Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 7: Một nhà cực phẩm



Editor: Khuê Loạn

Beta: Tiểu Tuyền

“Tứ đệ muội, ngươi vẫn đang bị thương, sao lại tới đây? Mau ngồi xuống đi.”

Tử thị đứng lên nói, thật ra thì nàng cũng không thích Tiêu Lê Hoa, nhưng giữa hai người cũng không có mâu thuẫn gì lớn, Tiêu Lê Hoa chính là người tính tình lạnh lùng thô lỗ, nếu như không trêu chọc nàng ta, nàng ta cũng sẽ không tìm người khác gây phiền phức, Tử thị đương nhiên sẽ không tự tìm phiền phức cho mình.

Lý thị đảo mắt qua, nói: “Tứ đệ muội, đồ ăn đều đã đưa đến phòng của ngươi, cũng đưa không ít, ngươi còn tới đây làm gì? Hôm nay ngươi gây chuyện, nên ngươi thấy đói bụng, ngươi còn cảm thấy ăn chưa no sao? Người ta nói người bị thương thường ăn ít, sao ngươi lại giống như cái thùng cơm vậy?”

“Tiêu thị, không còn cơm, ngươi về đi! Ta thấy ngươi cũng đã khỏe rồi, ngày mai đến phiên ngươi nấu cơm, nên nấu cơm đi, không cho phép lười biếng! Nếu không sẽ cho hưu ngươi về nhà mẹ đẻ! Con dâu như ngươi nhà chúng ta không chấp nhận được!”

Uông thị đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, bày ra uy phong của bà mẹ chồng, lời nói lúc xế chiều hôm nay của Tiêu Lê Hoa vẫn còn làm cho bà tức giận đấy.

“Ta đã ăn xong rồi, ta tới đây là muốn hỏi, mỗi đứa bé đều có bánh ăn, tại sao con ta lại không có?”

Những lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn nàng đều có vẻ kinh ngạc, bởi vì từ khi Tiêu Lê Hoa sinh Thạch Đầu và Mộc Đầu, chưa từng quan tâm che chở hai đứa bé, càng sẽ không bao giờ nói là “con ta”, hôm nay lại để ý đến hai đứa bé này. Nhưng vấn đề nàng hỏi đều làm cho mọi ngườ lúng túng.

Uông thị nghiêm mặt nói: “Tại sao? Còn không phải tại vì ngươi sao? Ngươi làm tổn thất một lượng bạc, có thể mua được bao nhiêu bánh? Vốn hôm nay cũng không nên cho ngươi ăn cơm! Bây giờ nể tình vết thương của ngươi nên không để ngươi chịu đói, con của ngươi không ăn bánh là tiết kiệm phần cho ngươi! Ngươi có ý kiến gì? Vậy ngày mai ngươi đừng ăn cơm nữa!”

“Cha, con hỏi người, trong nhà này mọi người kiếm tiền đều giao cho công trung, có phải người trong nhà này tiêu tiền đều từ công trung bỏ ra không? Bao gồm cả việc bị bệnh, bị thương?” Tiêu Lê Hoa trực tiếp hỏi Tạ Sinh Tài.

Tạ Sinh Tài nghe Tiêu Lê Hoa hỏi như vậy, có chút lúng túng, gật đầu.

Tiêu Lê Hoa lại hỏi: “Vậy có người nào bị thương bị bệnh thì phải chịu đói không? Người bị bệnh không thể chịu đói, thì con của hắn phải chịu thay? Có chuyện này sao? Con chỉ hỏi trong nhà này có phải là quy định như vậy không? Sau này cũng sẽ như vậy phải không? Nếu là như vậy, con sẽ không nói thêm nữa! Nếu không phải như vậy, phải đem bánh cho con của con ăn!”

Tạ Sinh Tài bị hỏi đến không biết nói gì, chuyện này căn bản không phải do hắn làm, hắn không ngăn cản, nhưng cũng biết là không có lý, hiện tại bị con dâu chất vấn, hắn cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể nhìn lão bà.

Uông thị nhìn Tiêu Lê Hoa chằm chằm, giống như nhìn bức tượng.

