Tơ màu mua về cuối cùng cũng được Tô La bện thành trang sức nhỏ, mà lúc này đã qua ba ngày, nên đã đến lúc phải đi trấn trên bán những thứ vòng tay trang sức này.
Ăn xong bữa sáng, Tô La trở về phòng cầm hộp đựng trang sức vòng tay. Nàng lần này liên tiếp mấy ngày đều bện vòng tay trang sức, vì để có thể một lần đi trấn trên bán nhiều thêm. Trước kia mỗi lần bán có một ít, lãng phí thời gian đi trấn trên bày bán.
Tô Văn vốn là muốn đi trấn trên giúp một tay, cuối cùng vẫn là bị Tô La khuyên ở nhà đọc sách. Ngày đầu tiên yêu cầu Tô Văn đi trấn trên bán vòng tay, đó là bởi vì nàng muốn tìm cơ hội kéo gần quan hệ của tỷ đệ bọn họ.
Bây giờ, hai người bọn họ coi như là tỷ đệ tốt, không cần cố ý tạo cơ hội kéo gần quan hệ nữa. Tô Văn cũng đang ở tuổi học bài, cho nên vẫn là ở trong nhà đọc sách cho thỏa đáng.
Khi nàng tới chỗ bán vòng tay, đã có một phụ nhân chừng hai mươi tuổi rao bán vòng tay.
Tô La dừng bước nhìn phụ nhân kia, cuối cùng chỉ có thể ở trong lòng yên lặng thở dài một tiếng. Quả thật là không tới mấy ngày thì có người bắt chước bán vòng tay giống nàng, còn thuận tiện chiếm vị trí ban đầu của nàng. Trong lòng tuy là tức giận, nhưng cũng không thể làm gì.
Cổ Đại kiến thức về bản quyền thật kém, cái vòng tay này cũng không phải là thứ đồ gì quan trọng, sẽ có người đi theo bện tới bán, đều là điều có thể xảy ra. Lặng lẽ nhìn đám người chọn lựa vòng tay của phụ nhân kia mấy lần, sau đó nàng xoay người đi sang phố khác.
May mắn lần này bán loại vòng tay, trang sức khác với lần trước, bằng không hôm nay nàng sợ là bán không được mấy cái. Lúc vừa mới tìm được chỗ bán vòng tay, nàng đã nhìn thấy không ít cô nương đang bán vòng tay, giá tiền còn thấp hơn so với nàng.
Hôm nay những thứ này đều là vòng tay loại mới, tuy là dùng không ít thời gian, nhưng cuối cùng vẫn phải bán ra ngoài. Tô La nhìn thấy có vài cô nương cố ý mua mấy loại trang sức mới này, hẳn là không nhịn được tính toán muốn mua của nàng về học bện bắt chước.
Có lẽ là nàng nghĩ nhiều, nhưng mấy ngày nữa lại có người đi theo bán cùng loại trang sức này là thật. Chẳng qua tới cửa đều là khách, nàng tuy là hết sức không thích, nhưng cũng không có cách nào nói thẳng không thể mua.
May mắn là, nàng vốn là không một mực bán những thứ lặt vặt này, nếu không nàng bện nhiều hơn nữa cũng bán không được. Nhưng vừa nghĩ tới đồ dễ dàng làm được cũng sẽ bị bắt chước, trong lòng ngược lại thật có chút không vui.
Nghĩ lại cảm thấy nàng thật là nghĩ quá nhiề , thế kỷ hai mươi mốt xã hội phát đạt như thế cũng có bắt chước, sách lậu tràn lan, huống chi là triều đại kiến thức về bản quyền yếu kém này.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng ngược lại cảm thấy còn dễ chịu hơn chút, nhưng cả người vẫn phờ phạc rũ rượi, ngay cả những thứ vòng tay trang sức kia kiếm không ít bạc chuyện này cũng không khiến nàng nâng tinh thần lên.
Trước còn muốn dựa vào làm mấy thứ lặt vặt này làm giàu, chiếu theo tình hình bây giờ xem tới, vô luận nàng biết chế tác nhiều ít đồ trang sức, không đến mấy ngày nữa vẫn là sẽ bị người khác bắt chước, giá tiền giảm xuốn thẳng tắp, nghĩ dùng cách này kiếm tiền thật không đơn giản như nàng tưởng tượng.
Qua một lúc sau, Tô La bỗng nhiên ưỡn thẳng lưng, nâng cao tinh thần. Dù sao thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, bây giờ nghĩ nhiều cũng không ra kết quả, không bằng đi mua nhiều tơ màu hạt châu mấy ngày nay muốn dùng, thuận tiện lại mua chút vải vóc trở về.
Mỗi ngày mua dây đỏ hạt châu, Tô La đều là trước hết mua của đại thẩm kia, có thể coi là khách quen của đại thẩm kia. Hôm nay cần dây đỏ hạt châu, Tô La lại đến chỗ đại thẩm kia mà mua.
