Khi Hạ Lan Như Nhi đã ngồi xuống ghế thì Lâm Thế Bân cũng ngoan ngoãn khoanh tay quỳ trước mặt nàng.
"Thế Bân, ngươi biết lỗi của mình chưa?" Hạ Lan Như Nhi nhẹ giọng hỏi, nàng không muốn lớn tiếng với đứa nhỏ này vì dù sao nó cũng là vô tội.
"Hài nhi biết lỗi, mong mẫu thân trừng phạt." Lâm Thế Bân cúi đầu.
"Biết lỗi, vậy tại sao lại năm lần bảy lượt phạm lỗi như vậy?"
"Con.." Lâm Thế Bân ngập ngừng nhưng rồi lại không nói. Cậu không thể nói vì muốn người chú ý mà cậu cố tình phạm lỗi, không chừng khi biết được người sẽ càng ghét cậu hơn.
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Tổ Hiền đi vào phòng.
"Phu quân."
"Phụ thân." Cả Hạ Lan Như Nhi và Lâm Thế Bân đều đồng loạt gọi người đi vào.
"Bân nhi sao lại quỳ vậy? Mau đứng lên " Lâm Tổ Hiền đỡ nhi tử đứng dậy nhưng Lâm Thế Bân lại không chịu đứng lên.
"Phu nhân, việc này là sao?" Lâm Tổ Hiền không vui quay qua chất vấn Hạ Lan Như Nhi.
"Thế Bân ra ngoài đi, trở về chép năm mươi lần câu tôn sư trọng đạo, ngày mai đưa ta xem." Hạ Lan Như Nhi không vội trả lời Lâm Tổ Hiền mà nói với Lâm Thế Bân.
Lâm Thế Bân nhìn nàng rồi đứng dậy cúi người hành lễ với Lâm Tổ Hiền và Hạ Lan Như Nhi rồi mới đi ra.
"Phu nhân?" Lâm Tổ Hiền mở miệng muốn hỏi.
"Phu quân, ta là chủ mẫu, việc dạy con không phiền chàng quan tâm. Cho dù là thưởng là phạt thì cũng vì muốn tốt cho Thế Bân, tốt cho Lâm gia sau này thôi. Hay chàng nghĩ ta là độc phụ sẽ hại huyết mạch của Lâm gia ngài?" Hạ Lan Như Nhi nhấp trà mỉm cười hỏi.
"Ta không phải có ý đó. Vất vả cho nàng rồi." Lâm Tổ Hiền mặt hơi biến sắc khi nghe Hạ Lan Như Nhi nói, y liền cười giả lả cho qua chuyện.
"Sắp tới ta muốn đến thôn trang để yên tĩnh một thời gian, ta sẽ đưa Thế Bân theo. Phu quân, chàng không ngại chứ?" Hạ Lan Như Nhi ngoài mặt là hỏi ý kiến Lâm Tổ Hiền nhưng nàng biết y sẽ không từ chối chuyện mà nàng yêu cầu.
Thấy Lâm Tổ Hiền do dự, Hạ Lan Như Nhi mới tiếp tục nói:" Phu quân, không lẽ chàng sợ ta vụng trộm bên ngoài. Phu quân, ta cho dù không nể mặt chàng cũng phải xem mặt mũi hoàng thất, ta đường đường là trưởng công chúa chẳng lẽ sẽ làm ra chuyện khiến cho liệt tổ liệt tông Hạ Lan gia mất mặt hay sao? Hay chàng sợ ta ám hại Thế Bân, cắt đứt huyết mạch của Lâm gia? "
"Ta không có ý đó, ta chỉ là nghĩ cho sức khoẻ của nàng thôi. Nhưng được rồi nàng có thể đi mà nàng cũng phải cẩn thận sức khoẻ." Lâm Tổ Hiền tuy không muốn đáp ứng nhưng vẫn phải đồng ý, sau đó trò chuyện đôi câu với Hạ Lan Như Nhi y liền lấy lý do rời đi.
Lâm Tổ Hiền rất khó hiểu, Hạ Lan Như Nhi từ trước tới giờ đều nghe lời y nhưng khoảng hơn một năm nay thì luôn chống đối y lời nói lúc nào cũng sắc bén không để y vào mắt. Việc này rõ ràng có gì đó. Lâm Tổ Hiền luôn không biết kế hoạch năm đó của y đã bị Hạ Lan Như Nhi nghe thấy.