Đàn ông không tiện nói chuyện, Lý thị vừa muốn há mồm nói đã bị một câu nếu ngươi dám nói chuyện vậy sau này ngươi đừng nên bị bệnh, nếu không sẽ đến lượt con trai ngươi chịu đói của Tiêu Lê Hoa chặn miệng! Nàng tức không nói nổi.

Đại tẩu Phương thị mở miệng nói: “Tứ đệ muội, ngã bệnh là tiêu tiền từ công trung, nhưng cũng phải xem tình hình, người khác bị bệnh hay bị thương đều là không may, muội bị thương là do tự gây nên. Nếu như muội không gây sự với người ta, không đánh nhau với người ta, thì sao có thể bị ngã đập đầu? Muội náo loạn như vậy, không chỉ tốn mất một lượng bạc, còn làm mất mặt Tạ gia chúng ta.”

“Chính là thế, lời đại tẩu nói có lý, ta cũng ngại ra ngoài cửa, thật mất thể diện.”

Lý thị ở bên cạnh xen mồm, khinh bỉ nhìn Tiêu Lê Hoa.

Phương thị lại nói tiếp: “Lời này là thật, mời lang trung cho muội, tốn số bạc này, cũng là bố mẹ chồng tâm địa lương thiện, nếu đổi là người khác sớm đã bị muội làm cho tức chết, còn có thể để tâm đến sống chết của muội sao? Hiện giờ muội cũng đã tỉnh lại, nể tình muội bị thương, cũng không cắt cơm của muội, chỉ cắt bớt phần bánh của Thạch Đầu Mộc Đầu, đây đã là do hai ông bà lương thiện, muội hiện tại trách tội họ, thật là có chút quá đáng.”

Uông thị nghe Phương thị nói cũng đẹp mặt hơn rất nhiều, nghĩ vợ lão Đại đúng là biết ăn nói, vẻ lúng túng trên mặt Tạ Sinh Tài cũng giảm bớt, cảm thấy đúng là có lý.

Tiêu Lê Hoa nhìn Phương thị, nghĩ đại tẩu này đúng là biết ăn nói, không chỉ sửa lại hết những điều nàng nói, nàng xem ra, đại tẩu này nói chuyện không giảng đạo lý, thật ra chính là bênh phía cha mẹ chồng, nói nàng không hiểu lý lẽ! Thật sự nghĩ nàng ngu sao? Nghĩ cắt bớt khẩu phần lương thực của con trai nàng nhưng lại đổ lỗi lên đầu nàng. Cả một nhà lớn nhỏ nhìn hai đứa bé bị đói bụng vì lỗi không phải của mình, còn cảm thấy làm như vậy là đúng, lương thiện cái nỗi gì, đi lừa quỷ đi!

“Tứ đệ muội, muội mau xin lỗi bố mẹ đi, chuyện này coi như xong. Nếu không cha mẹ tức giận, đến lúc Tứ đệ trở về cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Người đàn ông vừa nói chính là chồng Phương thị, Tạ Hữu Khang.

“Đúng, Tứ đệ muội, mau xin lỗi rồi trở về phòng đi, muội vẫn còn đang bị thương đấy, nếu lại bị nặng, trong nhà cũng không có bạc cho muội tiêu tốn đâu.”

Đây là chồng của Lý thị, Tạ Hữu Hòa.

Tạ Hữu Tài cúi đầu uống chút cháo loãng còn lại, không nói lời nào.

Khóe miệng Tiêu Lê Hoa nhếch lên, cười nói: “Tại sao ta phải xin lỗi? Các người không phải nói một lượng bạc trị thương cho ta lấy ra từ công trung sao, muốn đòi lại sao? Ta đây chính là tốn tiền của công trung, tại sao lại cắt giảm phần cơm của ta? Tại sao lại cắt giảm phần cơm của con trai ta? Các ngươi đừng bảo là ta mắc nợ các người, nếu muốn đòi lại một lượng bạc, ta đây sẽ trả các ngươi! Các người cũng không thể cắt giảm cơm canh của con trai ta! Bọn chúng còn nhỏ như vậy, ăn không đủ no sẽ bị đói, sao các người không hướng về phía ta đây này, lại đối xử với con trai ta như vậy, thật đúng là tâm địa lương thiện! Một nhà mà thế này ư, đây đúng là một nhà sao?”

“Ngươi muốn trả lại một lượng bạc? Đây là do ngươi nói, không được lật lọng!”

