“Món thịt thái sợi sốt vị cá của tớ cũng rất ngon, mùi thơm, vị càng ngon, đặc biệt là thịt sợi, vừa tươi vừa mềm.”
Chị họ Điền Điềm và hai người bạn cùng phòng ăn cơm phần trong chén, mỗi người đều kinh động như gặp người trời, chỉ cảm thấy xưa nay chưa từng ăn cơm phần ngon như thế.
Lúc các cô ấy bắt đầu ăn, Điền Điềm cũng không nhàn rỗi, trực tiếp đưa một đũa khoai tây sợi chua cay vào trong miệng, vị trong vắt hòa với vị chua cay khiến cô ấy nheo hai mắt lại.
Quả nhiên rất ngon, cơm phần của ô cửa số bảy sẽ không có món nào dở.
Điền Điềm ăn mấy ngụm khoai tây, sau đó mới nhét cơm vào miệng.
Dù cho không phải lần đầu ăn, cô ấy vẫn không nhịn được cảm thán ở trong lòng, cơm được nấu thực sự quá ngon, mùi gạo cực kỳ thơm, ăn kèm với khoai tây sợi chua cay trong vắt, ăn vào thật sự là một loại hưởng thụ.
Cô ấy ăn một miếng khoai tây sợi lại một miếng cơm, ăn say sưa đến mức không chú ý gì.
Trên bàn yên tĩnh gần mười phút, sau khi các cô ấy ăn no sáu, bảy phần rốt cục ba người mới có thời gian rảnh tiếp tục tán gẫu vài câu.
“Tớ cảm thấy tớ có thể ăn hết sạch phần cơm này.”
Nguyên do cô ấy có cảm thán này đương nhiên là bởi vì phần cơm này vượt xa lượng cơm bình thường của cô ấy.
Chị họ Điền Điềm cũng nói theo: “Tớ cảm thấy tớ cũng có thể ăn hết.”
Cô ấy nói xong, quay đầu nhìn về phía em họ mình: “Điền Điềm, khoai tây sợi của em ăn ngon không, cho chị nếm thử với.”
“Ăn cực kỳ ngon, hơn nữa chị nhìn sợi khoai tây này xem, cắt quá đều, mỗi một sợi độ lớn đều không khác nhau mấy.” Điền Điềm nói xong gắp một đũa cho cô ấy.
“Ăn ngon.”
Khoai tây sợi chua cay là món ăn gia đình rất bình thường, chị họ Điền Điềm ăn xong cũng không biết hình dung như thế nào, chính là vị chua, vị cay, vị mặn đều vừa đủ, ăn cực kỳ đã nghiền.
“Trước ô cửa số bảy là đầu bếp thần tiên gì vậy, lại có thể nấu khoai tây sợi ngon như thế, cho chị nếm miếng nữa đi.”
“Chị ăn của chị đi.” Điền Điềm cảm thấy mình còn ăn không đủ, vươn tay che chén không cho cô ấy gắp.
“Hẹp hòi, buổi chiều chị lại tới ăn nữa.”
Cơm thịt xào dưa chua và măng cũng ngon, chị họ Điền Điềm nói xong cũng tiếp tục ăn cơm của mình.
Lại mười mấy phút trôi qua, bốn phần cơm đều bị ăn sạch sành sanh, đáy chén đến một hạt cơm cũng không còn.
“No quá.”
“Quả thật có hơi no, cơm phần này ăn quá ngon, rõ ràng phân lượng không ít, nhưng bất tri bất giác đã ăn hết sạch.”
Chị họ Điền Điềm cảm thán với một người bạn cùng phòng, một người bạn cùng phòng khác thì ngồi yên đó, không biết có phải là ăn tới mù mờ rồi không.
Mấy người ăn no nê không lập tức rời đi, mà ngồi tại chỗ nghỉ ngơi.
Trước đó một lòng muốn ăn, hiện tại ăn xong các cô ấy mới có tâm tư nói về những đề tài khác.
“Lại nói, chàng trai múc cơm vừa nãy thật đẹp trai, các cậu có thấy hay không?”
