Câu hỏi của Cố Hoài Dục rất đơn giản, chính là anh có một vị trưởng bối bị bệnh hơi hồ đồ, luôn lải nhải muốn ăn cá, nhưng hỏi ông ấy cá gì ông ấy lại không nói ra được, đặc điểm duy nhất chính là ông ấy từng nói một chữ “mềm”.
Vị trưởng bối đó họ Ngô, là bạn tốt của ông nội anh, từ lúc anh còn nhỏ, ông ấy rất quan tâm tới anh, Cố Hoài Dục biết chuyện vẫn luôn để trong lòng.
Còn câu hỏi ngược của Lâm Sở Trì chính là kể ra một số cá có chất thịt khá non mềm, hỏi họ từng cho người già thử qua chưa.
Con cháu trong nhà cụ Ngô rất hiếu thuận, đã sớm mời rất nhiều đầu bếp tới nhà nấu cho ông cụ khi nghe ông cụ nói muốn ăn cá.
Bởi vì đặc điểm duy nhất mà ông cụ nói ra là “mềm”, Lâm Sở Trì liệt kê ra một số cá có chất thịt khá non mềm như cá trê đầu vàng, cá đậu phụ, các đầu bếp đã lần lượt thử qua, thậm chí còn đổi cách nấu, nhưng lần nào ông cụ cũng lắc đầu.
Có lẽ đầu bếp do nhà họ Ngô mời tới không có tài nghệ bằng cô, nhưng cũng không phải là đầu bếp kém cỏi, cá và cách chế biến món cá mà họ có thể nghĩ tới không ít, sau khi bài trừ, Lâm Sở Trì cũng không nghĩ tới còn có cá gì cực kỳ non mềm.
Trong đầu cô xuất hiện lặp đi lặp lại hai chữ “cá” và “mềm”, cuối cùng bỗng nhiên nghĩ tới thanh ngư ngốc phế.
Thanh ngư ngốc phế là cá, nhưng không phải dùng thịt cá chế biến, mà là dùng gan cá trắm chế biến thành.
Sở dĩ Lâm Sở Trì nghĩ tới nó là vì có người đánh giá món ăn này “mềm như tủy não”, do vậy có thể biết món thanh ngư ngốc phế này rốt cuộc mềm tới cỡ nào.
“Thanh ngư ngốc phế?”
Cô nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt anh, Lâm Sở Trì giải thích: “Tuy cái tên thanh ngư ngốc phế mang theo thanh ngư và phế, nhưng không phải dùng thịt cá hoặc phổi cá để chế biến mà là lựa chọn gan cá trắm, thêm măng và các nguyên liệu như rượu vàng, hành gừng, tương dầu nấu thành món ăn. Nếu món này nấu ngon, ăn vào còn mềm hơn cả óc lợn, còn ngon hơn cả gan ngỗng.”
Cố Hoài Dục nghe xong cảm thấy có lẽ thứ khiến ông cụ nhớ mãi không quên thật sự là món ăn này, anh nói cảm ơn cô rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn nói cho bạn tốt biết chuyện này.
“Không có gì.”
Có thể giúp được khiến Lâm Sở Trì cũng rất vui, nói xong liền tiếp tục đi về nơi cũ.
Hôm nay cô tan làm sớm một chút, đám mèo đều chưa tụ tập, nhưng lúc cô đi tới bát mèo, đám mèo lân cận giống như nhận được lời kêu gọi, lần lượt chạy tới.
Do chạy quá nhanh, có con mèo vằn và mèo trắng đâm sầm vào nhau, hai con mèo đực nổi quạu lập tức đánh nhau.
“Đừng đánh nhau.”
Lâm Sở Trì thấy chúng chỉ trong tích tắc đã đánh nhau, hơn nữa còn đánh rất hung, lông bay không ít, cô nhíu mày hét.
Hai con mèo đó đánh quá đà, nghe thấy giọng của cô bỗng nhiên lập tức dừng lại.
Vào lúc Lâm Sở Trì định đích thân lên kéo chúng ra, nhìn thấy Xấu Xa đã tròn ra hai vòng so với lúc khai giảng trực tiếp nhảy lên nhào vào giữa chúng, lúc đáp đất mỗi chân lần lượt đánh hai con mèo ra.
Chỉ có thể nói “Mèo bá” không hổ là mèo bá, không chỉ biết hung dữ với người, hung dữ với mèo cũng rất lợi hại, hai con mèo bị nó đánh tự giác đi sang một bên liếm lông, hiển nhanh không đánh nhau nữa.
