Xuyên Qua One Piece Mở Hậu Cung

Chương 62: Luffy ra khơi



"Cứu mạng ~ Ọc ọc... Ta không biết bơi ~ Cứu với~"

Là chủ nhân của Quả ác quỷ cao su, Luffy đã bị biển cả nguyền rủa mất đi khả năng bơi lội. Nói chính xác hơn là bị nguyền rủa bởi tất cả các loại nước 'tĩnh', không cứ gì là nước biển. (Nước mưa, nước ở vòi hoa sen cùng sóng biển là nước 'động' nên không ảnh hưởng nha.)

Một khi nước ngập quá đầu gối, thể lực của những người ăn trái ác quỷ sẽ dần dần trôi đi, đến khi nước ngập quá nửa cơ thể thì sẽ bị bất động, không thể di chuyển.

Chưa dừng lại ở đó, khi một bộ phận trên cơ thể bị ngâm trong nước 'tĩnh', người đó không thể chủ động sử dụng năng lực của trái ác quỷ.

Mọi người xem anime tập 412 thì biết rồi đấy, Luffy vô tình nhìn thấy toàn bộ cơ thể Boa Hancock khi nàng ta đang tắm, mặc dù tức lắm nhưng Hancock vẫn phải chạy ra khỏi bồn tắm, sau đó mới có thể sử dụng năng lực từ quả ác quỷ của mình để hóa đá Luffy.

Nói chung là Trái ác quỷ tuy lợi hại thật đấy, nhưng mà nhược điểm thì nhiều lắm, nước 'tĩnh' này, hải lâu thạch này, haki, vv...

"Amen đà phật. Lạy chúa trên cao. Luffy vẫn còn sống!"

Nhìn thấy Luffy sắp sửa chết đuối, người dân làng Cối xay gió vừa mừng vừa sợ.

Mừng thì là vì cậu nhóc đã may mắn sống sót sau tai nạn, sợ thì là vì Shit (cứ*) của con Hải vương dạng lươn đang nổi lều phều trên khắp mặt biển, cmn, bẩn như thế thì thằng nào dám bơi đi cứu Luffy a.

Mẹ nó, dính ít Shit vào người thì đảm bảo quần áo giặt ba ngày không sạch, cho dù dùng bột giặt Ô mô ma tích cũng vô dụng.

"Luffy, cố gắng lên. Ta tới cứu nhóc đây."

Từ trong đám người, một thanh niên bước lên phía trước, mang theo biểu cảm thấy chết không sờn, cậu ta đã anh dũng hi sinh thân mình, nhảy thẳng xuống biển Shit để cứu Luffy.

Garp là anh hùng hải quân, người đàn ông đã bảo vệ vô số người dân khỏi hải tặc trong suốt mấy chục năm qua, cho nên, dù phải lên núi đao, xuống biển lửa à nhầm... xuống biển shit, bọn họ cũng phải cứu bằng được Luffy.

Không thể để ngài Garp bị đoạn tử tuyệt tôn, trở thành kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được.

"Không hay rồi, thằng bé đã bất tỉnh nhân sự, ai đó hãy hô hấp nhân tạo cho nó đi!"

Luffy được cứu lên bờ, quần áo của cậu ta dính đầy chất lỏng màu vàng khè, bốc mùi hôi thối kinh khủng.

Cái bụng của cậu ta thì phình to lên như cái thùng đựng nước, cmn, phình to như thế này thì không biết Luffy đã uống bao nhiêu lít nước shit vào bụng a.

"Tất cả tránh ra, để cho ta tới!"

Trưởng làng Woop Slap vội vàng hô hấp nhân tạo cứu sống Luffy.

Hình ảnh hai người đàn ông, một già một trẻ môi kề môi đã kinh tởm lắm rồi, đằng này khắp miệng của Luffy còn dính một đống nước shit, thế nó mới trông càng ghê tởm, gớm ghiếc gấp mấy lần.

Phải công nhận Trưởng làng Woop Slap cũng không phải dạng vừa đâu, đối mặt với đống nước shit hôi thối, ông ta còn dám liều mạng, nhắm mắt nhắm mũi, cố nén cảm giác ác tâm, tập chung hô hấp nhân tạo cứu sống Luffy.

"Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Cho dù miệng Luffy dính shit thì đã sao, cũng lắm tý nữa ta đánh răng, súc miệng mấy chục lần là sạch chứ gì. Tính mạng của thằng bé là quan trọng nhất!" Woop Slap vừa hô hấp nhân tạo, vừa nghĩ.

Không hổ là trưởng làng có khác, gương mẫu như thế cơ mà.

Ọc ọc ọc ~ Phọt phẹt.

"Ô ô ~ Sống lại rồi. Con cứ ngỡ mình chết chắc rồi chứ! Cảm ơn mọi người nhìu lém!"

Chỉ một lúc sau, Luffy liền phun ra một đống nước shit, sau đó liền cảm ơn rối rít.

Người xưa nói không có sai, ăn bẩn sống lâu, ăn shit trâu... à nhầm, ăn shit lươn bất tử.

"Hahaha, con lươn thối tha kia đã bị đánh bại. Bây giờ ta có thể ra khơi được rồi!"

Sau khi 'uống' một đống shit lươn vào bụng, Luffy không hề cảm thấy ghê tởm tý gì, thậm chí, cu cậu còn cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết. Bây giờ không ra khơi thì còn đợi đến khi nào.

