"Không ~ Ta không tin!"
Chứng kiến vũ khí vuốt mèo của mình bị gãy làm đôi khi đâm vào ngực của Saitama, Kuro cảm thấy đé* thể tin được, cái miệng há to đủ đẻ nhét vừa một quả trứng đà điểu.
"Tại sao ngươi lại mạnh đến vậy! Ta không tin! Ta không tin~"
Kuro trở nên điên cuồng, vuốt mèo ở hai tay chém loạn hết cả lên, từ mắt, mũi, miệng, cổ họng cho đến háng cùng chỗ hiểm của Saitama, hắn chém khắp mọi nơi.
Kuro thường xuyên đọc báo cho nên hắn biết: Saitama vô cùng căm hận lũ hải tặc, một khi hắn lọt vào tay của Saitama, trăm phần trăm không bị thiến thì cũng bị cắt ku, sống không bằng chết, thôi thì cứ liều mạng một phen, được ăn cả ngã về không, không thành công thì cũng thành nhân.
Tuy Kuro đã cố hết sức nhưng thực tế vô cùng tàn khốc. Cho dù đã tấn công vào chỗ hiểm của Saitama nhưng thứ mà hắn ta làm được chỉ là cắt đứt chiếc quần lót của Nami, ngoài ra chẳng được tích sự gì, ngay cả một cái lông mu cũng không xi nhê.
Sức mạnh của hai người chênh lêch nhau quá lớn, giống như trời với đất vậy.
"Mẹ a~ Trym thằng trọc này to thế~"
Quần lót bị cắt làm đôi cho nên vào lúc này, Saitama đã hoàn toàn không có một mảnh vải che thân. Nhìn vào chú trym siêu to khổng lồ của Saitama, Kuro bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Thực lực thua kém đã đành, hắn có thể chấp nhận, thế nhưng đến ngay cả 'cái ấy'_ thứ mà Kuro cảm thấy tự hào nhất về bản thân, cũng bé hơn Saitama, điều này khiến hắn ta không cam tâm.
"Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng à nhầm... Trời đã sinh ta, sao còn sinh Saitama~"
Ngay từ khi sinh ra, Kuro đã sở hữu chú trym to gấp đôi người bình thường, hắn tự cho bản thân là kẻ trym to nhất trần đời, ai dè ngày hôm nay nhìn thấy Saitama, hắn mới mở rộng tầm mắt, biết được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn.
Bị Kuro nhân cơ hội mình thất thần mà đánh lén, Saitama bĩu môi khinh thường, dăm ba cái võ công mèo cào của Kuro làm sao tổn thương được hắn cơ chứ.
Quần lót rách thì thôi, hắn cũng chẳng quan tâm, đằng nào hắn cũng đang định thay bộ quần áo khác.
Việc mà hắn muốn làm nhất lúc này, chính là xử lý thằng Kuro khốn kiếp kia, trả thù cho Kaya.
"Tên hải tặc xấu xa kia, trả giá cho tội ác của mình đi! Liệt Dương Cước!"
Saitama nhấc chân, đạp cho Kuro một phát vào háng, khiến cho hắn kêu thảm một tiếng: "Á Á ~ Trứng của ta~", nhưng nhờ có thể chất hơn xa người thường của bản thân cho nên Kuro chỉ đau chảy nước mắt chứ không ngất trên mặt đất giống thằng Jango.
Lúc này, Saitama bắt đầu nhớ lại một vài chi tiết liên quan đến Kuro khi xem Anime One Piece ở kiếp trước.
Kuro kẻ thông minh thứ 'ba' ở biển đông, một nhân vật phản diện xấu xa độc ác, giết người không ghê tay. Tuy nhiên, sau khi Kuro ẩn cư ở làng Usopp với cái tên 'Klahadore' suốt ba năm trời, hắn đã dần dần trở nên tốt bụng hơn, không còn độc ác như lúc trước nữa.
Bằng chứng cho chuyện này, chính là trong nguyên tác khi Luffy cùng Usopp 'tình cờ' phát hiện ra kế hoạch 'hoàn mỹ' của hắn, Kuro không những không giết mà còn thả hai người bọn họ đi. Nếu như là ba năm về trước, với trí thông minh cùng bản tính độc ác của bản thân, Kuro chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.
