Đoan vương phủ, màu đỏ bắt mắt, màu tượng trưng cho tốt đẹp, màu hỉ sự phủ cả đại môn, trải dài khắp phủ đệ.
Bên trong, khách khứa đông đảo hai bên, lời bàn tán từng lời ra vào miệng họ, truyền khắp xung quanh, Đoan vương gia ở giữa, hắn ta thân hỉ phục hoa lệ, nghiêm chỉnh ngồi trên xe đẩy, gương mặt tuấn lãng mà ngàn năm lạnh lùng, cứng đờ, đôi mắt sắc bén không rõ cảm xúc hướng cửa lớn nhìn chăm chú, môi mỏng mím lại, bộ dạng bình tĩnh, tuy mắt luôn nhìn cửa, một chút sốt ruột cũng không có hiện ra mặt.
Khi khách khứa hai bên chuẩn bị về, thì tân nương y nguyên đội khăn hỉ bước vào, tay cầm một cây trâm phát ánh sáng, trông tinh xảo hoàn mỹ, hẳn là quý giá, phía sau là Tân Phương Phương cười tươi muốn nở hoa luôn cũng được.
"Đã khiến vương gia lo lắng, mọi người đợi lâu, mong vương gia tha tội, mọi người lượng thứ." Hàn Phong Vũ giả giọng nữ, sau khăn hỉ dịu dàng nói.
"Vương phi, không biết nàng và Tân tiểu thư có chuyện gì mà gặp riêng lâu thế?" Huyền Quân Quân bình thản hỏi, đương nhiên trong giọng nói có vài phần uy nghiêm, làm người nghe sợ sợ.
"Do ngày trước thiếp làm mất trâm thiếp thực thích, thiếp có kể cho Tân tiểu thư, nay Tân tiểu thư tìm lại được cây trâm thiếp làm mất, muốn thiếp đi xem thử phải không, đây là cây trâm đó." Hàn Phong Vũ đứa ra cây trâm mình cầm ra.
Huyền Quân Quân lướt qua cây trâm, mắt chuyển đến nàng, hắn suy nghĩ.
Tân Phương Phương là nữ nhi Thừa tướng, nếu chịu xin lỗi hắn bỏ qua... vì Thừa tướng làm quan mười mấy năm, công lao, khổ lao có cả, chức vị Thừa tương trước sóng to gió lớn không lay, Hoàng thượng tín nhiệm coi như cánh tay đắc lực, có binh quyền trong tay, ai cũng nể mặt, cả hắn.
Với cả hắn không mong có thù oán với người như thế.
Mà nếu Tân Phương Phương không tạ lỗi, chuyện này đành không xong.
Tân Phương Phương lúc này không biết ý nghĩ trong đầu Huyền Quân Quân, nàng vẫn cười nói: "À, đáng lẽ chuyện trâm cài nên để ngày khác, tiểu nữ vừa rồi không nghĩ ra, đã hành động thất thô, làm lỡ giờ lành của Đoan vương gia cùng vương phi, tiểu nữ tạ tội với vương gia, xin vương gia rộng lượng bỏ qua."
Huyền Quân Quân nghe nàng nói xong, hắn đáp: "Hôm nay là hỉ sự, ngày vui của bản vương, nên bản vương không để tâm, chỉ là Tân tiểu thư lẩn sau nên để ý hơn."
"Đa tạ vương gia độ lượng thứ tha, lời vương gia dạy bảo, tiểu nữ nhất định ghi nhớ." Đóa hoa trên môi nàng nở tung, rồi nàng cẩn trọng lui qua bên hàng khách, đứng nhìn lễ bái đường diễn ra.
Cầu cho nam chính, miệng như tâm, đừng ghi thù nàng, không liên hoàn phạt sẽ đến với nàng!
Gì chứ nàng sợ đánh mông, chép chữ lắm luôn! Ngày bé chơi ngu, trèo cây cau, ngã đau, bị đánh mông và chép chữ giờ nghĩ lại vẫn sợ vãi nồi.
