Xuyên Qua Thành Nam Sủng Của Bạo Quân

Chương 3: Thành Thân​





Editor: Mặn
Kiệu cưới lắc lư đi về phía trước, Ôn Trì ngồi trong kiệu mơ màng sắp ngủ.

Lúc kiệu cưới dừng trước cửa Đông Cung, hắn đã ngủ được vài giấc rồi.

Hỉ nương nắm tay hắn dẫn ra khỏi kiệu, cho dù trên đầu hắn đang trùm khăn voan, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sắc trời bên ngoài đã không còn sớm.

Hai hàng người hầu cầm đèn lồng đi theo phía sau, ánh sáng yếu ớt từ đèn lồng đỏ trong tay bọn họ miễn cưỡng chiếu sáng đường đi phía trước.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Ngay cả hỉ nương đi phía trước cũng thả nhẹ bước chân, hô hấp thật chậm, giống như đang đề phòng điều gì đó.

Đi xong một đoạn đường, vòng vèo qua lại không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc Ôn Trì cũng đã được hỉ nương đỡ vào tân phòng ở Đông Cung.

Ôn Trì khẽ thở ra một hơi, muốn đưa tay xoa xoa hai chân đã sớm tê mỏi, nhưng hỉ nương còn chưa ra ngoài, hắn đành cố gắng chịu đựng cảm giác đau mỏi rã rời kia.

Hắn nhớ tới mấy bộ phim cổ trang mà trước khi xuyên qua hắn đã xem, khi nữ chính chuẩn bị bước vào tân phòng, hỉ nương sẽ cầm tay nói vài lời chúc mừng tốt đẹp, nhưng mà đến lượt hắn, tại sao không nghe hỉ nương nói gì hết vậy nhỉ?
Còn nữa --
Thái Tử đâu?
Chẳng lẽ lần kết hôn này chỉ có mình hắn tự biên tự diễn ư?
Nghĩ đến đây, Ôn Trì nhịn không được cảm thấy may mắn.

Thái Tử không tới là tốt nhất.

Vĩnh viễn không cần tới luôn!
Hỉ nương câm như hến đứng bất động trước giường cưới, Ôn Trì liền an tĩnh như gà nghiêm túc ngồi ở mép giường.

Một lát sau.

Hỉ nương giống như là đã suy nghĩ cẩn thận điều gì đó, nói: "Thời gian không còn sớm, chắc là Thái Tử gia bận rộn chính sự, không thể đến đây, Ôn công tử cũng đừng đợi ngài ấy, nghỉ sớm một chút đi.

"
Hạnh phúc tới quá nhanh, tựa như một cơn lốc xoáy.

Ôn Trì vội vàng đè xuống khóe miệng đang giơ lên, ngoan ngoãn đáp: "Làm phiền hỉ nương rồi.


"
Hỉ nương mang theo mấy nha hoàn rời đi, phòng ngủ chỉ còn lại một mình Ôn Trì, hắn lại ngồi chờ thêm chút nữa, thấy quả thật không có ai tiến vào, mới chậm rì rì tháo giày ra, nhẹ nhàng nằm xuống giường.

A.

.

Thoải mái.

Ôn Trì nằm một hồi, suy nghĩ liền bay đến vấn đề của hồi môn mà Ôn gia chuẩn bị cho hắn, hai cái rương gỗ kia còn đặt bên ngoài, không biết bên trong chứa thứ gì.

Hắn chỉ hy vọng Trần ma ma không đem năm tập xuân cung đồ kia bỏ vào đấy, lúc đi hắn đã đem xuân cung đồ giấu dưới đệm giường, hẳn là Trần ma ma sẽ không tìm thấy.

Nghĩ nghĩ, cảm giác buồn ngủ đã kéo tới.

Không bao lâu, bóng tối bao trùm ý thức của hắn.

Chất lượng giấc ngủ của Ôn Trì trước nay đều rất tốt, trước đây mỗi khi tan tầm về nhà, hắn vừa nằm xuống đã đi gặp Chu công ngay, chỉ cần không phải cháy nhà động đất hay trộm vặt đột nhập, hắn sẽ có thể không mộng không mị ngủ một giấc đến hừng đông.

Nhưng không hiểu sao giấc ngủ hôm nay lại không quá yên ổn.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như có những ngón tay lạnh lẽo đang vuốt ve mặt hắn, cảm xúc lạnh băng truyền đến từ nơi da thịt tiếp xúc, giống như có một dòng nước lạnh lẽo từ từ thẩm thấu vào từng sợi thần kinh của hắn.

Hắn rùng mình một cái, muốn xoay người, nhưng ngay sau đó hắn bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.