“Người ta đeo khẩu trang mà cậu còn có thể nhìn ra có đẹp trai hay không hả?”
“Đương nhiên, dựa vào kinh nghiệm theo đuổi thần tượng nhiều năm của tớ, nhất định là một anh chàng đẹp trai.”
Các cô ấy trò chuyện một hồi, đề tài lại từ anh chàng đẹp trai trở lại trên ô cửa số bảy.
Với đề tài này, trái lại sinh viên mới Điền Điềm hiểu rõ hơn các cô ấy một chút.
“Đầu bếp ở ô cửa số bảy là chị gái nhỏ, không chỉ nấu cơm ngon còn có thể biết tỉa hoa cà rốt.”
“Sao em biết?”
“Chị gái nhỏ từng múc cơm cho em mà.”
Điền Điềm nói xong lấy ra điện thoại di động cho các cô ấy xem ảnh lúc trước mình chụp.
“Thật sự là dùng cà rốt tỉa kìa, thật lợi hại!”
“Với kỹ năng dùng dao này, không phải là ô cửa số bảy đào bếp trưởng cả khách sạn nào đó tới đấy chứ?”
“Vừa vặn cũng ăn ngán những nhà ăn khác rồi, vốn tưởng rằng học kỳ này chỉ có thể dựa vào thức ăn bên ngoài duy trì sự sống, bây giờ nhìn lại đã có một nơi ăn cơm.”
Thức ăn ngoài tuy tốt nhưng đắt không nói, vấn đề vệ sinh có lúc quả thật làm cho người ta hơi không yên lòng, hơn nữa có lúc còn bị lừa.
Hiện tại nhà ăn có cơm ngon như vậy, các cô ấy cũng rất vui, cảm thấy học kỳ này cuối cùng cũng coi như có chỗ trông cậy để ăn cơm.
Sau khi thấy bụng không còn quá no, các cô ấy vừa hẹn buổi chiều cùng tới ăn cơm vừa đứng dậy rời đi.
Người mới vừa đi không bao lâu đã có dì dọn vệ sinh lại đây dọn chén.
“Gần đây những đứa nhỏ này không tệ, ăn rất sạch sẽ.”
Dì dọn vệ sinh rất lớn tuổi, khi còn bé từng trải qua cuộc sống khốn khổ, bởi vậy mỗi lần dọn chén nhìn thấy cơm thừa sẽ cảm thấy đau lòng cho lương thực.
Bây giờ nhìn thấy mỗi một sinh viên đều ăn cơm sạch sẽ như thế, dù cho biết là vì Tiểu Lâm mới tới nấu cơm ngon nhưng trong lòng vẫn rất vui.
Hiện là giờ cơm, trong nhà ăn số một có người đến người đi, mà nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, bọn sinh viên đi ra khỏi nhà ăn đều nở nụ cười thỏa mãn trên mặt, thậm chí có không ít đứa còn xoa bụng.
Mãi cho đến hai giờ, còn có sinh viên đi vào từ cửa lớn, đội ngũ trước ô cửa số bảy cũng không hề giảm sút.
“Chị gái nhỏ ơi, chị người đẹp thiện tâm, lại xào một ít món ăn có được hay không, nếu như không ăn được thịt thái sợi sốt vị cá mà chị làm, tối hôm nay em nằm mơ cũng sẽ thương nhớ mãi thôi.”
Lúc biết bán hết đồ ăn nên Lâm Sở Trì không định nấu nữa, nữ sinh không dễ gì mới xếp hàng tới lượt làm nũng nói.
“Em có thể trở lại ăn vào buổi tối.” Lâm Sở Trì nhẹ giọng trả lời.
“Nhưng buổi tối em còn muốn ăn trứng xào cà chua do chị nấu, hu hu, ai bảo chị nấu đồ ăn ngon như thế, quả thực ngon đến tim em đập binh binh, ăn thiếu một bữa em sẽ cảm thấy đau lòng.”
Tim đập binh binh?