Mới vừa đi tới trước gian hàng nhỏ, Tô La chỉ thấy đại thẩm kia nhìn nhìn bốn phía, sau đó thấp giọng nói: “cô nương, gần đây có không ít cô nương tới đây mua dây đỏ, hôm nay thấy không ít cô nương bán vòng tay kia, các nàng đều là từ cô nương học được sao? ”
Đại thẩm ở trấn nhỏ này bán lâu vậy, vừa mới bắt đầu hai ngày có lẽ không biết Tô La mua dây đỏ làm gì, mấy ngày trước, bà cũng mới biết nguyên nhân Tô La mua dây đỏ này, lúc này cùng Tô La nhắc tới chuyện này, trực tiếp nói đến chuyện vòng tay.
Tô La nghe vậy không khỏi lộ ra một nét cười khổ, nếu như các nàng kia muốn học nàng làm, nếu nàng đồng ý dạy. Nhưng đây là trắng trợn bắt chước, chỉ có thể xem như chính nàng gặp xui.
Đại thẩm kia nhìn thấy Tô La khóe miệng hiện nét cười khổ, trong lòng biết sự thật cũng không phải theo như lời bà nói. Tuy nói những cô nương kia tới đây mua dây đỏ làm cho bà kiếm không ít tiền bạc nhưng hết thảy bắt đầu đều là nhờ Tô La, nhìn thấy Tô La khổ sở như vậy, trong lòng ngược lại cũng có chút thay nàng khổ sở.
“Cô nương không cần nghĩ quá nhiều, những người kia đi theo làm, rốt cuộc không bằng cô nương làm. Chắc hẳn cô nương bện cùng các nàng kia bện sẽ khác nhau, cô nương bện cũng so các nàng kia tinh tế hơn, biết rõ cô nương, chắc chắn mọi người chỉ thích vòng cô nương bện thôi."
Lời nói này tuy là giản dị tự nhiên, nhưng Tô La lại cảm thấy trong lòng bỗng nhiên ấm áp nhàn nhạt, bọn họ bất quá chỉ là quan hệ khách hàng với chủ quầy, có thể có được một câu an ủi thật lòng như vậy, thật là cuộc đời khó có được.
Tô La nhìn khuôn mặt đại thẩm hiền lành, từ từ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ngay sau đó mua dây đỏ và hạt châu rực rỡ nàng muốn dùng xong. Trong lòng cũng lặng yên suy nghĩ lời đại thẩm vừa nói, nói cũng là có chút đạo lý.
Nếu như có thể bện trang sức thật nổi danh, cũng sẽ không sợ không ai tới cửa mua, tựa như trấn trên nhiều cửa hàng trang sức vòng tay như vậy, nhiều quán cơm nhỏ, rất nổi danh, tuy là đắt nhưng là đắt giá trị, tự nhiên sẽ không lo không có người mua.
Nghĩ đến chỗ này, mới vừa còn tâm tình buồn bực nhất thời thông suốt sáng sủa, nụ cười trên khóe miệng cũng càng ngày càng tự nhiên.
Thế là, Tô La mang tâm trạng vui mừng rời khỏi quầy hàng. Đi qua một tiệm vải, Tô La cúi đầu nhìn bộ quần áo rách trên người, nghĩ rốt cục đã có bạc có thể mua chút vải trở về may bộ quần áo.
Mới vừa bước vào tiệm vải thì có một người bán hàng mười bảy mười tám tuổi tiến lên đón vào, nhìn Tô La một cái liền thất vọng bả vai rũ xuống. Tô La mặt không đổi sắc vào tiệm vải, trước kia đã gặp sắc mặt này nhiều, sẽ không vì một chuyện nhỏ này mà dễ dàng tức giận.
Ở trấn trên có mấy tiệm vải lớn coi như là tốt, nhưng bán vải vóc đều là loại cao cấp, so với loại vải vóc khác hơn. Tô La tự biết rõ, giờ không có tiền, sẽ không tùy tiện đi những tiệm vải cao cấp kia.
Gian tiệm vải này tuy đánh giá không lớn, nhưng bán chủng loại vải đều có đủ, đều là vải dân chúng bình thường hay dùng vải bố, vải bông, vải dệt in hoa.
Đại khái xem qua một lần, Tô La chỉ một khối vải bố xanh đen hướng người bán hàng hỏi: "Xin hỏi loại vải bố này bao nhiêu tiền một thước?"
"Hai mươi tám văn một thước." Tiểu nhị chú ý đến Tô La muốn mua vải, lại nhìn Tô La trông nghèo nàn, nhưng cả người lại rất thanh thản, trên mặt có hơi đồng tình.
