【Đi chết đi, Saitama a a a~】
Sabo vốn định trả thù Saitama bằng cách cắn đứt hai quả cà của cậu ta, thế nhưng khóe miệng vừa há đến chỗ hai quả cà thì chợt dừng lại, hắn ta thầm nghĩ:
【Nếu bây giờ ta cắn cà Saitama thì sướng mồm thật đấy, thế nhưng sau đó thì sao? Lúc đó, ta chắc chắn phải chết a.
Lấy cái mạng cao quý của ta đổi lấy hai quả cà rác rưởi của Saitama, nghĩ kiểu đé* nào cũng thấy lỗ vốn a.
Hơn nữa, một khi cái miệng này cắn xuống, Saitama và quân cách mạng chắc chắn sẽ không chết không thôi. Sự nghiệp của Sư phụ Dragon đã tiến triển đến bước này rồi, nếu như lúc này lại nhảy ra một kẻ thù nguy hiểm như Saitama thì thật sự không đáng.】
Sabo cảm thấy mình cần phải bình tĩnh, tự tin, không cay cú, âm thầm, chịu đựng, trả thù sau.
Một khi đã kết thù với Saitama thì cần phải mưu tính thật thỏa đáng, nếu không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay rồi thì nhất định phải tung ra một kích chí mạng, cam đoan 100% giết chết Saitama.
Cho nên, lúc này Sabo không thể manh động, nếu không, mọi sự hi sinh của Koala khi nãy đều sẽ trở thành vô nghĩa.
Kết quả: Cảnh tượng lúc này chính là: Sabo há miệng thật to, trong khi đó lại cũng chính là lúc Saitama vừa rút côn thịt ra khỏi âm hộ của Koala, thành ra hỗn hợp trung tình, âm tinh xen lẫn máu tờ rinh từ trong khe bướm Koala ngay lập tức trào ra, rót thẳng vào mồm của Sabo.
"Ọc ọc... ọe, vị ghê vãi~"
Nuốt phải một đống thứ tanh, hôi, mặn, khắm, Sabo chỉ cảm thấy tức bể phổi, lúc này, hắn thực sự tức điên rồi, nhưng nghĩ đến việc mình không phải đối thủ của Saitama, hắn liền cắn răng, cố nhẫn nhịn xuống.
Sau khi phun hết đống dung dịch trong mồm mình ra, đồng thời chịu đựng cơn đau nhức truyền đến từ hạ thể, Sabo cố nở một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc, nói:
"Saitama à, Koala đã làm theo yêu cầu của ngươi rồi. Vậy bây giờ ngươi có thể thả chúng ta đi được chưa?"
Nghe đến đây, Koala liền lấy lại tinh thần. Đúng thế nha. Nàng hi sinh trinh tiết của mình, tất cả là vì giây phút này, để giải cứu Sabo a.
Nếu như bây giờ Saitama bỗng dưng đổi ý, thì toàn bộ công sức của nàng sẽ bị uổng phí.
【Ô ô, chỉ hi vọng tên dâm tặc Saitama này sẽ là một kẻ biết giữ chữ tín, nếu không... nếu không thì...】
Nhìn ánh mắt rưng rưng đỏ ửng của Koala cùng ánh mắt ngưng trọng của Sabo, Saitama chỉ nở một nụ cười bỉ ổi, ánh mắt khẽ híp lại, trông cực kì nham hiểm.
"Các ngươi muốn đi ư? Không, không, không, các nghĩ đến hay lắm! Ta đương nhiên là sẽ không để cho hai người các ngươi rời khỏi đây rồi!"
"Ngươi... ngươi nói vậy là có ý gì? Chả lẽ người định nuốt lời, chịch ta xong rồi không nhận nợ hay sao?"
Koala hoảng sợ nói, trong khi đó Sabo thì tức giận đến mức phát run, hắn nhìn về phía Saitama như thể đang nhìn cừu nhân hiếp cha, giết mẹ của mình vậy.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì lúc này, Saitama đã chết cả tỷ lần cmn rồi.
