Xuyên Qua Thành Nam Sủng Của Bạo Quân

Chương 20: Yết Kiến​





Editor: Mặn
Vì thế ngày hôm sau Ôn Trì cố ý dậy thật sớm, dùng khoảng nửa canh giờ để chuẩn bị cho lần diện thánh đầu đời, ai ngờ mới bước chân ra khỏi tiểu viện đã nhìn thấy Chu công công lẳng lặng đứng chờ, còn ba người Bình An, Nhược Phương và Nhược Đào lại đang nơm nớp lo sợ đứng im một bên.
Trong khoảnh khắc đó Ôn Trì sợ tới mức mém chút nữa thì hồn phi phách tán.
Hôm nay Thời Diệp mặc một cái áo choàng màu lam, trên phần vải viền thuần trắng được thêu hoa văn trúc diệp lịch sự và tao nhã, mái tóc dài đen nhánh của y chỉ tùy ý búi lên bằng một cây trâm bạch ngọc, lộ ra vầng trán trơn bóng no đủ và gương mặt gần như hoàn mỹ.
Nếu không phải những vết bỏng dữ tợn ở nửa bên mặt kia đã phá hủy diện mạo vốn có của y thì Ôn Trì thật sự không thể tưởng tượng nỗi gương mặt Thời Diệp sẽ kinh diễm đến mức nào.
Thời Diệp vốn đang nghiêm mặt nhìn mấy khóm cúc dại mà Nhược Đào trồng cách đó không xa, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Trì đến gần, y mới chậm rãi quay đầu, tầm mắt lãnh đạm chuẩn xác dừng lại trên người Ôn Trì.
Ôn Trì cương cứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Thái, Thái tử điện hạ."
Ngữ khí Thời Diệp vô cùng đạm mạc mà ừ một tiếng, ngay sau đó vẫy vẫy tay với Ôn Trì, dáng vẻ giống như đang gọi một con chó nhỏ: "Lại đây."
Ôn Trì cứng đờ bước tới một bước, dùng tốc độ rùa bộ đi về phía Thời Diệp, nhưng mà Thời Diệp cách hắn không xa, chẳng bao lâu Ôn Trì đã thu hẹp hơn phân nửa khoảng cách giữa hai người.
Trong lúc này, Thời Diệp mắt cũng không thèm chớp nhìn hắn chằm chằm, dưới ánh mặt trời, con ngươi đen nhánh của y như một vũng nước đọng vô hồn, lẳng lặng không chút gợn sóng.
Ôn Trì thực sự bị dọa thảm rồi, đi đi một hồi vậy mà hai chân lại mềm nhũn ra, cứ như vậy quỳ gối trên mặt đất.
Thời Diệp thấy thế thì bật cười ha hả, cười xong y lại nói: Nhìn dáng vẻ nhát như thỏ đế của ngươi đi, rốt cuộc là ai cho ngươi can đảm đi đến trước mặt hoàng đế diện kiến vậy? "
Nghe y nói như vậy khiến Ôn Trì sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, đồng thời cũng cảm thấy rất là kinh ngạc, sao Thời Diệp lại biết chuyện này sớm như vậy nhỉ?
Thời Diệp giống như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Ôn Trì, cơ thể y hơi hơi đổ về phía trước, tâm trạng rất tốt mà nói:" Ngươi thật sự cho rằng, nếu không có bổn cung mở đường cho ngươi thì ngươi có thể thuận lợi diện kiến thánh nhan sao? "
Trong lòng Ôn Trì thầm nói chẳng lẽ không phải hả?
Lúc này, Chu công công mới lên tiếng giải thích:" Hiện giờ Ôn công tử đã là người của Thái Tử điện hạ, nếu không có Thái Tử điện hạ đồng ý, thì cho dù là Hoàng Thượng cũng không thể dễ dàng gặp mặt ngài được.

"
Ôn Trì:"...!"
Nhìn không ra nha, tên cẩu Thái Tử này lại có mặt mũi như thế.
Thời Diệp tràn trề hứng thú thưởng thức vẻ mặt lúc này của Ôn Trì, nói:" Đứng lên, cùng bổn cung đến gặp Hoàng Thượng.


"
Ôn Trì cụp mi rũ mắt:" Vâng ạ.