Kiếp trước, khi mà Saitama xem Anime đến đoạn này, cậu ta bắt đầu hoài nghi về trí thông minh của Kuro.
"Mẹ a, nhân vật phản diện đé* gì mà ngu như vậy, trí thông minh 'cao' như thế mà cũng xứng đứng thứ 2 biển đông à."
Cho dù dùng cái mông để nghĩ thì cũng phải biết một điều: Một khi có kẻ phát hiện ra kế hoạch của mình, không bắt giam lại thì cũng phải diệt khẩu luôn.
Dù sao ngày mai băng Mèo đen cũng tấn công làng Syrup, bây giờ thiếu đi thằng Usopp hay bốc phét cũng như một tên hải tặc Luffy ngu ngốc thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chắc chẳng có ai hoài nghi đến một vị quản gia tốt bụng Klahadore lại là hung thủ đâu a.
Cho nên Saitama đưa ra kết luận như sau:
Sau khi giả vờ làm người tốt trong 3 năm, Kuro đã bị cuộc sống bình yên cũng như người dân nơi đây làm ảnh hưởng.
Các cụ có câu: Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Ngày ngày tiếp xúc với mấy người dân 'thật thà', 'chất phác' đã khiến cho Kuro không chỉ ngu đi, mà đồng thời còn trở lên lương thiện, mềm lòng hơn.
Mọi người xem Anime thì biết rồi đấy, Kuro chỉ chém bị thương quản gia Merry cũng như mấy thằng thuộc hạ, không hề lấy đi tính mạng của bất kì ai. Nếu như là ba năm về trước, chắc chắn Kuro sẽ diệt cỏ tận gốc, chém đầu sau đó ném xuống biển cho cá ăn.
"Nể tình tên hải tặc nhà ngươi trong ba năm này đã biết hối cải làm người, buông hạ đồ đao, rửa tay gác kiếm. Cho nên ta quyết định tha cho nhà ngươi một mạng, cho nhà ngươi cơ hội làm lại từ đầu.
Bây giờ ngươi có hai sự lựa chọn: Trở thành nô lệ của ta, hoặc là... chết!"
Cho dù Kuro đã trở nên lương thiện, nhưng không thể phủ nhận rằng trước đây hắn đã làm rất nhiều việc xấu.
Thế nên không bao giờ có chuyện Saitama đối xử công bằng với hắn cả. Saitama bắt hắn làm nô lệ chẳng qua là để hắn chuộc lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra trong quá khứ mà thôi.
Công bằng mà nói Kuro cũng là một nhân tài đáng giá bồi dưỡng, cực kì thông minh nhưng quan trọng nhất là hắn biết hối cải.
Nếu đổi lại là người khác, Saitama sẽ không nói nhảm mà ngay lập tức thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác, tiêu diệt sau đó cầm thủ cấp đến căn cứ hải quân đổi lấy tiền thưởng.
"Ngươi là một người thông minh. Ta tin tưởng ngươi có thể làm ra lựa chọn chính xác."
Vừa nói, Saitama vừa dùng chân dẫm lên mặt Kuro, khiến cho đầu hắn chìm sâu vào sàn nhà gỗ.
Chỉ cần hắn dám nói một câu 【Ta từ chối!】thì Saitama không ngại tiễn hắn về 'Tây thiên' gặp Phật Tổ Như Lai, ách... Saitama cũng chẳng biết thế giới này có Đức Phật Như Lai hay không nữa, cậu chỉ thấy mỗi Đức Phật Sengoku mà thôi.
"Ta... ta đồng ý trở thành... nô lệ của Ngài! Chủ nhân!"
Kuro vất vả lắm mới nói ra một câu, không chỉ chỗ hiểm đau đớn, mà khuôn mặt của hắn cũng sắp bị Saitama dẫm nát cmn rồi. Kuro vốn là một kẻ thông minh, đặc biệt là khi đối mặt với nguy cơ sinh tử trước mắt.
Từ trong lời nói của Saitama, Kuro đã phân tích ra: Đối phương coi trọng trí thông minh của hắn, thế nên hắn mới có thể sống sót cho đến tận bây giờ.
Kuro không muốn chết, làm nô lệ thì đã sao, các cụ có câu: Còn nước còn tát, Nô lệ báo thù, mười năm chưa muộn.
