"Không~ Tay của ta... quá cứng~ Thanh kiếm này bị mẻ cmn rồi!"
Saitama hét thảm một tiếng.
Anh trọc không thể ngờ rằng, thanh kiếm Sandai Kitetsu này lại mỏng manh dễ vỡ đến như vậy, hơi chém vào tay một tý thôi mà đã sứt mất lưỡi kiếm rồi.
"Hừ, đúng là một thanh kiếm phế vật, không xứng đi theo ta mà chỉ có thể miễn cưỡng đi theo đệ tử Zoro của ta mà thôi!"
Saitama hừ lạnh một tiếng.
Giọng nói khinh bỉ toát ra từ linh hồn của thanh kiếm Sandai Kitetsu làm sao thoát khỏi Haki quan sát max cấp của Saitama được cơ chứ.
Tashigi nhỡ miệng mắng Saitama đã đành, anh chọc có thể bỏ qua vì nàng ta là một mỹ nữ, thế nhưng cái thanh kiếm rởm này thế mà cũng dám chất vấn thực lực của Saitama, đúng là tự tìm đường chết mà.
Hahaha, nếu không phải thanh kiếm này vẫn còn giá trị lợi dụng thì Saitama đã biến nó thành phế liệu luôn rồi.
"Ách, Saitama-sama cũng quá... mạnh a." Tashigi trợn mắt há mồm nói.
"Vị công tử này, xin hãy nhận lấy thanh kiếm Yubashiri, một trong 50 thanh bảo kiếm, đồng thời cũng là bảo vật gia truyền của gia tộc tôi đi ạ.
Đã lâu lắm rồi, tôi chưa từng gặp một kiếm sĩ nào lợi hại như ngài, không hổ là người đàn ông mạnh nhất biển đông, có thể dễ dàng dùng dao cắt zái Shiki có khác.
Để tỏ lòng tôn kính của mình, tôi xin tặng miễn cho ngài hai thanh Sandai Kitetsu và Yubashiri này."
Đương nhiên, Saitama ngay lập tức nhận lời. Hàng free ngu gì mà không lấy đi.
Tashigi cũng cảm thấy bất ngờ.
"Không ngờ một kẻ nổi danh là keo kiệt bủn xỉn như ông mà cũng cam lòng tặng kiếm cho người khác đấy!"
"Hừ, cô thì biết cái gì. Các cụ có câu: Bảo kiếm phối anh hùng. Đàn ông gửi gắm ước mơ của mình cho một người đàn ông khác thì có gì sai.
Ta không thể trở thành một kiếm sĩ vĩ đại, nhưng mà Saitama có thể a." Ippon Matsu hiên ngang lẫm liệt, nói.
"Yên tâm đi chủ quán, đệ tử của ta sẽ không bôi nhọ hai thanh kiếm này của ông. Mà không, phải nói là hai thanh kiếm này nên ăn mừng khi được đồng hành cùng đệ tử của ta mới đúng!
Về phần mình, ta tạm thời sử dụng hai thanh Oto và Kogarashi là được rồi!"
Mặc dù thái độ của Saitama giống hệt một tên tiểu nhân đắc chí, thế nhưng đám người lại tin tưởng mà không hề nghi ngờ.
"Saitama-sama, không biết, ngài có thể... bớt chút thời gian chỉ bảo cho tôi vài đường kiếm cơ bản được không ạ!" Tashigi nhìn về phía Saitama với một ánh mắt mong đợi.
"Được a, chúng ta hãy tìm một nơi nào đó để 'trò chuyện nhân sinh', bàn luận về kiếm thuật đi!" Saitama nở một nụ cười hèn mọn nói.
Tashigi nghe vậy thì mừng lắm, nàng ta không hề biết rằng mình sắp sửa rơi vào ma trảo của Saitama.
++_
Cùng lúc đó, tại tiệm quần áo trong thị trấn Loguetown...