"
Chu công công xoay người đi ở đằng trước, còn Thời Diệp thì được một tiểu cung nữ đẩy theo phía sau, Ôn Trì thấy vậy vội vàng chạy tới, cẩn thận đi theo bên cạnh y.
Khoảng cách từ Đông Cung đến Ngự Thư Phòng cũng khá xa, đoàn người Ôn Trì đi lâu thật lâu, mãi đến khi hai bắp chân của hắn có chút chua xót thì mới đến nơi.
Thái giám hầu hạ bên ngoài Ngự Thư Phòng thấy bọn họ lập tức đi vào bẩm báo, sau đó nhanh chóng trở ra thỉnh bọn họ vào trong.
Nơi này so với thư phòng của Thái Tử thì xa hoa hơn nhiều, hai bên tường treo đầy những bức họa cổ xưa mà Ôn Trì chưa nhìn thấy bao giờ, đập vào mắt hắn là cả một căn phòng màu vàng kim rực rỡ.
Ôn Trì thu hồi tầm mắt, chuyên tâm đi theo phía sau xe lăn của Thời Diệp.
Hắn đến thế giới này cũng được một thời gian, nhưng không ngờ rằng nhanh như vậy đã có thể gặp mặt đương kim hoàng thượng, người xưa có câu gần vua như gần cọp, Thời Diệp là chỉ mới là Thái Tử thôi mà tính tình đã cổ cổ quái quái như vậy rồi, cũng không biết cái người làm Hoàng Thượng này tính tình có tốt đẹp hơn y chút nào hay không?
Ôn Trì có hơi thấp thỏm, thấy người phía trước đứng lại thì hắn cũng dừng lại theo.
Ngay sau đó, âm thanh lãnh đạm của Thời Diệp vang lên:" Phụ hoàng.

"
Sau đó, không có sau đó nữa.
Không có?
Trên trán Ôn Trì lại xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh.
Cái ên Thái Tử này có thể bớt kiêu ngạo một chút hay không? Ngay cả Hoàng Thượng mà y cũng không thèm nể mặt chút nào.
Càng thần kỳ lạ hơn là Hoàng Thượng hình như cũng không thèm để ý chuyện Thời Diệp vô lễ, ngược lại cười ha hả nói:" Thái Tử tới rồi à, lại đây.

"
Cung nữ lập tức đẩy xe lăn đi qua, Ôn Trì đang cùng Chu công công quỳ trên mặt đất cũng bất động thanh sắc đứng dậy.
Ôn Trì cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, nhưng mà rất nhanh hắn liền nghe được giọng nói chứa đầy ý cười của Hoàng Thượng vang lên:" Hôm qua có một tiểu quốc đến dâng cống phẩm cho ta, vừa hay trong đó lại có một mẻ trà Long Tĩnh thượng hạng, nào, Thái Tử ngươi mau nếm thử.

"
Đáng tiếc thái độ của Thời Diệp vẫn lãnh đạm như cũ:" Nhi thần không thích uống trà.

"
Không khí trong ngự thư phòng dường như muốn đóng băng ngay lập tức, cũng may Hoàng Thượng lại cười nói:" Ồ, là trẫm thô tâm đại ý*, ngay cả chuyện này cũng không nhớ nổi, vậy thì ngươi hãy nếm thử món điểm tâm này đi, do Dung phi đích thân xuống bếp đấy.

"
*Ý nói lơ là không để ý.
Vừa dứt lời, thì một tiếng cười thanh thúy như âm thanh chuông bạc vang lên, Dung phi e thẹn nói:" Hoàng Thượng quá khen, thần thiếp chỉ là vui đùa một chút mà thôi.

"
" Dung Phi khiêm tốn rồi, nên khen thì vẫn phải khen.

"Nói xong, Hoàng Thượng lại nói," Thái Tử, ngươi nếm thử đi.

"
" Không cần.


"Thời Diệp vẫn không dao động," Phụ hoàng triệu kiến nhi thần không phải vì muốn gặp một người sao? Nhi thần đã đưa y* đến đây.

"
*Chỗ này tui định dùng" hắn "nhưng mà thôi, dùng y để thể hiện tình cảm đặc biệt mà TD dành cho OT.
Lúc này Hoàng Thượng mới chú ý tới sự tồn tại của Ôn Trì, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Ôn Trì:" Ngươi chính là Ôn Lương, nhi tử của Lễ Bộ thị lang Ôn Trường Thanh phải không? "
Ôn Trì nói:" Hồi Hoàng Thượng, là tiểu nhân.

"
Hoàng Thượng nói:" Ngồi xuống đi.

"
Cung nữ đứng hầu bên cạnh lập tức mang đến một cái ghế chạm khắc tinh xảo, nhẹ nhàng đặt cạnh xe lăn của Thời Diệp.
" Tạ Hoàng Thượng.

"
Ôn Trì nói xong bèn đi qua ngồi xuống, hơi ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn rõ tình hình trong Ngự Thư Phòng.

