Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 127: Ổn Thỏa.



Ngày hôm đó, Huyền Trức Tuyên tinh thần mệt mỏi lại tỉnh táo, cả người trải qua cảm giác khó chịu, đau đớn tựa ngàn kim châm vào thân thể, điều khó là mặc kệ mời Thái Y hay đại phu, đều không chữa được.

Hắn vừa giận vừa hận, có nằm mơ cũng không nghĩ bản thân ăn phải quả đắng từ Huyền Uyên Thành.

Bởi lẽ từ trước tới nay hắn ta luôn cho rằng Huyền Uyên Thành quang minh chính đại, không dùng thủ đoạn và tận dụng thời cơ.

Thậm chí tin tưởng đối phương là người duy nhất ở Tiên quốc mà Huyền Trức Tuyên hắn có thể đơn phương độc mã đối diện!

Ai ngờ Huyền Uyên Thành không chỉ động thủ, còn ép hắn ta uống thuốc, dùng cách thức này trả thù giày vò mình.

Đáng hận hơn nữa, khi Huyền Trức Tuyên đi tìm Diệp Tuyết Chi thì phát hiện đối phương đang đau lòng vì tin tức Hoàng Thượng ban hôn, Ôn Vương lẫn Tân Phương Phương.

Lửa giận lòng người thêm lần tăng cao.

Hai tháng sau, từ khi thánh chỉ ban hôn truyền ra, người trong Kinh Thành thỉnh thoảng trông thấy Ôn Vương và Tân nhị tiểu thư đi cùng nhau, theo sau là ba con cẩu uy phong bảo hộ, nhìn qua cảnh tượng hai người thân cận vô cùng, đâu đó có cả ngọt ngào, tuy nhiên vẫn giữ vững quy củ.

Cơ mà một lần họ còn vô tình nghe thấy đoạn đối thoại của Ôn Vương nói với Tân nhị tiểu thư:

"Phương Phương, nàng thích nhất cái gì?" Ôn Vương Gia khẽ khàng hỏi Tân nhị tiểu thư, ánh mắt trìu mến đặt tại thiếu nữ cạnh mình.

Tân nhị tiểu thư tươi cười nhẹ nhàng đáp: "Vương gia thích cái gì, tiểu nữ thích cái đó."

Ôn Vương Gia nhướng mày, nghi vấn hỏi lại: "Tại sao thích như vậy, chẳng lẽ nàng không có niềm yêu thích của riêng mình sao?"

"Có... tiểu nữ thích vương gia, liệu có được tính không?" Tân nhị tiểu thư bày ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng ngượng ngùng thốt lên đáp án, một câu mềm nhẹ đó khiến người kinh ngạc, phần Ôn Vương nào kia cũng vô thức bật cười, ánh mắt càng sủng nịnh Tân nhị tiểu thư.

Một lần vượt quá quy củ từ đôi nam nữ ngày ấy, làm Kinh Thành Tiên Quốc ghi nhớ không quên.

Lúc tin đồn phát tán hỗn độn lan truyền, Huyền Uyên Thành dẫn Tân Phương Phương lên Núi Hoa Đào ngắm cảnh, lần thứ hai tới đây, không phải mùa hoa Đào nở, chẳng có thảm hoa trải dài, ngược lại cành lá tươi tốt xum xuê, thay nhau xen kẽ tạo nên một vùng trời xanh mát.

Chỉ là những cơn gió thổi, lá vàng cũng rơi rớt xuống đất, đậu trên vai Tân Phương Phương.

Nàng đưa mắt ngắm nhìn từng tán lá bay phơi phới trong gió, tâm tình phút chốc nhẹ nhàng, không biết thời gian qua bao lâu, nàng xem chán mới chuyển mắt nhìn tới nam nhân phía bên cạnh mình.

Nam nhân đương nhiên là Huyền Uyên Thành, người mang trên thân lam y nhã nhặn, một bộ dạng ôn tồn, đôi mắt buồn tĩnh lặng tựa mặt nước.

Mặc dù thời gian hai tháng trôi qua có Huyền Uyên Thành kề cạnh, số lần nhìn gương mặt, đôi mắt chàng đã không ít, cơ mà cứ mỗi khi quan sát lại nhịn chẳng được vui vẻ tâm tình.

Đúng, đây là cảm xúc khi ở bên người mình thích.

Thật sự Tân Phương Phương cũng bỡ ngỡ ngay lúc bước lên con đường này, tham gia vào làm mọi thứ mới mẻ khác.

Điển hình như gây nên đống tin đồn để Hữu Ly tin tưởng nàng thuộc về chàng, trước tránh cho ông ta nghi ngờ rồi lại giở thủ đoạn.

Thêm biết một số việc liên quan đến chàng.

Tân Phương Phương mải miết nghĩ, ánh mắt dính sâu lên người chàng.

Huyền Uyên Thành rốt cuộc phát giác thiếu nữ nhìn mình, chàng nâng mắt, nhếch miệng hỏi: "Mặt ta có gì hả?"

Nghe tiếng người trước mặt, nàng phút chốc bừng tỉnh, hơi quay đầu xấu hổ cất giọng: "Không có gì, tại Vương gia thực đẹp, tiểu nữ không nỡ rời mắt."

Trông điệu bộ nàng né tránh, chàng nở nụ cười khẽ, đưa tay dịu dàng kéo nàng đối diện bản thân, rồi thấp giọng mềm nhẹ nói: "Đã không nỡ thì đừng rời mắt, ta thật vinh hạnh vì được một mỹ nhân thưởng thức mình như vậy."

"Vương gia..." Tân Phương Phương ngạc nhiên không thốt lên câu, bị lời nói làm ngớ ngẩn, gò má nhỏ đỏ au, hai mắt đồng thời thấy rõ sự trìu mến từ ánh mắt Huyền Uyên Thành, trái tìm nơi ngực ở giây phút này đập lệch nhịp.

Lời nàng vừa tuôn là thật lòng, chàng rất tuấn lãng, khuôn mặt cân đối, mắt mũi, môi miệng hoàn mỹ, kết hợp khí chất cao nhã, khó ai mà vượt xa được chàng.

Nhưng chàng mới nói gì, muốn nàng nhìn? Còn khen nàng như mỹ nhân nữa!

Ôi, ai chịu được chứ riêng nàng là không chịu nổi đâu!

Khi Tân Phương Phương đang nổi bão không yên trong lòng, Huyền Uyên Thành bên này bỗng nắm lấy tay nàng, chầm chậm vén ống tay áo, bàn tay nhỏ bé mềm mại dưới ống tay dần bại lộ, sau chàng nhìn xuống mu bàn tay trắng nõn, chủ yếu xem xét vết sẹo trên đó.

Vết sẹo mờ ẩn hiện in lên làn da, đáng tiếc kích thược lớn, nên vẫn rõ đường nét.

Huyền Uyên Thành hơi nhíu mày, vô thức đau lòng nói: "Thuốc lần trước ta đua không có tác dụng với nó sao?"

"Ừ, tiểu nữ dùng nhưng hiệu quả chỉ thế, Vương gia đừng lo, một vết sẹo thôi, che đi là không to tát." Tân Phương Phương lắc đầu, chẳng để ý vén lại tay áo.

Từ ngày chàng biết nàng có sẹo, thỉnh thoảng quan tâm đến vết sẹo lành chưa, còn đưa thuốc để nàng bôi.

Đáng tiếc dùng nhiều, sẹo chỉ mờ, không khỏi hẳn.