Lâm Sở Trì không hiểu đây là hình dung gì, nhưng bị cô ấy nhìn trông rất tội nghiệp, cảm thấy một bữa cơm mà thôi, không đáng kể, cuối cùng cô vẫn nhẹ dạ đồng ý, có điều thuận tiện nhắc nhở người phía sau đừng tiếp tục xếp hàng nữa.
Thấy biết làm nũng có cơm ăn, mọi người lập tức học theo răm rắp.
“Chị gái nhỏ ơi, đầu em đau, chân em đau chỗ nào cũng đau, muốn ăn cơm phần chị nấu mới có thể khỏe lên.”
“Chị gái nhỏ, chị cực khổ rồi, nhưng người ta thật sự rất muốn ăn cơm phần chị nấu.”
Thậm chí có người trực tiếp ngồi chồm hỗm tại chỗ, tỏ vẻ không có cơm phần thì mình không đứng lên nổi.
Bên trong ô cửa sổ, Mộc Thần nhìn thấy nữ sinh làm nũng thì thôi, còn có nam sinh cũng chung phong cách, cậu thậm chí hơi không muốn thừa nhận mình là sinh viên đại học giống bọn họ.
Nhìn thấy Lâm Sở Trì cũng không biết làm sao đáp lại bọn họ, cậu mở miệng nói: “Mấy cậu không sợ lên lớp muộn à?”
“Buổi chiều tôi không có lớp.”
Mộc Thần nghe nói như thế, cũng không biết còn có thể nói gì nữa.
“Xào thức ăn cần thời gian, giờ đã hơn hai giờ, các em không đói bụng sao?”
Lâm Sở Trì vừa nói ra lời này, hiển nhiên là có ý bắt bọn họ hết cách không kiên trì nữa.
“Đói bụng, nhưng bụng của em chỉ muốn ăn cơm chị gái nhỏ nấu.”
Nữ sinh ở đầu hàng lập tức lớn tiếng nói.
Lâm Sở Trì thấy vậy không nói gì nữa, sau khi xác định cô ấy muốn ăn thịt thái sợi sốt vị cá, cô bèn vào bên trong chuẩn bị nấu cho cô ấy.
Khi cô xoay người, có người xếp hàng phía sau lên tiếng nói mình muốn ăn khoai tây sợi chua cay.
Lâm Sở Trì có nghe thấy, bởi vậy khi Mộc Thần đến hỗ trợ, bèn bảo cậu gọt vỏ khoai tây.
Có lẽ là vừa nãy cùng nhau nhõng nhẽo, lúc này bầu không khí ngoài cửa sổ rất tốt.
“Khó trách chị gái nhỏ nấu cơm ngon như vậy, động tác chị ấy xử lý nguyên liệu nấu ăn thật nhanh gọn.”
“Quả thực, kỹ năng dùng sao cũng tốt, lúc trước tôi ăn cơm đã phát hiện, nguyên liệu nấu ăn trong cơm phần không chỉ ngon, còn cắt rất đều.”
Xuyên qua ô cửa, nhìn động tác nấu ăn của Lâm Sở Trì, mọi người khen vài câu sau đó lại nói tới mùi vị món ăn.
“Tôi cảm thấy thịt thái sợi sốt vị cá thật sự rất ngon, ngọt chua mặn cay đều vừa đủ, nguyên liệu nấu ăn phối hợp cũng rất thích hợp.
Không giống thịt thái sợi sốt vị cá bán bên ngoài, hoặc là quá ngọt, hoặc là quá chua, hơn nữa không nỡ bỏ nhiều thịt sợi thì thôi, còn xào rất nhừ.”
“Không chỉ mùi vị ngon, vẻ ngoài cũng đẹp, cảm thấy nếu như đặt ở trong tiệm cơm, một phần không chỉ bán mấy chục đồng đâu.”
“Quả thực, lúc trước tôi ăn trứng xào cà chua ở một quán cơm, 38 đồng một phần, mùi vị còn không ngon bằng phần này.”
Ở trong tiếng khen ngợi của bọn sinh viên, Lâm Sở Trì đã xào xong một nồi thịt thái sợi sốt vị cá to.