...
Hai ngày sau.
Tân phủ đêm tối.
Từ đường.
Phịch.
Tân Phương Phương quỳ xuống trước các bài vị, liệt tổ liệt tông, cạnh nàng là phụ thăn oai phong, chuẩn nghiêm túc, đai thúc, đại đại thúc soái khí.
Thừa tướng nghe tiếng phịch không chút dịu dàng từ Tân Phương Phương, đen mặt quát: "Quỳ nhẹ nhàng đoan trang! Tử tế và hẳn hoi cho ta!"
Thừa tướng một thân lam y, thẳng lưng đứng nhìn nữ nhi quỳ, gương mặt đẹp lão chỉ vài nếp nhăn, đầu hai thứ tóc mà vẫn phong độ.
Thân hình cao lớn, bụng không phệ, có thể thấy chế độ ăn của ông giữ dáng rất tốt
Nàng đơ mặt, điều chỉnh tư thế quỳ, khép nép, hiền lành cúi đầu biết lỗi.
Vừa ăn tối xong, nàng đã bị phụ thân mới về gọi tới từ đường, bị bắt quỳ.
Hẳn là phụ thân biết chuyện rồi.
Nhưng không lo bị phạt nặng, phạm lỗi, biết sửa, được khoan hồng thôi.
Vị phụ thân này nàng rõ, có đủ yếu tố người cha, vẫn không thiên vị như bao thừa tướng trong truyện, con cái yêu thương mỗi đứa bằng nhau, đích nữ, thứ nữ đều đặn.
Đích nữ được gì tốt, thứ nữ cũng sẽ có phần.
Tuy là phụ thân tốt nhưng khá nghiêm khắc.
Mà nàng thích!
"Cười gì, còn không mau nói xin lỗi đi!" Thừa tướng nhíu mày, lớn tiếng.
Nàng nghe, tiếng to làm nàng giật mình, nhịn xuống cảm xúc cục súc chó dại, nàng chậm rãi nói: "Nữ nhi biết lỗi, không nên vứt quy củ ra sau đầu, ra ngoài náo loạn gây phiền phức cho phụ thân, ảnh hưởng danh tiếng Tân phủ! Nữ nhi có tội, nhưng vẫn mong phụ thân giơ cao đánh khẽ, vì nữ nhi kịp sửa sai, tạ lỗi với Đoan vương gia rồi ạ."
Nàng mong manh yếu đuổi thế này, biết nàng bị bệnh, quát lớn thế làm chi, để tim nàng đập mạnh rồi yếu tim chết sao.
May kịp tiết chế, không nàng sẽ bất hiếu mất.
Tân Phương Phương niệm ngàn lần câu: "Trăm nết thiện chữ hiếu đứng đầu, trăm nết thiện chữ hiếu đứng đầu."
Dù cho đây không phải cha ruột mình.
"Hừ! Quỳ ở đây ba ngày, xong về phòng suy nghĩ bốn tháng, bốn tháng mà chưa thông suốt quay đầu đi vào nghĩ tiếp!" Thừa tướng sau nghìn câu quát bỏ lại lời cuối cho nàng, rồi đi ra Từ đường.
Thừa tướng đứng ở cửa, ông thở dài với trời cao.
Bận rộn nửa tháng, tưởng về nhà sẽ vui vẻ, nào ngờ chưa kịp quây quần bên con cái thê tử thì lòi ra chuyện này, nữ nhi mới về gây ra chuyện, phá hoại lễ thành hôn của Đoan vương gia, Đoan vương gia dù tàn tật vẫn là vương gia, người có chiến công, không được coi thường, thật sự, ông lo lắng con cái nhà mình phạm sai rồi bị tổn thương, vậy ông xót, cố gắng sau lần này phải nghiêm nghị quản thúc, một đứa phạm sẽ là gương cho những người khác.