"Ách, thế nhưng ta làm gì có cha mẹ đâu mà khiến họ thất vọng?" Luffy hồn nhiên đáp.
Trong nguyên tác, mãi cho đến tận tập 314, khi Garp nhỡ mồm nói ra việc Monkey D. Dragon (thủ lĩnh tổ chức khủng bố tự xưng QCM_ Quân Cách Mạng) là cha của Luffy thì cậu nhóc này mới biết mình vẫn có 1 người cha trên đời.
Chính vì thế cho nên bây giờ, Luffy vẫn cho rằng mình là một đứa trẻ mồ côi, không cha, không mẹ.
"Ể? Nhóc không có cha mẹ ư?"
Đám hải quân nhìn về phía Luffy với một ánh mắt thương hại. Một đứa trẻ mồ côi muốn ra khơi làm vua hải tặc, đúng là một điều bi ai a.
Fullbody cũng không còn giận dữ như trước nữa, hắn bình tĩnh hỏi thăm Luffy:
"Thế người thân của nhóc đâu? Chả lẽ không có người nào đứng ra ngăn cản nhóc làm hải tặc hay sao?"
"Người thân của ta ư..."
Nhắc đến hai chữ 'người thân', Luffy bỗng lâm vào hồi ức, nhớ về quá khứ của chính bản thân mình.
"Vốn là ta cũng có một gia đình, sống với ông nội cùng với hai người anh trai..."
Luffy đưa tay lên ngoáy cứt mũi, rồi bôi luôn lên áo của mình, sau đó mới chậm rãi nói tiếp:
"Ông ta là một người lính hải quân, lúc nào cũng luôn mồm nói muốn ta trở thành một người lính hải quân giống như ông ấy!"
Nhìn thấy Luffy bẩn bựa bôi cứt mũi lên áo, mấy người lính hải quân cố nén ác tâm, kiên nhẫn nghe cậu ta kể nốt câu chuyện của mình.
"Ông của nhóc là hải quân, thế tại sao nhóc lại muốn làm hải tặc. Nhóc có biết mình làm như thế, sẽ khiến ông của nhóc thương tâm lắm hay không?"
Fullbody đang cố gắng tìm đủ mọi cách để thuyết phục Luffy 'bỏ gian tà, theo chính nghĩa', thế nhưng một kẻ cứng đầu, cứng cổ, lại cực kì bảo thủ như Luffy làm sao lại có thể dễ dàng từ bỏ ước mơ trở thành vua hải tặc của mình chỉ vì dăm ba câu nói vớ vẩn của Fullbody cơ chứ.
"Hừ, ta sẽ khiến ông ta thất vọng ư? Hừ, các ngươi không biết ông nội của ta là dạng người gì đâu. Để ta nói cho mà nghe."
Đám hải quân đã bị Luffy khêu gợi lên hứng thú. Bọn họ rất muốn biết ông của Luffy là loại người gì mà có thể giáo dục ra một thằng cháu mất dạy, kiên quyết muốn làm hải tặc chứ ko chịu làm hải quân giống như ông mình.
"Khi ta mới lên ba, ông của ta động một tý là lại chửi mắng ta, đánh vào đầu của ta, thậm chí còn dồn ta vào chỗ chết hàng trăm lần.
Có khi ta đang đi ngủ, ông nội liền lén lén lút lút đem ta vứt vào giữa một khu rừng siêu to khổng lồ, phải đối mặt với bao nhiêu con dã thú cực kì hung dữ.
Lúc đấy, ta sợ vãi cả đá* ra quần, vội vàng cầu xin tha thứ, thế nhưng ông nội của ta vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, bỏ mặc ta tự sinh tự diệt trong một khu rừng hoang vu giữa đêm tối.
Chưa dừng lại ở đó, khi ta may mắn tìm được cách rời khỏi khu rừng, nhặt về một cái mạng, quay trở về nhà để gặp ông nội. Các người có biết sau đó ông ta đã làm gì không?
Ông ta liền ném ta xuống một cái vực sâu không thấy đáy. Cmn, cái lần đó ta cứ ngỡ mình đã ngã chết rồi, thế nhưng bằng một cách vi diệu nào đó, ta vẫn sống, thậm chí còn tìm được cách leo lên vách đá, thoát khỏi đáy vực, để rồi một lần nữa quay trở về nhà.
Thế nhưng ngay sau đó, ông ta liền trói ta lên một cái bóng bay, khiến ta bay đi thật xa cho khuất mắt, bla bla..."
Cứ thế, Luffy liền nói cho đám binh lính hải quân nghe về người ông 'ác độc' của mình.
(xem anime tập 314 để biết thêm thông tin chi tiết)
"Hừ, các cụ có câu: 【Quá tam ba bận】đằng này ông nội còn muốn giết ta gàng trăm ngàn lần.
Sau bao lần muốn giết ta nhưng không thành công, ông ta còn mặt dày nói là muốn tốt cho ta, muốn 'giúp' ta trở nên mạnh mới làm như vậy!"
Luffy càng nghĩ càng tức, cậu ta liền bôi cục cứt mũi lên áo của Fullbody.
"Cmn, đúng là thằng già mất nết, bỉ ổi, vô liêm sỉ!