Hắn dừng một chút, đột nhiên mở to hai mắt --
Phòng ngủ đang đốt hai ngọn nến đỏ, ánh sáng vàng nhạt ấm áp tràn ngập tân phòng.

Chỉ trong nháy mắt, Ôn Trì đã nhìn rõ cái người đang ở trước giường kia.

Thân hình nam nhân cao lớn, nhưng hiện tại y đang ngồi trên một chiếc xe lăn bằng gỗ, tóc dài đen như mực, tùy ý xỏa tung trên vai, nổi bật nhất chính là gương mặt y -- toàn bộ phần mặt bên phải đều bị lửa thiêu biến dạng, vết bỏng dữ tợn, giống như con rết xấu xí đang ngọ ngoậy, dưới ánh nến mờ nhạt càng thêm ghồ ghề, lồi lõm.

Liếc mắt một cái, quả thật rất đáng sợ.

Thái, Thái Tử?
Hắn không phải không tới sao!
Ôn Trì đã không còn tâm trạng đánh giá phần mặt bên trái của y như thế nào, thân thể hắn cứng đờ, sợ tới mức hít hà ra tiếng, xém chút nữa liền xĩu ngay tại chỗ.

May mắn hắn vẫn còn chịu được.

Nhưng mà giây tiếp theo, hắn tuyệt vọng phát hiện -- xúc cảm lạnh lẽo âm u trong mộng không phải là giả, mà thật sự có một đôi tay đang vuốt ve mặt hắn.

Là tay của Thái Tử.

Lúc này, bàn tay Thời Diệp đã nắm lấy cằm hắn, lực đạo rất lớn, đau đến mức nước mắt hắn rơi lã chã.

Mắt phượng hẹp dài của Thời Diệp nheo lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mặt Ôn Trì, đột nhiên, khóe miệng y nhếch lên, nở nụ cười không rõ ý vị: "Lại thêm một kẻ xấu xí muốn giẫm lên ta để thượng vị?"
Ôn Trì: "! "
Từ từ, trào phúng thì trào phúng, ai cho ngài khinh thường nhan sắc của bổn công tử hả?
Bởi vì nốt lệ chí giữa mày hắn không có siêu to như Ôn thánh mẫu, tên này đã chê hắn xấu? Người anh em này thật là quá đáng nha.

Nhưng chuyện này không phải trọng điểm.

"Ta không, ta không có, oan uổng quá!" Khát vọng muốn sống quá mãnh liệt khiến Ôn Trì mất hình tượng hét lên, khóc chít chít cầu xin người nào đó, "Thái Tử điện hạ, ta thề ta không có tham vọng lớn thế đâu, ước mộng cả đời của ta, chính là ăn no chờ chết!"
Nghe vậy, Thời Diệp đột nhiên trầm mặc, vốn dĩ gương mặt tràn đầy dữ tợn cùng bạo nộ cũng chậm rãi giật giật vài cái.

Sau một lúc lâu, Thời Diệp cong lên môi mỏng: "Đồ xấu xí không có tiền đồ.

"
Ôn Trì càng khóc dữ hơn.

Tại sao tên này vẫn chê bai nhan sắc của hắn chứ?
Nhưng ngay sau đó, Ôn Trì khóc không nổi nữa.

Bởi vì Thái Tử buông cằm hắn ra, bàn y lại tiếp tục di chuyển xuống dưới, bàn tay lạnh lẽo kia chậm rãi.

.

bóp chặt yết hầu hắn.

"! "
Ôn Trì sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng xin tha, "Thái Tử tha mạng.

.


"
Vừa dứt lời, Thời Diệp đã tăng thêm vài phần lực đạo.

Yết hầu yếu ớt bị bóp chặt, thoáng chốc Ôn Trì không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ngón tay Thời Diệp thon dài, cũng thật lạnh lẽo, vừa vặn ôm hết vòng cổ mảnh khảnh của Ôn Trì, giống như chỉ cần y nhẹ nhàng động một chút, đã có thể dễ dàng hái đầu Ôn Trì xuống.

Ôn Trì không dám phản kháng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, mắt hạnh đỏ quạch nhìn chằm chằm Thời Diệp.

Hơi thở tử vong đột nhiên ập tới, vây chặt Ôn Trì bên trong.

Thời Diệp giống như bị gợi lên hứng thú đem một nửa gương mặt bị thiêu đến biến dạng chậm rãi kề sát Ôn Trì, khóe môi y treo lên nụ cười lương bạc, chỉ là ý cười không đạt đến đáy mắt, con ngươi đen nhánh thâm trầm sâu không thấy đáy, trống rỗng đầy tử khí.

