Xuyên Qua One Piece Mở Hậu Cung

Chương 52: Arlong Park



"Ô ô ~ Xấu hổ quá, nhục nhã quá ~ Ta không muốn sống nữa, chết quách đi cho xong~ Ô ô ~"

Moodie khóc thút thít. Nàng đã bị Saitama hấp diêm ba bốn lần, tinh trùng của hắn bắn hết vào trong bụng của nàng rồi lại bắn lên mặt, lên mũi, bắn khắp chân, tay, cho đến bắn lên ngực, lên mông, vv...

"Moodie, từ nay về sau nàng hãy theo ta đi. Ta chắc chắn sẽ bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, để cho nàng có một cuộc sống độc lập tự do, ấm no hạnh phúc, ăn sung mặc sướng, bla bla, ..."

Chỉ bằng dăm ba lời nói bốc phét, Saitama dễ dàng lừa gạt Moodie chia tay với Fullbody để rồi đồng hành cùng với mình. Dù sao bây giờ nàng ta không có lựa chọn nào khác, loz đã bị Saitama chịch nát, không lẽ nàng lại đi tự sát?

Đương nhiên là không rồi, nàng đé* ngu, thứ quý giá nhất của người con gái, nàng cũng đã dâng hiến cho Saitama, thế thì tất nhiên là phải bắt hắn đứng ra chịu trách nhiệm rồi.

Ở một cái thế giới hỗn loạn, nơi mà hải tặc đi đầy đường, người dân rất đáng thương như thế này, một phụ nữ yếu đuối như Moodie rất cần một chỗ dựa có thể che chở cho mình, mà Saitama, vừa có tiền, vừa có quyền, tuy khuôn mặt trông ngu ngu một tý nhưng lại là đối tượng phù hợp nhất có thể bảo vệ nàng an toàn.

Trên đời này không có ai là hoàn hảo cả, được cái này thì mất cái khác.

Điển hình như nhân vật chính Monkey. D. Luffy chẳng hạn, trí tuệ tế thiên, khí vận liên miên (não hơi tàn nhưng đổi lại cực kì may mắn), giống như Saitama cũng vậy, lông tóc tế thiên, sức mạnh vô biên (để có được sức mạnh thì Saitama phải đánh đổi bằng lông tóc trên cơ thể mình)

"Sư phụ, đám hải tặc này nên xử lý thế nào ạ?" Zoro hỏi.

Khi biệt đội Avenger đuổi đến nơi thì toàn bộ đám hải tặc đã bị Saitama xử lý ngay ngắn đâu ra đấy, chỉ cần thu dọn tàn cuộc là xong phim.

"Hừ, riêng thằng phế vật Ngọc Tiểu Cương thì lăng trì xử trảm, những người còn lại cũng giết không tha!"

Băng hải tặc Liệt Dương chỉ là một lũ súc sinh không bằng cầm thú, hiếp người không ghê trym. Bọn chúng đã khiến cho hàng trăm hàng ngàn người đàn ông bị đội nón xanh, chỉ có thể trơ mắt ngắm nhìn vợ con mình bị lũ hải tặc hấp diêm, sau đó còn mang thai đứa con của chúng nó, trở thành hiệp sĩ đổ vỏ, nuôi con hộ thằng khác.

Tuy nhiên, bọn họ không hề lựa chọn nạo phá thai, nguyên nhân là vì những đứa bé trong bụng đều là những sinh mạng vô tội, có trách thì chỉ trách lũ hải tặc kia quá khốn nạn, hiếp người xong nhấc quần liền chạy.

Túm cái váy lại, không cứ gì Băng hải tặc Liệt Dương mà toàn bộ hải tặc trên thế giới này đều là một lũ đáng chết.

Ngay ngày hôm sau, thông tin Băng hải tặc Liệt Dương bị Siêu Nhân Saitama xóa xổ đã được đăng trên trang nhất của Thời báo kinh tế khu vực biển đông, trước sự ăn mừng của rất nhiều người dân.

"Hahaha, Saitama ca ca giết hay lắm. Ta cũng muốn giết thằng phế vật bội tình bạc nghĩa Ngọc Tiểu Cương từ lâu lắm rồi!" Bỉ Bỉ Đông cười nói

"Huhu, Dược lão chết rồi, bây giờ không còn ai luyện chế đan dược kích dục cho ta nữa~ Bệnh liệt dương của ta phải làm sao đây? Ahuhu~" Tiêu Viêm buồn bã nói

Đối với những ý kiến trái chiều của nhiều người dân, Saitama chẳng thèm quan tâm. Vào lúc này, hắn ta đang thăm dò 'sâu cạn' cùng với Nami, trong đầu thì lại nghĩ đến chị gái nuôi của nàng: Nojiko.

"Khà khà khà, chỉ cần xử lý Arlong là ta sẽ được song tu cùng đôi tỷ muội xinh đẹp này!" Saitama nở một nụ cười bỉ ổi.