"Không, không, không... Các ngươi hiểu lầm ý của ta rồi. Một tên chính nhân quân tử, đầu đội trời, chân đạp dép như ta làm sao có thể nói lời rồi lại nuốt lời được."
Nói xong, Saitama lấy tay chỉ vào người Sabo.
"Hắn có thể đi nhưng mà nàng...
Nàng phải... hầu hạ ta... mãi mãi~
Khà khà khà, không phải vừa nãy nàng nói rằng sẽ nguyện ý làm mọi chuyện để cứu bạn trai của mình hay sao? Vậy thì tốt rồi, từ nay trở đi, nàng sẽ trở thành nô lệ tình dục của ta, mỗi ngày chỉ có duy nhất hai cái nhiệm vụ đó chính là: ăn với cả đẻ mà thôi!"
Nói xong, Saitama liền cười đểu nhìn về phía Sabo, trong ánh mắt chứa đầy sự khiêu khích.
"Ngươi... ngươi... đồ dâm tặc~ Koala, nàng đừng nghe theo lời của hắn~ Hãy cứ để mặc ta bị hắn giết đi!"
Sabo thực sự đã bị câu nói của Saitama làm cho tức giận phun ba lít máu.
Cứ nghĩ đến cảnh thanh mai trúc mã Koala của mình mỗi ngày sẽ bị Saitama cho 'ăn chuối' cùng với 'uống sữa chua', thế rồi chín tháng mười ngày sau, nàng ấy sẽ sinh cho tên trọc đầu kia một đứa bé bụ bẫm, thậm chí là mười mấy đứa bé bụ bẫm, Sabo liền cảm thấy bộ tóc màu vàng của mình đang ẩn ẩn có xu thế chuyển sang màu xanh biêng biếc (cảm thấy bị cắm sừng).
Các cụ đã bảo rồi: Sống vinh còn hơn chết nhục, à nhầm... Chết vinh còn hơn sống nhục!
1 lần thì Sabo có thể nhịn được, thế nhưng đằng này, Saitama được đằng chân lại lân đằng đầu, có voi lại đòi tiên, chịch Koala một lần vẫn chưa mãn nguyện mà hắn lại còn muốn mỗi ngày xx nàng ấy.
Đánh thì đánh không lại, Sabo chỉ còn cách hỏi thăm 18 đời tổ tông của Saitama cho hả giận mà thôi.
Cmn, nhục như thế này thì sống làm mọe gì, thà chết quách đi cho xong.
"Ngươi... ngươi..."
Nghe thấy yêu cầu vô lý của Saitama, Koala chợt biến sắc.
【Cmn, muốn cứu Sabo thì ta bắt buộc phải trở thành nô lệ tình dục của tên trọc đầu này, hơn nữa mỗi ngày còn bị hắn ta đè ra chịch. Ô ô, như vậy khẳng định là rất sướng, à nhầm... rất đau khổ a.】
Saitama cũng không để cho Koala có thời gian làm ra lựa chọn mà hắn ngay lập tức lôi một chiếc xích chó ra từ nhẫn trữ vật, sau đó liền đeo lên cổ của nàng.
"Hừ, con nô lệ phế vật này, còn không mau mau liếm sạch côn thịt cho chủ nhân ta!"
Mọi người xem anime One Piece thì biết rồi đấy, lối sống của một nô lệ đã ăn sâu vào trong máu của Koala.
Ngay cả khi đã được Fishertiger giải cứu khỏi đám súc sinh Thiên Long Nhân, và được thả tự do trong suốt ba năm, nhưng mà nàng ta vẫn không hề thay đổi thói quen giống như khi bị bắt làm nô lệ: Nàng ta thề sẽ không bao giờ khóc lóc hoặc ngừng làm việc.
Bây giờ, hành động của Saitama đã khơi gợi lên kí ức đau thương trong tâm hồn của Koala. Lúc này, nàng ta giống như đã biến thành một con người khác vậy. Nàng ấy run rẩy lẩy bẩy như cầy sấy, ánh mắt lo âu, hoảng sợ hỏi:
"Chủ... chủ nhân, nếu như ta... không liếm sạch côn... côn thịt... thì ta có bị giết không vậy?"