"Ai dạy ngươi dùng chiêu này?" Thời Diệp dùng giọng nói đầy ý cười hỏi hắn, gương mặt y bị hủy dung, nhưng giọng nói lại đặc biệt trầm thấp dễ nghe.

Ôn Trì rụt rụt bả vai, run lên bần bật, đáng thương, nhỏ yếu, lại bất lực.

Hắn đương nhiên biết Thời Diệp đang nói cái gì, có lẽ người khác không biết, nhưng hắn đã đọc kịch bản này ba lần đó, hắn rất rõ ràng.

Đừng thấy Thời Diệp tính tình cổ quái, y có một chút đam mê cực kỳ.

.

ừm, đặc thù -- đó chính là y không thích giết người nhát gan, đặc biệt là những người động một tí liền rơi nước mắt.

Mà y thích đùa giỡn bọn họ như mèo vờn chuột, từ từ chậm rãi đùa bỡn, tra tấn, mãi cho đến khi, những người đó bị tra tấn đến chết.

Mặc dù quá trình hơi tàn nhẫn máu tanh, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể kéo dài mạng sống.

Ôn Trì chính là lợi dụng thói quen này của y để tìm đường sống trong chỗ chết.

Không ngờ lại bị Thời Diệp nhìn thấu.

"Tự cho là thông minh.

" Thời Diệp lãnh đạm nói, đột nhiên lại bóp chặt cổ Ôn Trì, y thản nhiên rũ mắt, bình tĩnh nhìn vẻ mặt Ôn Trì dần dần trắng bệch, giống như một vị thần cao cao tại thượng, "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?"
Cảm giác hít thở không thông ngày càng mãnh liệt, trên vầng trán trắng nõn của Ôn Trì xuất hiện mồ hôi lạnh.

Dù hắn đã sớm biết tên bạo quân này không hề dễ đối phó, nhưng hắn vẫn xem nhẹ y.

Chỉ sợ, đêm nay hắn sẽ chết ở nơi này.

Ôn Trì rất nhanh làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, vì thế hắn lại cosplay cá mặn, nằm thẳng đơ trên giường, hoàn toàn không còn ý tứ muốn phản kháng.

Thậm chí còn an yên nhắm mắt lại.

Nhưng mà hắn đợi nửa ngày, cũng không cảm nhận được đau nhức ập tới như trong tưởng tượng.

Ôn Trì khẽ meo meo mở ra một bên mắt, lại không ngờ sẽ đối diện với gương mặt tối sầm của Thời Diệp, ý cười như có như không trên mặt y đã sớm tiêu tán không còn gì, cặp mắt phượng kia giống như được khắc ra từ băng, lạnh lẽo nhìn thẳng vào Ôn Trì.

Lông tơ toàn thân Ôn Trì đều dựng đứng lên.

Nào biết đột nhiên Thời Diệp lại cười rộ lên, khóe miệng giương cao động đến vết bỏng bên má phải, lập tức từ thần tiên cao cao tại thượng biến thành ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục âm gian.

Tiếp theo, Thời Diệp buông tay.

"Ngay cả chết cũng không sợ?" Thời Diệp nói, "Ta đây càng không muốn để ngươi được như ý.

"
Ôn Trì: "! "
Đồ bạo quân ấu trĩ!
Mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng mà Ôn Trì lại may mắn giữ được một mạng, ngoài mặt tỏ ra vô cùng cung kính, rắm cầu vồng* từ trong miệng hắn tuôn ra xối xả: "Tạ Thái Tử tha mạng, sau này ta chắc chắn làm trâu làm ngựa hầu hạ Thái Tử người, để báo đáp đại ân đại đức của người, từ nay về sau, Ôn Lương ta sống là người của Thái tử, chết là ma của Thái tử, một đời một kiếp chỉ thuộc về ngài.

"
*Rắm cầu vồng: Theo trí nhớ của ta thì chính là mấy lời nịnh nọt tâng bốc á.

Thời Diệp lên tiếng: "Ôn Lương.

"
Ôn Trì được tự do, vội vàng ngồi dậy từ trên giường: "Thái Tử có gì phân phó?"
Thời Diệp không nói, ánh mắt khó lường nhìn Ôn Trì.

Ôn Trì cúi đầu, hắn có cảm giác đỉnh đầu đáng thương của mình đã bị Thái Tử nhìn đến mức trọc lóc luôn rồi, ở hiện đại hắn không phải lập trình viên, kết quả xuyên tới cổ đại lại vinh quang nhận được kiểu tóc của lập trình viên.


Cũng may chỉ vài giây sau, Thời Diệp buông tha hắn.

"Giỏi cho một tên Ôn Lương, ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ những lời ngươi nói đêm nay.