Trong khi Mộc Thần múc cơm cho người ta, cô tiếp tục trở lại chuẩn bị nấu khoai tây sợi chua cay.
Khoai tây mới vừa lột vỏ bị đè trong tay cô, con dao xoạt xoạt xoạt nhanh chóng hạ xuống, rất nhanh đã biến thành những lát cắt đều nhau.
Tay cô hơi đè miếng khoai tây xuống một chút, lại là một loạt tiếng dao, thoáng cái đã biến miếng thành sợi.
Khoai tây cũng không khó cắt, nhưng muốn cắt thành sợi nhỏ gọn gàng như cô thì không đơn giản.
Khoai tây sợi cắt gọn gàng được cô bỏ vào ngâm trong nước, cũng thêm vào một chút giấm, như vậy là vì gột bỏ tinh bột bên trong, để khoai tây sợi giòn hơn.
Những nguyên liệu hòa quyện bùng nổ mùi thơm trong nồi, sau khi đổ nguyên liệu nấu ăn vào xào lần nữa, mùi thơm đặc trưng của khoai tây trong nháy mắt bay ra, đợi đến khi gia vị vào nồi, mùi thơm bên trong lại tăng thêm vị chua cay khiến người ta thòm thèm.
“Thơm quá, vừa ngửi khoai tây sợi này đã biết chắc chắn ngon.”
Giờ này người còn đang xếp hàng vốn đã đói bụng, lúc ngửi thấy mùi thơm cảm giác như sắp rớt nước miếng tới nơi.
Đợi khi khoai tây sợi chua cay ra nồi, sinh viên mua được cơm đều không kịp đợi mà di chuyển chân, đứng ở bên cạnh ăn ngay.
Ăn một miếng khoai tây sợi chua cay trong vắt lại muốn ăn hai miếng, cậu ta ăn hơi gấp, mãi đến khi suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi mới chậm lại.
“Ăn ngon không?”
Sinh viên xếp phía sau còn chưa quyết định ăn cơm gì, nhìn thấy cậu ta ăn ngon lành như thế không khỏi hỏi.
“Ăn cực kỳ ngon, đề cử cậu thử xem.”
Nam sinh nói xong lại ăn một ngụm cơm kèm khoai tây sợi to, rốt cục cam lòng bước ra đi tìm vị trí ngồi.
Đừng thấy khoai tây sợi chua cay là thức ăn chay, nhưng nếu nấu ngon thì không hề kém thịt.
Nhất là bây giờ khí trời nóng nực, thích hợp ăn món khai vị này với cơm.
Đại khái là mùi của nó quá thơm, trông cũng rất hấp dẫn, sinh viên đằng sau đều lựa chọn thử một chút.
“Ăn ngon.”
“Thật giòn, vị chua cay cũng rất bắt cơm.”
“Còn ngon hơn khoai tây sợi mà bà tớ nấu.”
Trưa hôm đó, Lâm Sở Trì bận mãi đến hơn ba giờ mới rảnh nghỉ ngơi, còn là bởi vì hết cơm, nếu cô nấu nữa e là phải bận đến tối mịt, chỉ có thể nói xin lỗi với những sinh viên đằng sau.
“Làm lỡ thời gian của các em, thật ngại quá.”
Lâm Sở Trì cũng không nghĩ tới sinh viên đến dùng cơm càng ngày càng nhiều, cảm thấy ngày mai không thể nhẹ dạ nữa, sau hai giờ rưỡi có thêm sinh viên đến nữa, có thể từ chối vẫn phải từ chối.
Cũng không phải cô chê tiền không chịu kiếm, mà thứ nhất là làm lỡ thời gian của Mộc Thần, thứ hai là nếu như cô làm từ trưa đến tối, làm trong thời gian dài bản thân cô cũng không chịu nổi.
“Không có gì, còn có việc gì cần giúp đỡ không?”
Sau khi Lâm Sở Trì lắc đầu bày tỏ không có, lúc này Mộc Thần mới rời đi.