Lâm Sở Trì nhìn thấy cảnh này đã bị động tác mang theo vài phần bá khí của Xấu Xa làm cho kinh ngạc, cảm thấy quả nhiên bình thường không uổng công cho nó ăn thịt, còn có hơi tiếc vì vừa nãy không quay lại cảnh đó.
“Meo.”
Mèo vàng vừa nãy còn uy vũ bá khí một đánh hai kết thúc, đầu cũng không quay đi về phía cô, trong tiếng kêu lộ ra vài phần lấy lòng.
“Xấu Xa làm rất tốt.” Lâm Sở Trì cảm thấy hôm nay nó biểu hiện rất đáng khen, nói xong liền cho nó ăn thịt khô trước, còn chưa xong, cô thậm chí còn hứa hôm khác mang tôm tới cho nó ăn.
Xấu Xa ăn thịt khô mà mấy con mèo khác đều không có, đuôi phía sau vẫy vẫy, hiển nhiên rất vui.
“Meo meo.”
Mấy con mèo lân cận không dám giành với Xấu Xa, đều kêu với Lâm Sở Trì.
Lâm Sở Trì đưa tay sờ chúng, rất nhanh lấy thức ăn cho mèo ra cho chúng ăn. Xấu Xa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhanh chóng giải quyết hết thịt khô trong miệng rồi tức tốc chiếm phần của mình.
Vào lúc Lâm Sở Trì ngồi xổm bên đám mèo nhìn chúng ăn nhân tiện vuốt mèo, Cố Hoài Dục từ gần đó đi tới.
Cô nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu, thấy anh cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là đối phương cũng tới vuốt mèo thôi.
Cố Hoài Dục ngồi xổm xuống bên cạnh cô, thật sự thuận tay vuốt con mèo trắng đó vài cái, nhưng rất nhanh đã lên tiếng nói rõ mục đích.
Hóa ra vừa nãy sau khi anh nói cho bạn tốt biết là món thanh ngư ngốc phế, đối phương trực tiếp liên lạc với đầu bếp từng mời tới lúc trước, nhưng các đầu bếp hoặc là bày tỏ mình không biết nấu món này, hoặc là nói có thể thử nhưng không chắc chắn có thể nấu ra được mùi vị đó.
Món thanh ngư ngốc phế này đã đòi hỏi tay nghề của đầu bếp ngay từ bước lấy nguyên liệu, sau khi cá chết, vị gan cá sẽ đắng, cho nên phải lấy gan lúc cá còn sống, khi xử lý phải tỉ mỉ loại bỏ dây đen hai bên.
Đồng thời, gan cá rất mềm, lúc nấu bất cẩn hủy mất một nguyên liệu, cho nên muốn nấu ra một phần thanh ngư ngốc phế hoàn chỉnh, sắc hương vị đều có đủ cũng là một việc đòi hồi kỹ thuật.
Tên của cháu cụ Ngô là Ngô Sáng Hữu, đầu bếp mà anh quen biết không quá tự tin với món này, dứt khoát gửi tin nhắn cho Cố Hoài Dục, hỏi anh có thể mời đầu bếp đoán được món ăn này tới giúp không.
Lâm Sở Trì không ngờ anh sẽ nhờ mình nấu ăn giúp, nhưng vừa nãy nghe anh nói người nhớ nhung món ăn này là một ông cụ bị bệnh đãng trí, nghĩ tới ông nội chưa nhìn thấy mình giành được quán quân trong cuộc thi đầu bếp thế giới đã qua đời, cô không muốn người cao tuổi khác cũng có loại nuối tiếc này, không do dự mà đồng ý ngay.
“Cảm ơn” Cố Hoài Dục vốn tưởng phải tốn công sức mới có thể thuyết phục được cô, không ngờ cô lại đồng ý ngay.
Chân thành nói cảm ơn xong, cho dù biết cô biết mình, Cố Hoài Dục vẫn nghiêm túc giới thiệu bản thân: “Tôi họ Cố, Cố Hoài Dục, trong trường có một giảng viên Cố là chú họ của tôi”
Anh nói những điều này chủ yếu là để Lâm Sở Trì yên tâm, dù sao thì một cô gái như cô theo anh đến nơi khác nấu ăn, vẫn phải đưa ra đảm bảo rõ ràng với người ta.