"Chủ quán, bộ quần áo này thế nào?" Nami hỏi.
"Bộ này rất trang bức ạ!" Chủ quán lên tiếng lấy lòng.
"Thế còn bộ này thì sao?"
"Rất trang nhã ạ!"
"Còn bộ này?"
"Rất trang trọng ạ... Rất trang hoàng ạ... rất trang trí ạ... rất trang thiết bị ạ..."
Chủ quán gần như đã mất hết kiên nhẫn.
Đừng nói đến ông ta, mà ngay cả những người khác, nếu bị Nami dày vò từ sáng cho tới giờ thì đứa đé* nào chẳng tuyệt vọng.
"Ách, thế nói chung là quý khách sẽ mua hết đống quần áo này chứ ạ?" Chủ quán mệt đến bở hơi tai.
"Tất nhiên là mua hết rồi. Mau mau đóng gói toàn bộ đống quần áo này cho bản tiểu thư!" Nami hào sảng nói.
Các cụ có câu: Có làm thì mới có ăn, không làm mà muốn có ăn thì chỉ có mà ăn cức, à nhầm... ăn cướp cùng ăn bám.
Kể từ cái ngày định mệnh gặp gỡ Saitama, Nami đã trải qua những tháng ngày ăn sung mặc sướng, không cần phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì, đặc biệt là vấn đề tiền bạc.
Mọi việc khó khăn gian khổ cứ để Saitama lo, còn nàng, chỉ cần ở đó mà ăn chơi chác tác thôi.
"Ách Nami, em mua nhiều đồ thế này thì làm sao mang về nhà đây a. Đáng nhẽ chúng ta nên kêu Saitama ca ca đi cùng, để bỏ đồ vào nhẫn trữ vật cho nó tiện a." Nojiko nghi vấn hỏi.
Nghe vậy, Nami cùng Carina đột nhiên biến sắc, bọn họ hoảng sợ nói:
"Không được a, chị Nojiko. Tốt nhất chúng ta đừng bao giờ nghĩ đến chuyện mời Saitama ca ca cùng đi mua sắm."
"Tại sao? Chẳng lẽ huynh ấy nhìn thấy chúng ta mua đồ thì sẽ tiếc tiền? Hay là huynh ấy sợ mệt nên không dám đi cùng chúng ta à?" Nojiko tò mò hỏi.
Carina lắc đầu nói:
"Ài, đấy là ngươi không biết đấy thôi. Saitama còn tự mình đề cử muốn đi theo chúng ta cơ, tuy nhiên, ta cùng Nami đã ngay lập tức cự tuyệt.
Cmn, ngươi không trải qua cho nên không biết. Ở cái lần dẫn theo Saitama đi mua sắm lần trước, cmn, huynh ấy toàn bắt chúng ta thử đồ nội y, đặc biệt là bikini.
Mà mỗi lần nhìn thấy chúng ta thay đồ, đôi mắt dâm tà của chàng ta liền sáng lên, sau đó liền xông tới đè chúng ta ra đất ma sát.
Cho dù đã bắn mười mấy lần, thay đổi mười mấy cái quần sịp nhưng mà huynh ấy vẫn chưa chịu dừng tay, à nhầm... dừng trym.
Chưa dừng lại ở đó, huynh ấy còn nói: Ban ngày đi mua sắm bao nhiêu lâu, thì ban đêm sẽ xx bấy nhiêu lâu.
Cmn, sáng đi mua sắm là phụ, xx là chủ yếu, ấy vậy mà tối đến còn xx nữa thì thứ nào chịu nổi a.
Dù chúng ta đưa ra kháng nghị, nhưng với trình độ mặt dày hơn cả bức tường bê tông của Saitama thì đề nghị của chúng ta đã toàn bộ bị vô hiệu hóa.