Koala càng run sợ bao nhiêu, thì Saitama càng cảm thấy hưng phấn bấy nhiêu.
Cmn, hắn ta trùng sinh ở thế giới One Piece này đã 14 năm, thế nhưng mà tính thêm cả kiếp trước, anh chọc cũng chưa bao giờ sở hữu một tên nô lệ nào cả.
Kiếp trước, Saitama chỉ thuê hầu gái mà thôi, mà muốn thuê hầu gái thì bắt buộc phải trả tiền, thế nhưng nô lệ thì không.
Trong thế giới One Piece, nô lệ chính là tài sản hợp pháp của chủ nhân, chủ nhân muốn chịch thì chịch, mà không muốn chịch thì cũng có thể bán lại cho thằng khác.
Nếu như nô lệ dám chống lại mệnh lệnh của chủ nhân, hoặc cả gan chạy trốn, vậy thì nhẹ sẽ bị đấm cho không trượt phát nào, mà nặng thì có thể bị oánh chết nhe răng.
"Cmn, ngươi lại còn dám xưng 'ta' với bản công tử à? Con nô lệ láo toét này, từ nay về sau, ngươi phải xưng là 'nô tỳ' và hô ta là 'chủ nhân', nghe rõ chưa?"
"Ô ô~ Tuân lệnh, thưa chủ nhân~"
"Hừ, còn không mau mau liếm sạch côn thịt cho ta~"
"Dạ, nô tỳ làm ngay đây ạ!"
Nhìn Koala 'cam tâm tình nguyện' há to mồm liếm láp sạch sẽ côn thịt cho Saitama, Sabo không thể tin vào hai mắt của mình.
Lúc này, nàng ấy không còn là một Koala ngây thơ, trong sáng, khóe miệng luôn luôn nở một nụ cười lạc quan yêu đời như Sabo hằng hay biết, mà nàng ta đã trở thành một con người hoàn toàn xa lạ, một con cave lẳng lơ, dâm đãng, khóe miệng luôn luôn chảy ra trung tình của chủ nhân.
"Không~ Saitama khốn kiếp, ngươi đã làm gì Koala? Tại sao nàng ấy lại cư xử lạ đến như vậy!"
Trông thấy Sabo sắp sửa tức đến mức phát điên, và đang đứng ở biên giới của sự hắc hóa, Saitama liền rủ lòng từ bi, giải thích cho Sabo nghe, để hắn ta minh bạch biến hóa của Koala là như thế nào.
"Ngươi hãy nhìn cho kĩ đi. Đây chính là hình xăm của băng hải tặc Mặt Trời nha."
Sabo đảo mắt qua thân thể trần chuồng của Koala, khi lướt qua cái lưng trắng trẻo mịn màng của nàng thì hắn chợt dừng lại.
Quả thực ở đó có một hình xăm, biểu tượng của băng hải tặc mặt trời.
"Quái lạ, sao trên cơ thể của một con người, lại có biểu tượng của băng hải tặc người cá? Không phải đám người cá kia không hề có hảo cảm với con người hay sao?" Sabo nghi vấn.
Mọi người nhìn vào thằng người cá Arlong, cựu thành viên của băng hải tặc mặt trời thì biết rồi đấy, hắn ta chẳng là một kẻ phân biệt chủng tộc, thậm chí còn coi loài người là chủng tộc hạ đẳng.
Những tên hải tặc người cá khác, cũng không khác Arlong là bao. Ngay cả Hiệp sĩ biển xanh Jinbe, ông ta được mệnh danh là hiệp sĩ, thế nhưng mà ông ta là hiệp sĩ chuyên bảo vệ người cá, chứ đếch phải hiệp sĩ bảo vệ loài người a.
Hay lấy luôn ví dụ như Fisher Tiger, anh hùng dân tộc của người cá, cũng từ chối bắt tay Koala_ một con nhóc loài người a.
Túm cái váy lại, trong suy nghĩ của Sabo, một cô bé loài người như Koala mang trên lưng hình xăm của băng hải tặc người cá là vô cùng quái lạ.