Giảng viên Cố cũng là một khách quen của nhà ăn số 1, anh vừa nói, Lâm Sở Trì liền biết là ai.
Thực ra khi cô đồng ý không kịp nghĩ nhiều như thế, không ngờ anh sẽ chủ động xóa bỏ mối băn khoăn trong lòng mình, ngược lại cô có ấn tượng rất tốt với anh.
“Lâm Sở Trì, Lâm trong mộc lâm, Sở trong rõ ràng, Trì trong đến trễ”
Nói ra thì họ cũng gặp mặt vài lần, cho tới hôm nay mới coi như chính thức trao đổi tên họ, cũng có hơi buồn cười. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy rất bình thường, dù sao thì trước kia vẫn luôn không có cơ hội này, đột nhiên giới thiệu bản thân với đối phương mới thật sự khiến người ta mơ hỏ.
Trước kia Cố Hoài Dục nghe sinh viên gọi cô là “Thất Thất”, còn tưởng trong tên của cô có chữ này, sau khi nghe cô tự giới thiệu, anh nhanh chóng liên tưởng tới có lẽ là vì cửa sổ nhà cô là số 7.
Bởi vì sức khỏe của ông cụ không tốt lắm, cho nên chuyện này càng sớm càng tốt, hai người nhanh chóng hẹn thời gian, quyết định ngày mốt. Dĩ nhiên nguyên liệu do Cố Hoài Dục bọn họ chuẩn bị, nói trước chiều hôm đó do anh đích thân tới đón cô.
“Cảm ơn, vậy tôi đi trước.”
Cố Hoài Dục cảm ơn lần nữa rồi đứng dậy rời đi, Lâm Sở Trì thì tiếp tục ở lại vuốt mèo một lúc mới về nhà.
Cô nghĩ nếu đã đồng ý sẽ đi nấu ăn cho người ta, vậy thì chiều hôm kia chắc chắn nhà ăn không thể kinh doanh như bình thường, vì vậy sáng hôm sau cô đã dán thông báo ở ngoài cửa sổ nói cho các sinh viên biết trước.
“Cái gì, tối ngày kia em sắp không có cơm ăn rồi”
“A, sao ngày kia Thất Thất không kinh doanh vậy?”
“Cậu nói nhảm quá, chắc chắn là bận việc rồi”
Nhà ai không có chút việc riêng chứ, tuy các sinh viên cảm thấy hơi khó chịu việc cô dừng bán một buổi vào ngày kia, nhưng chung quy vẫn khá hiểu cho cô.
“Hu hu hu, chiều hôm kia sẽ không ăn được cơm phủ do Thất Thất làm rồi, đau lòng”
“Thất Thất, không có cơm phũ của chị em phải sống thế nào đây?”
“Vậy tối ngày kia em phải ăn gì đây?”
Lâm Sở Trì nhìn thấy dáng vẻ khoa trương của đám sinh viên, cảm thấy mình dừng bán một buổi chứ đâu phải không quay lại, dỡ khóc dỡ cười nói: “Quả thực là có chút việc riêng, chỉ một buổi, ngày kia nữa sẽ quay lại kinh doanh bình thường”
Đám sinh viên nghe vậy, lần lượt quyết định hôm nay phải ăn nhiều một chút, ăn cả phần của ngày kia.
Đối với việc này, Lâm Sở Trì bày tỏ thật sự không cần thiết.
Đám sinh viên cứ em không nghe em không nghe, em chỉ muốn ăn nhiều một chút.
Thế là cơm trưa và cơm tối hôm đó, bởi vì rất nhiều sinh viên điên cuồng gọi món, khiến Lâm Sở Trì không thể không kéo dài giờ bán.
Nghĩ tới hôm qua khó khăn lắm mới tan làm sớm, kết quả hôm nay đã bù lại, Lâm Sở Trì có hơi hối hận vì đã thông báo trước cho họ.
Quả nhiên, nên dán thông báo vào sáng hôm kia.
Lâm Sở Trì thầm nghĩ, nhưng cũng đã muộn, chỉ có thể tiếp tục ra sức nấu ăn ở trước bếp.
Cá kho thơm ngát tứ bề, sườn xào chua ngọt chua ngọt vừa miệng, thịt xào tiêu cay thơm cay mỹ vị, từng món từng món ra khỏi lò, nhanh chóng bị đám sinh viên mua hết.
