Dì Vương con nhiệt tình, chờ sau khi xuất viện mẹ tự mình cảm ơn cô ấy.”
Mẹ Lâm biết ngày hôm nay đối phương giúp đỡ con gái, cảm thấy không uổng công qua lại với người bạn này.
Cha Lâm nghe con gái nói ngày hôm nay nấu cơm ở nhà ăn, dẫn tới một đống sinh viên xếp hàng, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo thay cô.
“Con gái của cha rất có bản lĩnh.”
Vốn dĩ Lâm Sở Trì tốt nghiệp đại học, nhà họ Lâm không có gánh nặng cuộc sống sau này chỉ có thể càng ngày càng tốt.
Nhưng mà đột nhiên xuất hiện bất ngờ đánh vỡ cuộc sống yên bình của bọn họ, đến ngay cả tiền hai vợ chồng chuẩn bị cho con gái mua nhà bây giờ đều đập vào bệnh viện, bảo bọn họ làm sao có thể không buồn khổ.
Nhưng lúc này nghe thấy con gái làm đâu ra đấy ở nhà ăn, ngày khai giảng đầu tiên đã kiếm được nhiều tiền hơn bọn họ làm mấy ngày bình thường, cha Lâm mẹ Lâm tự hào vì con gái, tâm tình cũng thả lỏng một chút.
Ngày hôm nay Lâm Sở Trì cố ý lại đây một chuyến chính là vì để cho bọn họ yên tâm, dù sao có một trạng thái tốt mới có thể dưỡng bệnh tốt hơn.
Một nhà ba người ăn cơm nước xong, thời gian đã không còn sớm, mẹ Lâm vươn tay sửa sang lại tóc tai cho con gái, sau đó vỗ tay cô dặn dò: “Ở nhà ăn nếu mệt thì nghỉ, đừng bận đến muộn. Trong nhà ăn, dì Vương bọn họ đều là bạn của cha mẹ, không cần sợ làm phiền bọn họ, cha ba mẹ ở bệnh viện có thể chăm sóc bản thân, con ngoan không cần lại đây mãi.”
Người của thế hệ trước cũng không thích làm phiền người khác, nhưng lúc này vợ chồng nhà họ Lâm tình nguyện nợ ân tình, chờ sau này mình từ từ trả, cũng không hy vọng con gái quá cực khổ, có thể thấy được rất yêu thương cô.
Lâm Sở Trì kiên trì nghe hết lời dặn dò của bà ấy, từ chối bà ấy tiễn mình sau đó rời khỏi bệnh viện.
Trước khi xuyên qua cô là trẻ mồ côi, tuy rằng từ nhỏ được ông nội nhận nuôi, thế nhưng ông nội chủ yếu vẫn là vì tìm người thừa kế tài nghệ nấu ăn, bởi vậy hai người ở chung phần nhiều là một người dạy dỗ nghiêm khắc, một người chăm chú học tập.
Trên đường Lâm Sở Trì đi ra bệnh viện, nghĩ tới khoảng thời gian này cảm nhận được sự dịu dàng từ cha Lâm mẹ Lâm, trong lòng có hơi thấy tiếc nuối thay nguyên chủ.
Cô trở lại trường học, lập tức rửa mặt nghỉ ngơi, vừa nhìn đã thấy là một bé ngoan làm việc và nghỉ ngơi có quy luật.
Mà cùng lúc đó, trên diễn đàn trường đang rất náo nhiệt, không, phải nói là bài đăng về nhà ăn số một của sinh viên An Lợi mới trên trang đầu đang rất náo nhiệt.
Các học sinh cũ đều biết, bài đăng ấy là của một vài tên thiếu đức trêu chọc sinh viên mới, khi nhìn thấy lại bị nâng lên bèn suy đoán có phải là có sinh viên mới phát hiện bị lừa rồi qua lại đăng bài hay không.
Ban đầu bọn họ còn muốn vào xem chuyện vui, ai biết dòng trả lời mới nhất lại là một đám học sinh mới cảm ơn An Lợi, cũng khen cơm của nhà ăn số một rất ngon.
Trong ký túc xá của năm 3 đại học nào đó, một nam sinh lướt bài đăng xong sau đó không nhịn được chia sẻ với bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng đang chơi game nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Còn không phải thấy mình bị lừa nên muốn kéo những sinh viên mới khác cùng bị lừa sao.”
“Chủ yếu là bọn họ thổi phồng mức quá chân thật, nếu không phải tớ từng ăn ở nhà ăn số một, e là đã tưởng thật.”
Nam sinh còn đang xem bài đăng nói xong tùy tiện đọc vài bình luận, “A a a cơm phần của nhà ăn số một thực sự rất tuyệt, dưa chua cực kỳ tươi giòn ngon miệng, măng thì một chút vị chát cũng không có, thịt xào ngon đến độ muốn nuốt đầu lưỡi, ngày hôm nay mới biết thì ra cơm phần cũng có thể ngon như thế.”
Trong ký túc xá, một bạn cùng phòng khác vốn đang đọc sách nghe vậy trực tiếp bị chọc cười: “Nếu không phải tớ từng ăn cơm phần ở nhà ăn số một, suýt chút nữa sẽ tin rồi.
“Người đang chơi game càng tỏ vẻ thông minh chỉ điểm: “Lời này phải nghe ngược lại mới đúng, người lập topic kia nhất định là cảm thấy cơm phần ở nhà ăn số một không đủ tươi giòn ngon miệng, măng quá đắng, thịt xào khó ăn đến mức cắn cả đầu lưỡi.”