"Hừ, Sabo ơi là Sabo, ngươi đúng là ngu ngốc như ngày nào, sự tình đơn giản như vậy mà ngươi nghĩ mãi cũng không ra. Thôi thôi, để ta nói luôn cho đỡ mất thời gian.
Ngươi nên biết, Fisher Tiger lấy ý tưởng từ dấu ấn nô lệ của Thiên Long Nhân, kết hợp với truyền thuyết về thần mặt trời Nika đã sáng tạo ra biểu tượng của của băng hải tặc mặt trời.
Cho nên, những tên người cá nào muốn che giấu quá khứ về việc mình từng bị bắt làm nô lệ cho đám súc sinh Thiên Long Nhân, thì sẽ chọn lựa xăm lên biểu tượng của băng hải tặc mặt trời.
Về phần Koala, chắc chắn nàng ta đã từng làm nô lệ của Thiên Long Nhân a. Thế nào? Ta nói đúng không hả con nô lệ hèn mọn kia?"
Nói xong, Saitama liền bắn một đống trung tình vào mồm Koala.
"Dạ... chuẩn... không cần... chỉnh ạ!" Koala ấp úng nói.
"Ngươi... ngươi làm sao lại biết chuyện này!"
Sabo nghi ngờ hỏi.
Cái bí mật động trời này ngay cả thanh mai trúc mã của Koala là hắn cũng không biết, vậy thì Saitama thế đé* nào lại biết?
Chả lẽ tên đầu trọc khốn kiếp này có thể suy luận ra mọi việc ngay khi nhìn thấy hình xăm trên lưng Koala sao?
Không thể nào, không thể nào!
Nhìn cái bản mặt trông còn ngu hơn cả thằng Luffy của Saitama, không giống một kẻ thông minh cho lắm a.
Saitama đương nhiên sẽ không nói ra việc mình biết kịch bản rồi, cho nên, anh trọc mặt không đỏ, tim không gấp, há mồm liền nói:
"Đương nhiên là dựa vào tài hoa xuất chúng và trí tuệ tuyệt trần của ta để suy luận rồi?
Ngươi nghĩ ai cũng ngu như mình chắc? Sống chung với nhau mười mấy năm mà cũng không phát hiện ra bạn gái mình từng làm nô lệ, đúng là phế vật."
Giống như Saitama đây này, 17 tuổi đã làm Makino có thai, trong khi Sabo 20 tuổi trym chỉ dùng để đá*, không phải phế vật thì là gì? Saitama thầm nghĩ.
"Ngươi... ngươi..." Sabo bị mắng cho á khẩu, không biết cãi lại như thế nào.
Saitama cũng đếch thèm quan tâm đến Sabo nữa. Chỉ là một con kiến hôi mà thôi, thời gian quý báu của Saitama phải dùng để chịch... khụ khụ, phải dùng để giải cứu các mỹ nhân trên khắp thế giới khỏi khổ ải trần gian, chứ không phải lãng phí thời gian trên người một con kiến hôi, OK?
"Hừ, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Saitama cầm sợi xích sắt, dắt theo Koala y như dắt theo một con chó đi ra khỏi hẻm nhỏ.
Koala thì chỉ lủi thủi đi theo sau, nàng đã không còn mặt mũi gặp lại bạn trai Sabo của mình.
Bây giờ, trong đầu nàng chỉ còn lại một suy nghĩ:
【Giờ em đã là vợ người ta... quần áo bị xé toạc ra... còn mông đít thì bị chịch nở hoa...】
"A a a~ Saitama~ Ngươi chờ đó cho ta~ Ta và ngươi không chết không thôi~"
Trong cuộc đời của một thằng con trai, có hai mối thù không độ trời chung, đó là thù cắt cu và hận hiếp vợ.
Koala vốn không phải vợ của Sabo, cho nên Sabo có thể tạm coi là: Cu chưa bị cắt và vợ chưa bị hiếp, thế nhưng thù này chắc chắn đã kết, trong hai người chắc chắn sẽ có một người phải chết!