Mà trong nhà ăn, người đã mua cơm ăn tới mức đầu cũng không ngẩng, trong mắt đều mang theo vẻ mãn nguyện.
Khi vừa khai giảng, giảng viên trong trường còn ôm suy nghĩ không giành với sinh viên, đều lần lượt giải quyết ba bữa ở nhà ăn khác. Nhưng từ khi giảng viên Vương bọn họ lên tiếng, giảng viên ở nhà ăn số 1 ngày càng nhiều, còn nói cái gì không tranh với sinh viên, họ bày tỏ ăn cơm còn nói gì tới giảng viên sinh viên, tới trước được trước.
Đương nhiên, bây giờ không chỉ giảng viên, ngay cả nhân viên khác trong trường cũng không nhịn được bị hấp dẫn, ai nấy đều hối hận vì không tới sớm hơn.
“Cảm thấy muốn ăn cơm ở cửa sổ số 7 quả thực ngày càng khó.”
Sinh viên xếp phía sau hàng nhìn công nhân viên đã ăn cơm trên bàn, không nhịn được thở dài.
“Chứ gì nữa, tôi ngày càng hoài niệm ngày tháng vừa khai giảng, nhớ khi đó sau mười hai giờ tới cũng không muộn, bây giờ hở có tí việc chậm trễ một chút là rất dễ không ăn được cơm.”
“Haiz, nhắc tới chuyện này là tôi lại đau lòng, khi vừa khai giảng có bạn đề cử nhà ăn số 1 với tôi, tôi không tin, kết quả cho tới sau Quốc Khánh đích thân tới thử mới biết ngon cỡ nào, nghĩ thôi đã hối hận.”
“Cơm phủ quá ngon, cảm thấy chỉ cần ăn qua thì không ai chịu nổi đồ ăn ngon như thế này.”
quả thực không ai có thể chống cự được, khi tới phiên họ gọi cơm, họ trực tiếp quơ mấy món sườn xào chua ngọt, trứng xào cà chua, cá kho mỗi món một phần.
Hôm trước tan làm sớm nửa tiếng, hôm nay trực tiếp bù gấp đôi, chín giờ rưỡi mới rời khỏi nhà ăn, Lâm Sở Trì không nhịn được thở dài, cảm thấy lần sau còn có tình huống tương tự, cô tuyệt đối đừng nên thông báo trước.
“Meo.”
Cô tan làm muộn, khiến đám mèo đều đợi tới hoảng, Xấu Xa với mấy con mèo khác thậm chí đều chạy tới cửa nhà ăn, nhìn thấy bóng dáng của cô liền vây lại kêu meo meo, giống như đang hỏi cô sao bây giờ mới ra.
Lâm Sở Trì khom người xoa đầu của chúng, phát cơm cho chúng xong thì vội vã về nhà nghỉ ngơi.
Vốn dĩ cô tưởng hôm nay bận rộn đã đủ bù cho nửa ngày nghỉ ngày mai, ai biết cô đã đánh giá thấp sự điên cuồng của đám sinh viên.
Mới sáng sớm, cô vừa tới nhà ăn, kiểm tra nguyên liệu được đưa tới một lượt, thấy thời gian còn sớm, ngồi nghịch điện thoại đã.
“Thất Thất, sao chị còn chơi game, đồ ăn đâu, chị không nấu nữa sao?”
“Game có gì vui chứ Thất Thất, tuổi của chị nên cố gắng phấn đấu, lấy việc kiếm tiền làm tiền đề.”
“Thất Thất, vì chị, em nguyện ý ăn cơm phủ vào buổi sáng.”
“Đúng vậy, nghĩ xem đóng cửa một buổi chiều, chị đã kiếm ít đi bao nhiêu tiền, bây giờ nên nấu ăn bù đi.”
“Được rồi, nên ăn sáng thì đi ăn sáng đi, hôm nay chị chỉ chuẩn bị nguyên liệu cho một buổi.” Lâm Sở Trì nói thẳng.
“Hả?”
Đám sinh viên nghe vậy, lúc này mới mang theo chút thất vọng giải tán trước cửa sổ của cô.
Lâm Sở Trì khẽ lắc đầu nhìn chúng rời đi, nhưng cô cũng không chơi game tiếp nữa, dứt khoát đứng dậy xử lý nguyên liệu trước.
Đợi xử lý xong nguyên liệu, thời gian cũng hòm hòm, cô nấu cơm rồi bắt đầu nấu thức ăn.