Lý thị vừa nghe xong lập tức kêu lên, bạc này là trong công trung đương nhiên có phần của nàng, thiếu một lượng thì phần của nàng lại ít đi một phần, tất nhiên nàng không hy vọng ít đi một chút nào.

Trong lòng Tiêu Lê Hoa nghĩ Tạ Hữu Thuận ra ngoài làm công, bạc kiếm được đều bị tịch thu, đến lúc đó một lượng bạc sẽ lấy từ đó ra, người của Tạ gia muốn nói gì mà không được, đến lúc đó cho họ khó chịu chết đi.

Phương thị nói: “Cho dù ngươi nói muốn trả lại một lượng bạc, hành động của ngươi cũng đã làm mất mặt Tạ gia chúng ta, cắt giảm một bữa ăn cũng là bình thường.”

Uông thị nói: “Chính là đạo lý này, Tạ gia chúng ta luôn có danh tiếng tốt, đều bị ngươi làm hỏng.”

Tiêu Lê Hoa khinh thường nói: “Thanh danh của ta đã sớm nát bét, cũng không phải là vì chuyện hôm nay mà kém đi, nếu Tạ gia bị ảnh hưởng thì cũng từ sớm rồi, còn nói là vừa bị xong? Hay là nói từ trước đến nay các ngươi luôn để con trai ta đói bụng?”

Tiêu Lê Hoa nói tới đây liền cau mày, nghĩ đến thân thể gầy yếu của Thạch Đầu và Mộc Đầu, cảm thấy cho dù mình đối xử với hai đứa bé không tốt, bọn chúng cũng ăn cơm cùng cả nhà, không thể nào lại gầy như vậy. Trong trí nhớ hình như Tiêu Lê Hoa kia không vui sẽ tự mình mang thức ăn về phòng ăn, hai đứa bé ăn cơm ở trên bàn như thế nào cũng không biết. Hoàn toàn có thể là nàng ở bên ngoài gây chuyện, sẽ để cho hai đứa bé chịu phạt thay cho nàng a!

“Các ngươi lại dám làm như vậy! Bọn chúng cũng là họ Tạ!”

Trong lòng Tiêu Lê Hoa cảm thấy rất không có khả năng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt những người đó lóe lên, dáng vẻ bị nàng đoán trúng, nàng tức giận dựng đứng lông mày, cảm thấy mình đúng là xuyên qua đến một nhà cực phẩm rồi! Cực phẩm đến mức con dâu phạm lỗi thì phạt cháu trai chịu đói bụng!

“Họ Tạ cũng là do ngươi sinh ra, nếu ngươi không như vậy, bọn họ sẽ bị ngươi làm liên lụy. Hơn nữa ngươi không phải là không thèm quan tâm sao? Bây giờ giả vờ cái gì? Ta thấy ngươi không phải là ngã đập đầu mất trí, mà là đang soi mói thì có!”

Lý thị nói thế tương đương thừa nhận.

Tiêu Lê Hoa nghe Lý thị nói như vậy, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh, đó là Uông thị nói với nàng nếu như nàng lại gây chuyện thị phi, sẽ không cho nàng ăn cơm, nàng trừng mắt nói muốn không cho nàng ăn cơm sao, nàng sẽ làm cho tất cả mọi người không thể ăn cơm, sau đó Uông thị bị Tiêu Lê Hoa hù dọa, vừa không muốn nhượng bộ, lại uy hiếp nói nàng mà ăn thì Thạch Đầu Mộc Đầu cũng đừng có ăn, kết quả tất nhiên là Tiêu Lê Hoa không thèm để ý đến việc hai đứa con trai của mình có cơm ăn hay không. Sau đó Uông thị để tỏ vẻ bà nói lời giữ lời, vì duy trì sự uy nghiêm của nữ chủ nhân trong nhà, liền phạt hai đứa bé đói bụng mỗi khi Tiêu Lê Hoa phạm lỗi.

Tiêu Lê Hoa nghĩ đến những chuyện này, mắt liền đỏ, nàng nhìn những người trước mặt, nghĩ đây chính là người nhà trong kiếp này của nàng, nàng may mắn vì trong ngày đầu tiên trọng sinh tới đây đã biết bọn họ là người như thế nào.