Tô La lại xem vải dệt khác, sau đó chỉ một cuộn vải bông cùng màu, còn chưa mở miệng hỏi, tiểu nhị kia lập tức đáp: "Vải bông ba mươi văn một thước."
Vải bố hai mươi tám một thước, vải bông ba mươi một thước, Tô La nhẹ nhàng sờ hai loại vải dệt, cân nhắc một hồi, sau đó nhàn nhạt nói: "Vải bông màu xanh đen mười thước, vải bông màu tím than năm thước."
Tiểu nhị kia vừa nghe Tô La một lần muốn mua nhiều vải dệt như vậy, thế là cười a a chạy đi cuộn vải, tay rất lợi hại, rất nhanh đã đem vải bông Tô La muốn mua cuộn thật tốt.
Tô La đi đến trước mặt chưởng quầy chuẩn bị trả tiền, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, mặt đầy chân thành nhìn chưởng quầy, thành khẩn hỏi: "Chưởng quầy, ngài xem ta mua cũng không ít, chẳng biết có được ưu đãi không?"
Hôm nay quả thật không có mấy khách hàng mua nhiều vải dệt như Tô La, thế là chưởng quầy liền nói: "Tổng cộng bốn trăm năm mươi văn, vậy liền giảm cho cô nương năm văn, cô nương có vừa lòng không?"
Tô La ra vẻ suy nghĩ sâu xa, sau đó nói: "Chưởng quầy không biết nơi này có vải vụn hay không, nếu là có, ta liền dùng năm văn tiền này mua chút vải vụn, chưởng quầy ngài thấy được không?"
Chưởng quầy nghe vậy thoáng ngẩn ra, nghĩ không rõ khách hàng vừa mới mua vải bông tại sao lại mua vải vụn, nhưng một chút vải vụn có thể kiếm ra tiền, quả thật làm cho lòng hắn vui mừng, thế là híp mắt khẽ gật đầu.
Tiểu nhị nghe được rõ ràng, thấy chưởng quầy quay đầu nhìn hắn, lòng bàn chân như có gió chạy đi kho hàng của tiệm, không lâu sau cầm một bao vải vụn ra.
"Cô nương, đây là vải vụn và vải bông, ngài cầm được rồi." Tiểu nhị đem bao vải vụn và vải bông đưa cho Tô La.
Tô La trả tiền, cầm hai bao vải dệt đi ra khỏi tiệm vải, vừa mới xoay người đi phía trước, chạm mặt gặp phải một nam tử trẻ tuổi có chút quen mắt. Tô La hơi nhớ lại, nhớ đến vị nam tử trẻ tuổi kia chính là Trần gia tiểu công tử Trần Thiên Dật.
Trần Thiên Dật dường như cũng phát hiện ra Tô La, cơ hồ là lập tức đem tầm mắt bỏ qua một bên, bộ dáng kia nhìn hết sức cao ngạo, phảng phất như nhìn thấy một thứ chẳng đáng xem.
Tô La ngửa đầu nhìn lên trời đảo cặp mắt trắng dã, ban đầu Tô La kia tới cùng là có ánh mắt gì, lại vì một nam tử như vậy động lòng. . nghĩ đến nàng đã từng cùng một nam tử như vậy lôi kéo, chợt cảm thấy trên người có chút ngứa ngáy, nghĩ trở về phải tắm rửa thật tốt một cái mới được.
Lần đầu tới trấn nhỏ, Tô La cũng nghĩ có thể sẽ gặp phải Trần công tử này. Nhưng mấy ngày trước đều không gặp phải, nàng còn cho rằng về sau đều không gặp phải, không nghĩ đến hôm nay lại gặp.
Từ phản ứng của Trần công tử kia xem ra, hắn đối với Tô La cũng là có chút ấn tượng, nếu không cũng sẽ không trước tiên nhìn rồi bỏ qua một bên. Nhưng thấy công tử kia gương mặt không để ý, trong lòng Tô La biết hắn từ đầu tới cuối cũng không đem Tô La kia để ở trong lòng.
Từ chút ký ức kia mà biết, có lẽ Trần Thiên Dật ngay từ đầu cảm thấy có chút mới mẻ, nhưng trải qua chuyện lần trước, đoán chừng hắn là có cảm giác gì cũng đều mất.
Tô La lại là cảm thấy vô cùng vui mừng, may mắn tiểu công tử này tuy phong lưu, nhưng không hạ lưu. Nếu như bằng không, bọn họ sợ là đã sớm xảy ra quan hệ không thể gặp người.
Nghĩ đến đây, nóng bức như vậy lại khiến Tô La nổi một tầng da gà. Lắc lắc đầu, mắt không nhìn nơi khác đi về phía trước, cùng Trần công tử đi lướt qua. Trong lòng bình tĩnh không có một chút nhấp nhô, Tô La khẽ cười cười. Nàng chỉ là nàng, thật sự rất tự tại.