Móng giò hầm tương đậu là tốn thời gian nhất, vì vậy sau khi trụng nước chiên vàng, cô bỏ vào trong nồi hầm trước, sau đó cô lại nấu thịt bằm xào cà chua, khoai tây bào sợi xào chua cay.
Cá kho và sườn xào chua ngọt đều cần phải chiên, cho nên hai món này có thể nấu cùng nhau. Rất nhanh, trong cửa sổ số 7 đã bay ra từng đợt hương thơm có thể khiến người ta thèm chết.
Biết hôm nay chỉ bán buổi trưa, chỉ cần là sinh viên không có tiết buổi sáng đều tới sớm xếp hàng, còn chưa tới giờ cơm, trong nhà ăn đã bị người xếp hàng chen đầy.
“Vãi chưởng, hàng này vòng thêm hai vòng nữa là xếp tới cổng rồi.”
“Đừng có vãi gì nữa, còn không mau đi xếp hàng.”
Trong lúc hai người họ nói chuyện, nhìn thấy phía sau hàng lại có thêm mấy người, vội vàng nhấc bước chạy lên.
“Đậu mé, đừng có đi sang đây nữa, vào cửa là có thể xếp hàng ngay rồi.”
Người tới đằng sau vừa bước vào cổng đã nhìn thấy đuôi hàng, vừa cảm thán vừa vội vàng đi lên vài bước gia nhập vào trong.
Thực ra có thể xếp hàng dài như thế chủ yếu là do họ đều tới quá sớm, nếu không đợi Lâm Sở Trì nấu ăn xong, múc cơm rất nhanh, hàng ngũ cũng không dài tới mức xếp tới tận cổng nhà ăn.
Nhưng hôm nay không phải là tình huống đặc biệt sao, đều biết chiều không có cơm ăn, nếu buổi trưa không ăn thì cả ngày không ăn được cơm phủ ngon như vậy, ai có thể chịu được.
Có sinh viên xếp phía sau nhìn hàng dài phía trước, cảm thấy cảnh tượng này cũng được coi là hiếm, trực tiếp cầm điện thoại lên quay lại.
Khi cậu ấy đăng video lên vòng bạn bè, bạn bè còn tưởng cậu ấy mỗi ngày ăn cơm ở trường đều phải xếp hàng dài như vậy, lần lượt xót cho cậu ấy, đặc biệt là cha mẹ, trực tiếp gửi bao lì xì bảo cậu ấy ra ngoài mua cơm ăn.
Cậu ấy không ngờ còn có chuyện tốt này, vội vàng nhận lì xì rồi mới giải thích ở khu bình luận.
Bạn bè người thân đọc giải thích xong, đều không hiểu cơm phủ có ngon mấy cũng có thể ngon tới tận đâu chứ.
Thật sự ngon, còn ngon hơn món ăn ở khách sạn lúc tổ chức tiệc mừng con đỗ đại học nữa, đợi con chia sẻ cái video cho mọi người xem.
Nói xong, cậu ấy trực tiếp chia sẻ video hai lần livestream của Du Du trong nhóm gia đình.
Người thân họ hàng xem xong, các trưởng bối thì đỡ một chút, cùng lắm chỉ khen đồ ăn ở trường cậu ấy ngon, người cùng lứa với cậu ấy thì rất ngưỡng mộ, còn bày tỏ muốn đến trường cậu ấy ăn cơm.
Nếu không ngại xếp hàng, hoan nghênh các cậu tới, không nói nữa, sắp tới lượt tôi rồi.
Theo mùi thơm của các loại cơm phủ lan khắp nhà ăn, đã có không ít học sinh gọi được cơm bắt đầu ăn.
“Cậu điên rồi, hai suất cơm đã có thể no chết rồi, cậu lại gọi tới ba suất.”
Nếu chỉ gọi một phần cơm ba phần đồ ăn còn có thể hiểu, trực tiếp gọi ba suất cơm phủ, thật sự không phải lượng cơm mà người bình thường có thể ăn hết.
“Cậu mới điên, tôi định ăn một nửa để dành một nửa, còn lại hâm nóng lên tối ăn tiếp.”
Bây giờ với thời tiết này, cho dù không có tủ lạnh thì cơm cũng có thể để tới tối, tới lúc đó bỏ chút tiền tới cửa hàng tiện lợi mượn lò vi sóng hâm nóng lại là có thể ăn liền, còn không phải rất ngon sao.