Thì ra ở đây không chỉ có một mình Hoàng Thượng, mà còn có thêm một nữ nhân y phục hoa lệ và một người nam nhân trẻ tuổi tuấn lãng.
Nữ nhân kia chắc là Dung Phi.
Còn nam nhân đang đứng bên cạnh nàng..
Nếu Ôn Trì đoán không sai thì nam nhân kia có lẽ là nhi tử của Dung Phi - Thời Cẩm, cũng chính là vai chính công trong nguyên tác - Tứ hoàng tử Thời Cẩm.
Ôn Trì lướt mắt nhìn qua khóe miệng người đàn ông một chút, quả nhiên dưới khóe môi người kia có một nốt ruồi nhỏ.
Thật sự là Thời Cẩm.
Có vẻ như Thời Cẩm đã cảm nhận được ánh mắt của Ôn Trì, bất ngờ nhấc mắt đối diện với hắn.
Ôn Trì vội vàng thu hồi ánh mắt, sợ tới mức đám thảo nê mã trong lòng như phát điên mà chạy rầm rầm, xém chút phá nát lồng ngực gầy yếu của hắn.
Nhưng mà ngay sau đó, hắn chợt nhận ra điều kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn thử lập tức trông thấy Thời Diệp đang một tay chống cằm, híp nửa mắt, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về phía hắn, giống như y đã đem toàn bộ những động tác nhỏ từ nãy đến giờ của hắn thu hết vào tầm mắt.
Ôn Trì:"...!"
Sao hắn lại có loại ảo giác như thê tử đi ngoại tình bị trượng phu bắt được vậy ta..
May mắn là Hoàng Thượng đang tán gẫu với Dung Phi nên không có chú ý tới tình huống bên này, đợi khi Dung Phi nói xong, Hoàng Thượng mới lần nữa hướng ánh mắt nhìn vào Ôn Trì:" Trẫm nghe Doãn đại nhân nói, biện pháp kiểm soát dịch hại châu chấu ở Tấn Châu là do ngươi nghĩ ra được? "
Ôn Trì vội nói:" Tiểu nhân chỉ là nghĩ được một vài biện pháp nho nhỏ thôi ạ.

"
" Dung Phi mới vừa khiêm tốn xong, giờ lại đến lượt nhà ngươi à? "Hoàng đế khuôn mặt tròn trịa mượt mà, lúc cười rộ lên cho người ta cảm giác hòa ái dễ gần, giống như ông chú tốt bụng nhà bên, ông ta buồn cười chỉ chỉ Ôn Trì," Doãn đại nhân đã nói hết với trẫm rồi, chỉ tiếc là biện pháp của ngươi là cách làm về lâu về dài, trong thời gian ngắn không thể có được kết quả, ngươi hãy nói rõ ràng tỉ mỉ lại một lần cho trẫm nghe.

"
Ôn Trì vâng một tiếng, lập tức giải thích cặn kẽ.
Bất kể là ở thời đại nào thì nạn châu chấu cũng không còn là một vấn đề quá mới mẻ nữa, con người đã nổ lực nghiên cứu rất nhiều thập niên mãi đến thế kỉ 21 mới thu được thành quả xứng đáng.
Thật ra Ôn Trì cũng chưa từng cố ý tìm hiểu về nạn châu chấu, chỉ là lúc trước vô tình nhìn thấy một bài viết tổng hợp hết tất cả những phương pháp trị nạn châu chấu được nhân loại áp dụng trong hàng thập kỉ qua trên Weibo, vì vậy mà Ôn Trì mới biết được cách giải quyết vấn nạn lần này.
So với việc làm bẫy lửa, * đào rãnh rãi vôi**, hay dùng vợt để bắt châu chấu thì phương pháp diệt ấu trùng châu chấu hiệu quả hơn nhiều, châu chấu thích đẻ trứng ở những nơi ẩm ướt, nhất là những năm hạn hán kéo dài, không thể xới đất gieo trồng, đến khi mưa xuống thì mặt đất sẽ nhanh chóng trở nên ẩm ướt, đây quả thật là thiên đường sinh sản của châu chấu mà.
*Khi trời tối châu chấu có xu hướng bay vào ánh lửa, cho nên bẫy lửa hay bẫy đèn là một trong số những biện pháp vật lý tiêu diệt châu chấu được nhiều nông dân áp dụng.
**Cái này thì trong convert là" khai mương hãm sát ", tui tìm hiểu thì thấy có biện pháp bắt châu chấu bằng vợt rồi bỏ vào hố rải vôi bột lên để tiêu hủy á, nên mạn phép dùng cụm từ" đào rãnh rãi vôi "để miêu tả nha.