Hơn nữa, đấy là chuyện của mấy tuần về trước, bây giờ Saitama ca ca đã ăn trái Charka, mọc ra mười cái côn thịt, nếu như lại mời huynh ấy đi mua sắm..."
Nghe đến đây, Nojiko hoảng sợ, nuốt nước bọt ực một cái.
Mười chia năm, trung bình là hai cái côn thịt chịch một người, đã thế lại còn chịch từ sáng đến tối, như vậy nhẹ thì nát bướm, mà nặng thì cả mông đít cũng nở hoa a.
Dù có thêm 10 cái mạng bọn họ cũng không dám mời ông thần Saitama đi mua sắm cùng mình a.
_++__
Ở một diễn biến khác, ứng cử viên cho chức vụ đầu bếp của biệt đội Avenger cũng đã xuất hiện.
"Sanji mau đứng lại, ta... Carmen lồz cháy à nhầm... Carmen lồng cháy đã tìm kiếm ngươi suốt 10 năm trời!"
Một cô gái với mái tóc màu hồng, mặc chiếc áo lông, dẫn theo hai thằng đàn ông bỗng dưng xuất hiện trước mặt của Sanji.
Đám người này không ai khác, chính là đầu bếp Carmen cùng hai tên đệ tử của nàng: Leo và Jose (Anime tập 51)
"Ở vùng biển đông này, tất cả những đầu bếp nổi tiếng đã phải quỳ dưới váy của ta để nhận thua, duy chỉ có ngươi, Sanji là chưa bị ta đánh bại. Hô hô hô.
Một giờ chiều nay, cuộc thi đấu nấu ăn được tổ chức mỗi năm một lần tại thị trấn Loguetown sẽ diễn ra. Khi đó, ta sẽ đánh bại ngươi và trở thành đầu bếp vĩ đại nhất biển đông. Hô Hô Hô!"
Nói xong, Carmen liền hóa thân thành lốc xoáy, bay lên trời cao và biến mất trước mắt mọi người.
Mới nhìn thì cứ tưởng đấy là năng lực của quả ác quỷ, thế nhưng không, đấy chẳng qua chỉ là một loại chướng pháp nhãn, Carmen không hề biến mất mà chẳng qua là bị ngất vì chóng mặt.
Nhìn hai tên đệ tử Leo và Jose bế Carmen rời đi, Sanji luyến tiếc không thôi.
"Ài, đáng tiếc thật, nàng ta đi mất rồi. Dù sao thì ta cũng không ham hố cái danh hiệu đầu bếp số một này. Cuộc thi chiều nay, ta sẽ không tham gia."
Sanjiđã chờ đợi Saitama suốt mấy tuần liên tiếp.
Sau khi nhà hàng nổi trên biển Baratie bị Don Krieg công phá, Sanji đã hắc hóa, cực kì căm hận lũ hải tặc xấu xa và kết quả là: Cậu ta muốn gia nhập vào biệt đội Avenger của Saitama.
"Trời ơi, đây là con cá ngừ voi vây xanh, một loài cá chỉ xuất hiện ở biển Nam ư? Chủ quán, ông hãy bán con cá này cho ta, bao nhiêu tiền ta cũng mua."
Mặc dù đã hắc hóa, nhưng tình yêu đối với các loài cá à nhầm, mộng tưởng tìm kiếm All Blue của Sanji vẫn còn tồn tại.
"Không được, con cá này chính là giải thưởng ban cho đầu bếp giành chiến thắng trong cuộc thi MasterChef diễn ra vào một giờ chiều hôm nay. Ta không bán, ngươi hãy đi đi."
Nghe vậy, Sanji chỉ có thể bất đắc dĩ tham gia vào cuộc thi.
Kết quả giống hết như nguyên tác: Sanji chiến thắng, Carmen thất bại sau đó thả ra ngoan thoại:
"Ngươi cứ chờ đó cho ta. Lần sau, ta sẽ trở lại và lợi hại hơn xưa!"