“Đậu mé, sao lúc nãy cậu không nhắc nhở tôi.” Cậu ấy nói xong, trực tiếp bưng cơm đi xếp hàng lại, định mua thêm một suất để dành tối ăn.
Cũng không trách họ làm như vậy, thực sự thi thoảng ăn cơm cũng là vấn đề khó, mỗi khi tới giờ cơm suy nghĩ ăn gì đã lãng phí rất nhiều tế bào não, khó khăn lắm mới có cửa sổ mỹ vị như cửa sổ số 7, cơm phủ bên trong nhắm mắt chọn cũng sẽ không sai, rất nhiều người đã không muốn phí đầu óc nghĩ phải ăn gì nữa rồi.
May mà người nghĩ tới mua trước phần cơm tối không nhiều lắm, mà người nghĩ tới để đề phòng bị chửi hội đồng cũng không dám nói công khai, cho nên người có sao học vậy không nhiều, nếu không buổi trưa rất nhiều người xếp hàng cũng không ăn được cơm.
Nhưng cho dù như vậy, trưa nay Lâm Sở Trì cũng bận muốn chết, dùng hết tất cả nguyên liệu trong bếp mới kết thúc kinh doanh, mà lúc này đã khoảng ba giờ rưỡi.
Lâm Sở Trì thở phào một hơi, cầm điện thoại lên mới phát hiện mấy phút trước Cố Hoài Dục đã gửi tin nhắn nói anh đã tới trường, cô trả lời bảo đối phương đợi một lát rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đợi cô thu dọn xong, từ nhà ăn đi ra, nhìn một cái đã chú ý tới Cố Hoài Dục ở gần đó.
Hai người chào nhau rồi cùng tới chỗ đỗ xe, trên đường rất nhiều sinh viên nhìn thấy Lâm Sở Trì bèn chào cô, không tránh khỏi sẽ chú ý tới người bên cạnh cô.
“Ể, Thất Thất đây là bạn chị sao, trông hình như hơi quen mắt.”
Cũng chính vì Cố Hoài Dục không thường xuất hiện trên màn ảnh, cộng thêm khi anh tới trường cố ý đeo kính, khá kín tiếng nên mới không khiến các sinh viên chú ý.
Nhưng tốt xấu gì anh cũng là một danh nhân, thậm chí từng tới trường làm tọa đàm, các sinh viên nhìn kỹ anh cảm thấy quen mắt cũng rất bình thường.
Lâm Sở Trì nghe vậy chủ động nói với sinh viên vài câu, kéo lực chú ý của cô ấy lên người mình rồi vội vàng chào tạm biệt.
May mà sau đó họ không gặp phải sinh viên ghé tới nữa, coi như thuận lợi rời khỏi trường.
Sau khi hai người lên xe, Cố Hoài Dục nhớ ra gì đó: “Phải rồi, có hai đầu bếp nói muốn xem cô nấu thanh ngư ngốc phế, vốn dĩ tôi đã từ chối giúp cô, nhưng họ kiên quyết muốn tôi hỏi ý của cô.”
“Được chứ.” Trước khi xuyên không, Lâm Sở Trì từng trao đổi kỹ năng nấu nướng với người ta không ít, không quá nhạy cảm với việc này.
Thấy cô đồng ý ngay, Cố Hoài Dục hơi nghiêng đầu: “Cô không ngại họ học cách chế biến của cô sao?”
“Cách chế biến của thanh ngư ngốc phế không phải là bí mật gì, họ muốn xem thì xem thôi.”
Đối với tay nghề, Lâm Sở Trì vẫn rất tự tin với bản thân, không cho rằng người khác nhìn món ăn cô nấu là có thể làm ra y hệt.
Rõ ràng ngữ khí của cô rất bình thản, không mang theo gợn sóng gì, nhưng Cố Hoài Dục lại khi không cảm nhận được lúc cô nói lời này có loại khí tràng không thể tả được.
Cân nhắc tới ông cụ Ngô tuổi già sức yếu, để chiều ý ông cụ, nơi nấu ăn ở trong biệt thự dưỡng lão của ông ấy.
Cố Hoài Dung chuyên tâm lái xe, cho nên trên đường không trò chuyện nhiều với Lâm Sở Trì, nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng lướt qua người cô, hiển nhiên là theo dõi xem cô có khó chịu như say xe gì không.