Nếu như có người hỏi tại sao thằng Luffy lại chết thì đảm bão lão già kia sẽ nói không liên quan đến mình, mà là do trong lúc đang huấn luyện, thằng bé đã bất hạnh bỏ mình.
Cmn, lão già kia quá là gian xảo." Một binh lính giận giữ mắng.
Theo như mấy người lính này nghĩ, nếu như bản thân thế vào trường hợp của Luffy thì bọn họ chết là cái chắc, sống thế đé* nào được.
Ném một đứa trẻ vào giữa khu rừng làm mồi cho dã thú, hay là ném xuống vực sâu, đây là rõ ràng là lão ta đang định giết người a.
Fullbody cũng không thèm bận tâm đến việc Luffy bôi cứt mũi lên áo mình, hắn ta mắng to:
"Khốn kiếp, rõ ràng là muốn giết cháu của mình, vậy mà còn mặt dày nói là muốn giúp cháu mình trở nên mạnh mẽ hơn. Cmn, hắn ta định lừa đứa trẻ ba tuổi chắc!"
Nghe, Fullbody mắng ông nội của mình, Luffy giận lắm, cậu hừ lạnh.
"Ngươi nói vậy là có ý gì? Cái gì mà lừa một đứa trẻ 3 tuổi? Ngươi đang vũ nhục trí thông minh của một đứa trẻ ba tuổi đấy à?
Lúc đấy ta đây cũng mới 3 tuổi, thế nhưng cũng có bị mắc lừa đâu? Hừ, rõ ràng là ông ấy muốn giết ta, vậy mà còn cãi chày cãi cối. Ta thông minh như vậy, làm sao mà mắc lừa cho được!"
Nghe Luffy nói, Fullbody gật gật đầu. Hắn phải công nhận một điều, nhìn bộ mặt của Luffy rất giống một thằng thiểu năng trí tuệ, nhưng xem ra thằng bé này cũng không phải thằng ngu, vẫn còn phân biệt được ai đối xử tốt, ai đối xử xấu với mình.
"Thế nhưng lão ta là ông nội của ngươi, đồng thời còn là một người lính hải quân, vậy thì tại sao lại muốn giết ngươi cơ chứ?" Fullbody thắc mắc.
"Hừ, tại ngươi không biết đấy thôi, ông của ta tuy là hải quân, nhưng lại vụng trộm cấu kết với một băng nhóm sơn tặc.
Cmn, ông ấy nói muốn ta trở thành hải quân, vậy mà lại gửi anh em bọn ta đến cho Sơn tặc nuôi dưỡng.
Hừ, mục đích của việc này là gì thì ta không cần nói các ngươi cũng tự biết a."
Nghe đến đây, đám lính hải quân liền giận đến nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ hoàn toàn tin tưởng những gì mà Luffy nói.
"Cmn, lão già này chính là sâu mọt của hải quân!"
"Đúng thế, lão ta chính là một tên súc sinh, đến cầm thú cũng không bằng!"
Mấy hôm trước, báo chí có đăng tin Đại tá hải quân Morgan tay rìu, lợi dụng chức quyền, giết người bừa bãi. Sau đó không lâu, lại đến lượt Đại tá Nezumi cấu kết với hải tặc, cướp đoạt tài sản của người dân.
Bây giờ xuất hiện ông nội của Luffy, làm hải quân nhưng lại cấu kết làm bậy với sơn tặc, đồng thời nhiều lần dự định giết chết cháu đích tôn của mình cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Biết được điều này, đám hải quân thi nhau mắng chửi ông nội của Luffy đầy đầu.
Không biết đến lúc đám người này biết được lão già mà mình đang mắng chính là anh hùng của hải quân: Thiết quyền Garp, thì bọn họ sẽ có phản ứng thế nào đây.
"Tiểu đệ à, thế bây giờ 2 người anh của nhóc đâu rồi?"
Nhắc đến hai người anh trai của mình, Luffy hơi hơi buồn bã.
"Ba anh em chúng ta bị ném cho đám sơn tặc nuôi dưỡng. 10 năm trước, anh Sabo đã chết, 3 năm trước, anh Ace đã may mắn trốn thoát, để rồi ra biển làm hải tặc. Ta thì không may mắn như vậy, phải đến mấy ngày trước mới tìm được cơ thoát thân, dong buồm ra khơi làm hải tặc.
Nếu như bị ông nội phát hiện, thì chắc chắn ta sẽ bị ông ấy đánh chết mất!"
Đúng thế, muốn ra khơi làm hải tặc không đơn giản một chút nào, riêng mà bị Garp phát hiện, thì đảm bảo Luffy sẽ bị đấm cho không trượt phát nào. Cho nên nói là 'trốn' cũng không sai a.
"Ô ô, nhóc quá là đáng thương!"
Mấy ông hải binh này đều hiểu nhầm, cho rằng Luffy cùng anh trai của mình bị đám sơn tặc 'ức hiếp', hơn nữa lại mất đi niềm tin với hải quân do bóng ma tâm lí đến từ ông nội của mình, cho nên mới quyết định ra khơi làm hải tặc.
Chính vì thế cho nên lúc này, Fullbody rất muốn an ủi Luffy một phen, đồng thời khuyên nhủ cậu bé quay về với chính đạo.