Nghĩ đến cảnh tượng được đè hai chị em Nami cùng Nojiko xuống đất ma sát là Saitama đã trở nên hưng phấn rồi, bây giờ điều kiện không cho phép thì cứ chơi tạm cô em Nami trước đã, người chị cứ để ngày mai tính sau a.

"Nami! Hãy tiếp nhận tinh hoa của ta đi~" Saitama gầm lên một tiếng, phóng một đống trung tình lấp đầy tử cung của Nami.

Trong anime One Piece, thân thế của Nami cùng Zoro vẫn còn là ẩn số chưa được Oda tiết lộ.

Mặc dù không biết thân phận của Nami là gì mà lại mang trong mình năng lực dự báo thời tiết cao siêu đến thế, nhưng Saitama có thể khẳng định một điều: Nami đã trở thành người phụ nữ của hắn, tương lai của nàng sẽ sinh cho hắn mười mấy đứa con, bao giờ sinh đủ một đội bóng đá mới thôi.


Arlong Park tọa lạc ở phía đông ngôi làng Cây dừa, nơi đây chính là hang ổ của băng hải tặc Người cá Arlong.

Tám năm trước, Arlong và những người bạn đã đặt chân lên ngôi làng cây dừa, bắn chết Bell Mere, chém cho ông chú cảnh sát Genzo vài phát, sau đó đe dọa người toàn bộ người dân trong làng phải nộp phí bảo hộ: Người lớn là 100.000 Beri/tháng, còn trẻ em là 50.000 Beri/tháng.

Đến hạn mà người nào không nộp đủ, bọn chúng sẽ giết không tha.

Mục tiêu của băng hải tặc này chính là: Xây dựng đế quốc Arlong, trở thành bá chủ của biển đông.

Trong suốt tám năm qua, thành quả của bọn chúng chính là: Thu phục khoảng 20 ngôi làng và thị trấn.

Mọi người cũng biết rồi đấy, một đất nước bao gồm rất nhiều thành phố, một thành phố lại bao gồm nhiều quận/huyện, một quận/huyện thì lại có nhiều thị trấn, một thì trấn thì lại có nhiều ngôi làng.

Thế mà băng hải tặc Arlong trong vòng 8 năm mới thu phục được khoảng 20 ngôi làng, cmn, phế vật như thế mà còn nghĩ đến chuyện thành lập một đế quốc, đúng là một lũ ảo tưởng sức mạnh, mơ mộng hão huyền, tham lam, ngu dốt, còn mỗi cái nịt.

Thế giới chính phủ bao gồm 170 quốc gia và vùng lãnh thổ, chia ra thì biển Đông cũng có tầm hơn 30 quốc gia a, vậy mà Arlong trong 8 năm mới thống trị được 20 ngôi làng, vậy phải mất thêm bao nhiêu năm nữa để thu phục một huyện, một thành phố, một đất nước ???

Muốn thống trị biển đông, thôi thì tỉnh ngủ đi là vừa, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

"Shahahaha, đây là tiền của tháng này, ngươi hãy cầm đi!"

"Chít chít chít, ngươi đã nói vậy thì ta sẽ không khách sáo. Hợp tác vui vẻ nha, chít chít chít!"

Trong phòng khách, tên người cá Arlong đang giao tiền hối lộ của tháng này cho Đại tá Hải quân: Nezumi.

Tên đại tá Chuột này không phải loại tốt lành gì, là một tên hải quân vây mà lại thông đồng cùng lũ hải tặc bóc lột người dân.

"Đại ca Arlong, không hay rồi! Có một đám người đang xông vào Arlong Park!"

Đúng lúc này, có một tên tiểu đệ hốt hoảng chạy vào, báo cáo tình huống cho Arlong nghe.

"Có người đến gây chuyện sao? Vậy bản quan tạm thời tránh đi trước đã!" Đại Tá chuột nói, sau đó liền dẫn theo thuộc hạ trốn ở một góc hẻo lánh, tạm thời án binh bất động, theo dõi kì biến.

"Cmn, thằng nào chán sống dám xông vào địa bàn của ta!" Arlong tức giận quát lên.

Trong tám năm nay, hắn ta đã rửa tay gác kiếm, âm thầm súc tích lực lượng, chuẩn bị chu đáo cho mưu đồ của mình, cho nên hắn ta chỉ ru rú trong nhà, không trêu ai, ghẹo ai, vậy mà vẫn còn có người đến đây gây sự, nếu như đã thích chết như thế, Arlong sẽ cho chúng nó toại nguyện.

"Bản tọa đã lâu không ra tay, xem ra lại có mấy thằng chuột nhắt ảo tưởng sức mạnh, nghé con không sợ hổ, muốn đến đây gây chuyện đây mà! Bọn bây đâu, đi ra theo ta!"

"Yes, sir!"

Arlong hùng hùng hổ hổ dẫn theo mấy thằng tiểu đệ ra ngoài cửa, chuẩn bị xử lý những vị khách không mời mà đến.