May mà Lâm Sở Trì không say xe, suốt quãng đường ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, tâm trạng vẫn tính là vui vẻ.
Bình thường vào lúc này, cô đã ở trong nhà bếp bận rộn làm cơm tối. Tuy cô vẫn rất thích nấu ăn, nhưng mỗi ngày bận rộn quen rồi, thi thoảng có cảm giác lười được nửa ngày ngược lại cũng không tồi.
Trên quốc lộ ngoại ô, xe khá ít, cuối cùng Cố Hoài Dục cũng có thể phân tâm một chút nói: “Nguyên liệu cô cần đã chuẩn bị xong, trong biệt thự ngoài ông cụ Ngô còn có con trai và cháu trai ông ấy.”
Anh rất chu đáo, còn giới thiệu trước tình hình trong biệt thự.
Lâm Sở Trì gật đầu bày tỏ đã biết.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng ở ngoài một tòa biệt thự, có một thanh niên xem xem tuổi với Cố Hoài Dục sải bước ra đón.
“Hoài Dục.”
Anh là cháu trai của ông cụ Ngô – Ngô Sáng Hữu, chào Cố Hoài Dục xong, anh đưa mắt nhìn Lâm Sở Trì, phát hiện cô gái này trẻ hơn mình, đáy mắt lóe qua một tia kinh ngạc.
Thực ra trước đó Cố Hoài Dục đã đánh tiếng trước, dù sao thì mời người ta tới giúp, nếu sau khi người tới xuất hiện tình huống bởi vì cô trẻ mà từ chối, thế là thành tội lỗi của anh rồi.
Chỉ là biết nữ đầu bếp trẻ là một chuyện, nhìn thấy người thật phát hiện còn trẻ hơn mình nghĩ, Ngô Sáng Hữu kinh ngạc cũng rất bình thường.
“Chào cô, tôi là Ngô Sáng Hữu, cảm ơn cô hôm nay chịu tới giúp đỡ.”
Ngô Sáng Hữu đã quyết định, bất luận thanh ngư ngốc phế có phải là món ăn mà ông nội nhớ nhung hay không, anh đều sẽ không để người ta đi uổng công, đương nhiên, lúc này anh cũng không nói ra.
“Khách sáo rồi.”
Hai bên nói chuyện xong, Ngô Sáng Hữu trực tiếp dẫn họ vào biệt thự.
Trên đường, Ngô Sáng Hữu thuận miệng nhắc chuyện hai đầu bếp khác hỏi ý của Lâm Sở Trì, dù sao thì nếu cô ngại thì anh sẽ không để người tới quấy rầy, nếu không ngại thì để họ ở nhà bếp làm trợ thủ.
Ngoài chút kinh ngạc khi vừa gặp mặt, sau đó anh nói năng hành xử với Lâm Sở Trì đều vô cùng khách sáo lễ độ, nhìn ra được gia giáo rất tốt.
Hai đầu bếp hiện tại đó là đầu bếp riêng của nhà họ Ngô, sau khi Lâm Sở Trì bày tỏ thái độ không để ý việc họ đứng xem, Ngô Sáng Hữu thay họ cảm ơn Lâm Sở Trì.
Trong lúc nói chuyện, họ đã tới nhà bếp, so với nhà bếp trong nhà ăn trường, nhà bếp nhà họ Ngô tinh xảo hơn nhiều, các vật dụng bếp đều có đủ, khiến Lâm Sở Trì hơi ngứa tay.
“Anh Ngô, lẽ nào vị này chính là đầu bếp mà anh nói?”
Lúc Lâm Sở Trì quan sát không gian nhà bếp, hai đầu bếp riêng của nhà họ Ngô cũng đang quan sát cô.
Tuy trước đó đã biết người tới là nữ đầu bếp, nhưng họ không ngờ đối phương lại trẻ như vậy, trông còn không lớn bằng con gái họ.
Không phải họ coi thường phụ nữ, chỉ là trông gương mặt trắng nõn tinh xảo của cô, còn có cổ tay nhỏ tới mức cảm thấy vặn một cái sẽ gãy, nhìn kiểu gì cũng không giống đầu bếp.
“Anh Ngô, không phải anh đùa chúng tôi chứ.” Họ càng nhìn Lâm Sở Trì càng cảm thấy dáng vẻ này của cô có thể nấu được vài món ăn gia đình đã tốt lắm rồi, nói biết nấu thanh ngư ngốc phế, không phải là đùa sao.