Mà muốn giảm bớt diện tích đất trống này thì tốt nhất là nên khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi, kết hợp với trồng cây gây rừng.
Ôn Trì vừa nói vừa dựa vào sự hiểu biết của mình để giải thích thêm, càng nói càng bánh cuốn, như là đang kể một câu chuyện ly kỳ hấp dẫn nào đó, cuối cùng, không chỉ có Hoàng Thượng và Tứ hoàng tử Thời Cẩm chăm chú lắng nghe mà ngay cả Dung phi dốt đặc cán mai trong lĩnh vực này cũng say sưa nghe Ôn Trì giảng giải.
Sau khi Ôn Trì nói xong, Hoàng Thượng và Thời Cẩm đồng thời trầm mặc, nhưng ánh mắt nhìn Ôn Trì hình như cũng nhiều thêm một thứ gì đó.
Thật lâu sau, Hoàng đế mới miễn cưỡng kiềm chế nội tâm kích động và vui mừng như điên của mình lại, ra vẻ trấn tĩnh hỏi:" Những biện pháp này ngươi học được từ đâu? "
Ôn Trì đã sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác:" Hồi Hoàng Thượng, bình thường rảnh rỗi tiểu nhân thích đọc một ít tạp thư, những ý tưởng này hoặc nhiều hoặc ít đều được nhắc đến trong mấy quyển tạp thư đó, tiểu nhân là tổng hợp lại rồi tiến hành phân tích chỉnh sửa một hai, sau đó trình lên Hoàng Thượng xem xét, quả thật là bêu xấu rồi.

"
Hoàng Thượng cười đến không khép miệng được.
" Tốt, rất tốt.

"Dứt lời, ông ta nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không kìm được sự vui sướng đang trào dâng trong lòng, nói với tên thái giám đang đứng bên cạnh:" Truyền khẩu dụ của trẫm, kêu Ung Lâm, Phan Văn Khang, Doãn Hướng tiến cung nghị sự, càng nhanh càng tốt.

"
Thái giám vội vàng tuân lệnh, ôm phất trần nhanh chân đi ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Hoàng Thượng đứng dậy đi qua đi lại vài vòng, lại xoay người chỉ vào Ôn Trì nói:" Ngươi thật đúng là cứu tinh của trẫm, trẫm muốn ban thưởng cho ngươi, ngươi muốn cái gì? Cứ việc nói với trẫm một tiếng.

"
Ôn Trì lập tức quỳ xuống:" Hồi Hoàng Thượng, có thể giúp Hoàng Thượng cùng thiên hạ bách tính phân ưu giải phiền đã là vinh hạnh của tiểu nhân, tiểu nhân làm như vậy không phải để cầu mong ngài ban thưởng công danh lợi lộc, chỉ hy vọng Hoàng Thượng thành toàn, cứ coi như đây là tiểu nhân đoái công chuộc tội đi ạ.

"
Hoàng Thượng sửng sốt:" Ngươi có tội gì? "
" Tiểu, tiểu nhân..

"Trong lúc mấu chốt thế này nhưng mà Ôn Trì lại đột nhiên khựng lại, đột nhiên hắn cảm thấy kinh hoảng vô cớ, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn Thời Diệp đang ngồi phía trước.
Chỉ thấy Thời Diệp vẫn duy trì tư thế một tay chống cằm, từ nãy đến giờ chưa từng thay đổi.
Từ đầu tới đuôi y đều tỏ vẻ như mình là một người ngoài cuộc, mọi chuyện đang diễn ra không hề liên quan gì đến y, ánh mắt lạnh nhạt chỉ dừng lại trên người Ôn Trì, lại giống như xuyên thấu qua cơ thể Ôn Trì mà nhìn một ai đó.
Bất thình lình, Ôn Trì lại nhớ tới kẻ thù mà Thời Diệp đã từng nhắc tới, cái người có dung mạo giống hắn y đúc kia.
Hắn nghĩ có lẽ Thời Diệp đang thông qua hắn để tìm kiếm bóng dáng của kẻ thù năm xưa."
"Nói ra thử xem." Âm thanh của Hoàng đế làm suy nghĩ của Ôn Trì trở lại hiện thực, "Có lẽ trẫm có thể giúp được ngươi."
Ôn Trì áp trán sát xuống sàn nhà, căng da đầu mở miệng: "Tiểu nhân có tội, tiểu nhân không phải đích trưởng tử Ôn gia Ôn Lương, tiểu nhân chỉ là thứ tử Ôn gia Ôn Trì, tiểu nhân bị ép làm thế thân của ca ca mình gả vào Đông Cung, tiểu nhân tội đáng chết vạn lần!"
Nghe vậy, vẻ mặt của Dung Phi và Thời Cẩm đều vô cùng khiếp sợ, hai người vội quay đầu liếc mắt nhìn nhau một cái.
Hoàng Thượng cũng xụ mặt: "Ngươi nói cái gì?"
Ôn Trì quỳ rạp trên mặt đất không dám đứng dậy: "Tiểu nhân tội đáng chết vạn lần!"
Giờ khắc này, hắn hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Thời Diệp, thậm chí hắn còn không tưởng tượng nổi Thời Diệp sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn hắn.