"Đừng manh động Luffy. Đệ hãy nghĩ lại đi! Biển khơi nguy hiểm lắm, không đùa được đâu."

Makino quá quen với cái tính cách dở dở ương ương của Luffy rồi.

Cho dù vừa mới trở về từ cõi chết, cậu nhóc vẫn không biết sợ là gì, vẫn hồn nhiên như cô tiên, há miệng đòi giong buồm ra khơi.

Cmn, đúng là chán sống thật rồi, chả lẽ thằng bé không biết dạo gần đây mình thường xuyên gặp vận rủi đen đủi hay sao?

Bây giờ ra biển, lỡ đâu chết mất xác thì phải làm thế nào?

"Em nghĩ kĩ lắm rồi. Nội trong ngày hôm nay, em nhất định phải ra khơi!"

Mặc cho mọi người khuyên nhủ hết nước hết cái, Luffy vẫn khăng khăng làm theo ý mình.

"Ách, thôi được rồi. Trước khi ra khơi, ít nhất đệ hãy tắm rửa trước đã a."

Makino cố gắng câu kéo thời gian. Dân làng đã gọi điện báo cho ngài Garp, chỉ cần ông ấy về đến đây thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Chỉ đáng tiếc, đời không như là mơ, Luffy bất ngờ thông minh đột xuất, không hề 'mắc lừa' mưu kế 'hiểm ác' của Makino.

Cậu nhóc nói:

"Hahaha, tắm ư? Sao lại phải tắm. Cũng nhờ có một tháng trời chưa tắm nên em mới sống sót qua kiếp nạn này. Nếu như ngày nào cũng tắm thì bây giờ em đã bị con lươn kia ăn thịt rồi."

Nghe thằng bé nói, mọi người á khẩu, không nói được câu nào.

Mặc dù cảm thấy có gì đó sai sai, thế nhưng Luffy nói rất chi là có lý a.

Nếu như thằng bé chăm chỉ làm vệ sinh cá nhân, thì vừa nãy chết là cái chắc, sống thế đé* nào được. Chính vì Luffy ở quá bẩn, cho nên con lươn mới bị ngộ độc thực phẩm a.

"Hahaha, cứ quyết định như vậy đi. Tạm biệt mọi người, em đi đây!"

Luffy mang theo một thùng thức ăn cùng nước uống, sau đó liền leo lên một chiếc thuyền nhỏ, chèo thuyền ra khơi.

"Hahaha, hỡi thế giới~ Ta đến rồi đây~ Ta chắc chắn sẽ trở thành... Vua Hải Tặc ặc ặc ~"

Con thuyền nhỏ của Luffy cứ trôi bồng bềnh trên biển cả mênh mông, cậu nhóc không thèm lo lắng bất cứ điều gì, để rồi bị cuốn vào một xoáy nước khổng lồ trước sự ngỡ ngàng của toàn thể người dân làng Cối xay gió.

"Ối giời ạ, mình bất cẩn quá! Xung quanh là xoáy nước khổng lồ, mà mình lại không biết bơi nữa chứ!

À mà khoan, một khi rơi vào xoáy nước thì biết bơi hay không cũng thế cả. Nghĩ ngợi làm cái mẹ gì. Á á á ~ Cứu mạng~"

Cứ thế, con thuyền nhỏ của Luffy hoàn toàn chìm sâu vào đáy biển.

"Ahuhu~ Luffy chết thảm quá ~ Một khi rơi vào trong xoáy nước thì có mà sống bằng mắt!" (Dân làng a)

"Trời ạ, biết ngay mà. Đáng nhẽ chúng ta nên ngăn thằng bé lại!" (Dân làng b)

"Việc đã đến nước này, khóc lóc cũng vô dụng! Bây giờ chúng ta hãy chia ra nhặt xác cho thằng bé a!"

Đối mặt với xoáy nước khổng lồ, người dân có mà cứu Luffy bằng niềm tin và hi vọng. Xông lên thì chẳng khác gì chịu chết.

Nghĩ đến cảnh Luffy bị xoáy nước xé thành thịt nát, người dân liền trở nên tuyệt vọng, đau khổ, buồn bã, hối hận, có người thậm chí còn nghẹn ngào rơi nước mũi.

Toàn bộ mọi người đều cho rằng Luffy đã chết, thế là vội vàng gọi điện, báo cáo tình huống cho ngài Garp nghe.

Tuy nhiên, bọn họ đều nhầm, nhầm to là đằng khác.

Luffy dù gì cũng là nhân vật chính, làm sao có thể chết lãng xẹt như vậy được.


Trên một con tàu nào đó, có một người vừa vớt lên một thùng rượu...

"Waaaa~ Ngủ đã quá ~ Cứ tưởng tiêu đời rồi chứ!"

Giống hệt như nguyên tác, Luffy phá vỡ thùng rượu mà ra. Chỉ có điều, đây không phải con tàu của Alvida, mà là một con tàu của... hải quân.

"Ngươi là ai? Tại sao lại trốn vào trong thùng rượu? Đề nghị giơ hai tay lên đầu! Cấm nhúc nhích!"

Một đống hải binh chĩa đao kiếm, súng mác các kiểu con đà điểu vào đầu vào cổ của Luffy. Chỉ cần cậu nhóc khẽ động đậy liền bị chém thành trăm mảnh.

Luffy nhìn thấy cảnh này, trong lòng hô to:

"Cmn, ngày đé* gì mà đen vậy trời! Kịch bản có gì đó sai sai a!?"