Tieu Lê Hoa xoay người rời đi, muốn đi đến phòng bếp, nhưng lại dừng bước, lúc này trí nhớ của nàng vô cùng tốt, nói cho nàng biết từ trước đến giờ luôn là nấu ít ăn nhiều, cực hiếm khi còn thừa thức ăn. Nàng dậm chân, trở về phòng, vừa vào phòng liền chốt cửa.

“Nương.”

“Nương.”

Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Mộc Đầu vốn ngồi trên giường gạch, thấy cửa đột nhiên mở ra,Tiêu Lê Hoa nghiêm mặt xông vào, làm bọn chúng sợ hết hồn, trong lòng nghĩ không lẽ nương lại biến trở về như cũ? Tiểu Mộc Đầu há há mồm đã muốn khóc, cũng không dám lên tiếng, rưng rưng nước mắt. Thạch Đầu cũng cứng đơ cả người, nhích lại gần bên cạnh đệ đệ.

Tiêu Lê Hoa nhìn thấy dáng vẻ hai đứa nhỏ, biết đã dọa bọn chúng sợ, sắc mặt dịu xuống, nói: “Nương không có chuyện gì, các con đừng sợ.” Nàng ngồi trên giường gạch, cảm thấy có chút choáng váng, nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ tốt nhất là tự mình dưỡng thương cho tốt, nếu không để lại di chứng sẽ phiền phức.

Tiểu Thạch Đầu nói: “Nương, người không sao chứ?”

“Nương không sao. Tiểu Thạch Đầu, con nói cho nương biết, có phải không trước kia nương mắc lỗi, các con sẽ bị cắt giảm thức ăn? Nói thật cho nương nghe.” Tiêu Lê Hoa nhìn Tiểu Thạch Đầu, nàng cũng muốn xác nhận một lần. Tiểu Thạch Đầu mấp máy môi, nói: “Nương, không có chuyện gì, chúng con không đói bụng. Con chia một phần của con cho đệ đệ, con còn đưa đệ đệ đi tìm đồ ăn nữa.” Nghe mấy lời này, Tiêu Lê Hoa rớt nước mắt, đi qua ôm lấy hai đứa bé vào trong lòng, cảm thấy chúng thật gầy, lại đáng thương, nàng khó khăn lắm mới có con trai, lại phải chịu khổ như vậy!

Tiêu Lê Hoa giờ phút này cực kỳ ghét người của Tạ gia, cũng ghét Tiêu Lê Hoa.

“Tại sao các con không nói với cha?”

Tiêu Lê Hoa đau lòng hỏi, nghĩ Tạ Hữu Thuận thương hai đứa con trai này, nếu nói với hắn thì sẽ không bị như vậy đi? Trong ký ức của nàng thì Tạ Hữu Thuận không biết chuyện này, nếu biết hắn nhất định sẽ tức giận. Nhưng hắn đau lòng vì hai đứa nhỏ gầy yếu, giống như chỉ vì vốn hai đứa bé đã như thế, trẻ con ở nông thôn nhiều đứa gầy gò, nên hắn cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Tiểu Thạch Đầu nói: “Nếu nói, nương sẽ không có cơm ăn.”

Cả người Tiêu Lê Hoa cứng lại, sau đó run rẩy dữ dội, nàng không kiềm nén được mà bật khóc, nghĩ Tiêu Lê Hoa kia đã bỏ lỡ cái gì a, nàng đã may mắn cỡ nào mới có được hai đứa con trai ngoan như thế này, thật là phúc đức của trời cao, sau này nàng nhất định sẽ đối xử thật tốt với chúng, bù đắp tất cả những gì mà Tiêu Lê Hoa trước kia thiếu nợ bọn chúng.

Hai đứa bé nhìn thấy Tiêu Lê Hoa khóc, cũng khóc, ba mẹ con ôm nhau khóc ròng, cuối cùng vẫn là Tiêu Lê Hoa ngưng khóc trước, lau nước mắt cho hai đứa bé, xoa cho mặt hai đứa bé đỡ bẩn.

Tiêu Lê Hoa khóc xong, cũng không còn sức lấy nước cho hai đứa bé rửa mặt, nàng chỉ muốn nằm xuống, liền kéo chăn đệm ra, để cho hai đứa bé nằm cạnh nàng, một lát sau ba người cùng ngủ thiếp đi.
— QUẢNG CÁO —