Bây giờ Saitama quá mạnh, hắn không còn cách nào khác, trước tiên chỉ có thể giả vờ thần phục, đợi đến sau này, chỉ cần có được một cơ hội lật bàn thì chắc chắn Kuro sẽ hoàn lại gấp trăm ngàn lần.
Nhờ Haki quan sát Max cấp, Saitama đã biết thừa suy trong đầu Kuro, thế nhưng cậu chỉ khịt mũi coi thường. Nếu Kuro dám phản bội, cậu sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết.
Đối với một tên hải tặc, Saitama chẳng có cảm tình gì, cho Kuro một cơ hội làm lại từ đầu, chẳng qua là một ý nghĩ nhất thời bất chợt xuất hiện trong đầu cậu mà thôi.
"Từ giờ trở đi, ngươi chính thức trở thành nô lệ của ta. Bây giờ, thì đeo cái Xích chó này lên cổ!"
Saitama lấy ra một cái xích chó từ trong 'Nhẫn trữ vật" được đeo trên ngón tay, khiến cho Kuro ngạc nhiên trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhẫn trữ vật là quà tặng sinh nhật hệ thống tặng cho Saitama, cũng giống như Tam vĩ Khổng quy, Nhẫn trự vật được hệ thống an bài như sau:
Trong lúc Saitama đi tới bãi rác để gặp ba anh em Luffy, Ace cùng Sabo thì vô tình nhặt được chiếc nhẫn 'cổ xưa' này.
Nghe nói mấy tỷ năm về trước, chiếc nhẫn cổ xưa này đã 'ăn' quả ác quỷ hệ Siêu nhiên không rõ tên có tác dụng lưu trữ đồ vật, nó thường được các băng nhóm tội phạm dùng để vận chuyển ma túy, cần xa, cũng như hàng lậu, hàng giả, hàng nhái một cách bí mật, khiến cho cảnh sát rất khó phát hiện.
Trong thế giới One Piece, có không thiếu đồ vật 'ăn' trái ác quỷ, chẳng hạn như:
Kiếm Funkfreed của Spandam ăn trái ác quỷ voi, súng Lasso của Mr.4 ăn quả ác quỷ chó, súng Alpacacinom ăn trái ác quỷ cừu thuộc sở hữu của Shuzo, một thành viên trong hải quân NEO.
Đặc biệt nhất phải kể đến Pato, một cây bút của Bá tước đỏ: Patrick Redfield, ăn trái ác quỷ hệ Động vật Thần thoại: Gấu chó, có khả năng biến lá cây thành người hoặc đồ vật bằng cách viết lên chúng.
Chính vì lý do trên, năng lực của Nhẫn trữ vật được giải thích bằng việc ăn trái ác quỷ là vô cùng hợp lý.
Ở vùng biển đông thâm sơn cùng cốc, chim không thèm ị này, chẳng có mấy người sở hữu trái ác quỷ chứ đừng nhắc đến đồ vật. Thế cho nên việc Kuro ngạc nhiên là hoàn toàn hợp lý thôi.
Đối với chuyện này, Saitama cũng lười giải thích, nếu đổi lại, Kuro là một mỹ nhân thì Saitama không ngại giao lưu tâm sự một phen, còn đàn ông á? Nghỉ đi cho khỏe.
"Hừ, một khi đeo cái xích chó này lên, nếu như ngươi không nghe lời hoặc tự ý bỏ trốn thì... Bùm chíu, nổ nát xác luôn. Ngươi đã nghe rõ chưa?"
Kuro nghe đến đây, mặc dù không tình nguyện nhưng hắn vẫn phải đeo chiếc vòng cổ nô lệ, hay chính xác hơn là đeo chiếc xích chó này lên cổ.
"Hahaha, tốt lắm! Từ giờ ngươi đã trở thành một thành viên của biệt đội Avenger. Hoan nghênh ngươi gia nhập vào đại gia đình này! Cố gắng hối cải làm người, chuộc lại lỗi lầm của mình đi, ta rất coi trọng ngươi."
Saitama vui vẻ nói, đồng thời vỗ vỗ vai Kuro vài cái khiến hắn đau đến kêu cha gọi mẹ, tý nữa thì không nhịn được phun ba lít máu.
Khuôn mặt Kuro đen lại, nhưng chỉ dám mắng thầm ở trong lòng: "Thành viên mới cái đếch gì, nô lệ mới thì có. Ngươi cứ chờ đó cho ta~~"