"
Dứt lời, Thời Diệp nâng tay, tùy ý phất phất giữa không trung.

Lúc này Ôn Trì mới phát hiện còn có một nha hoàn vô cùng xinh đẹp đang đứng trong góc phòng, nha hoàn vẻ mặt vô cảm đi đến, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe được, cẩn thận cung kính đẩy Thời Diệp ra ngoài.

Ôn Trì trơ mắt nhìn nha hoàn kia đẩy Thời Diệp rời đi, cho đến khi thân ảnh của hai người họ biến mất sau cánh cửa, hắn liền vèo một phát nhảy xuống giường, nhanh tay lẹ chân cài khóa cửa phòng.

Hắn ngồi trước gương đồng, chỉ thấy trên cái cổ thiên nga xinh đẹp của mình hiện lên một dấu tay tím đen.

Hắn ngơ ngác sờ sờ cổ, hơi đau, lúc này hắn mới phát hiện bản thân đã bị tên bạo quân kia dọa toát mồ hôi lạnh.

-
Hôm sau.

Lý ma ma - quản sự trong cung của Thái Tử đã mang đến cho Ôn Trì hai nha hoàn và một tiểu thái giám, nói là để họ giúp hắn làm việc vặt.

Ôn Trì được sắp xếp ở tại Trúc Địch Cư của Đông Cung, đáng tiếc ngoại trừ cái tên nghe hơi êm tai ra, nơi này không khác gì viện tử bỏ hoang.

Trúc Địch Cư là một cái tiểu viện, chỉ có hai gian một sảnh, cùng với một nhà bếp và một nhà vệ sinh, ngoài ra còn có một cái sân nhỏ không đến trăm mét, cách trang trí ở đây đã sớm lỗi thời, phía sau còn có một rừng trúc lớn, gió thổi qua lá trúc vang lên âm thanh xào xạc, mang đến cho người ta cảm giác âm u, quái lạ.

Nhưng mà cũng không tệ lắm.

Ít nhất còn có phòng bếp nhỏ, có cung nữ thái giám hầu hạ.

Ôn Trì vừa mới càu nhàu này nọ một hồi, quay lưng liền cảm thấy thỏa mãn với hiện thực.

Hai cung nữ tên là Nhược Phương và Nhược Đào, nhìn qua cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, các nàng nắm chặt ngón tay, khiếp khiếp nhược nhược cúi đầu thật thấp, ánh mắt không hề dám dừng lại trên người Ôn Trì.

Tiểu thái giám bên cạnh tên Bình An, thoạt nhìn hơi lớn tuổi hơn hai cung nữ kia một chút, cũng to gan hơn các nàng, hắn ta giống như ong mật nhỏ chăm chỉ xoay quanh Ôn Trì, ríu ríu rít rít nói ra một đống lời nịnh hót.

Ôn Trì bị ma âm của Bình An làm cho choáng váng, vội đuổi hắn ta và Nhược Phương, Nhược Đào ra ngoài, sau đó lại quay về giường nằm thẳng cẳng.

Mới vừa nằm xuống không lâu, Bình An lại vội vàng chạy đến.

"Ôn công tử, Ôn công tử.

" Bình An hét lên, "Có người đến Đông Cung của chúng ta.

"
Ôn Trì vẫn không nhúc nhích, mắt cũng không thèm hí một cái: "Đông Cung là chỗ ở của Thái Tử, có người lui tới không phải chuyện thực bình thường à?"
Bình An không hiểu Ôn Trì đang nói gì, hắn ta gãi gãi đầu, thật cẩn thận quỳ gối trước giường, đem chuyện vừa hỏi thăm được báo lại với hắn: "Nghe nói người đến là Nhị công tử nhà Thái phó và Ngũ cô nương nhà Phiêu Kị đại tướng quân.

"
Ôn Trì tò mò mở mắt ra: "Bọn họ tới Đông Cung làm gì?"
"Đương nhiên giống với Ôn công tử.

" Bình An nhỏ giọng nói, "Gả cho Thái Tử điện hạ.

"
Ôn Trì: "! "
Trước nay chỉ nghe nói nợ có thể trả lần lượt, hôm nay hắn lần đầu biết được, thì ra gả, cũng có thể lần lượt gả đến đó nha.

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi người có một sở thích khác nhau, mỗi độ tuổi cũng sẽ thích hợp với những xưng hô khác nhau, ta đã sớm khảo sát rồi nhé, nhưng mà vẫn có chút không ổn.

Vì vậy, xưng hô giữa các nhân vật sẽ được thống nhất theo ý kiến số đông, không thể chiều lòng các tiểu bảo bối a~~~
Mặn :3 tiếng của ta huhu!.