Men theo đường nhỏ ngoài viện đi vào trong nhà, đến cửa nhà còn chưa đi vào, đã những tiếng nhỏ vụn từ trong viện truyền tới. Lúc này thời tiết rất nóng, ở bên ngoài cũng không có chỗ nào thích hợp ngồi học bài, Tô Văn bình thường đều ở trong nhà học bài, Tô La cho rằng là tiếng Tô Văn đọc sách.
Đợi nàng chậm chạp đi đến viện, một mùi có chút quen thuộc lại rất không dễ ngửi hình như là mùi thuốc xoa bóp theo gió thổi vào mũi nàng. Trong phút chốc, đôi lông mày tinh xảo hơi hơi nhăn nhăn, đồng tử đen bóng như ẩn như hiện một nét thoáng hoang mang.
Đi đến cửa phòng, rất nhanh biết rõ mọi chuyện phát sinh trong nhà. Thấy Tô Văn luôn luôn đều rất chú ý dung nhan sạch sẽ lại một thân chật vật, xiêm y vải bông mới làm hồi trước giờ dính một chút bùn. Lại thấy khuôn mặt sạch sẽ sưng một bên, trên mặt còn mang một vết cào.
Cái thứ có chút khó ngửi là vị thuốc đông y từ trên cái chén nhỏ ờ mặt bàn truyền tới, mà lúc này, Tô mẫu đang cẩn thận dè dặt giúp Tô Văn bôi thuốc lên miệng vết thương trên mặt. Người Tô mẫu đưa lưng về phía Tô La, Tô Văn nhắm mắt để Tô mẫu bôi thuốc, cho nên cả hai bọn họ đều không phát hiện Tô La ra ngoài đã rất lâu giờ phút này lại đang đứng ở ngưỡng cửa.
Tô La không lên tiếng, chỉ không lộ vẻ gì đánh giá các vết thương trên người Tô Văn. Vén tay áo lên cánh tay so với trước nhiều thịt hơn, chỉ là trên đó có thêm mấy vết cào. Lại nhìn sang ghế gỗ ở bên cạnh Tô mẫu, trên ghế là mấy quyển sách mới mua về vài ngày trước. Chỉ là mấy quyển sách kia đã không còn là hình dạng lúc trước, dĩ nhiên là bị xé thành nát vụn, bìa sách không biết là đã biến thành bao nhiêu mảnh vụn.
Tô mẫu đang rất chuyên tâm bôi thuốc cho Tô Văn rất nhanh đã phát hiện ra trong nhà có thêm người, quay đầu lại một lần, lại nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Tô La. Thấy đôi mắt phảng phất như muốn bốc lửa, trong lòng Tô mẫu biết Tô La đã đứng ở chỗ ấy nhìn một lúc lâu.
“Nương, đây là có chuyện gì?” Tô La nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, nhưng nàng phát hiện khi đã bị châm lửa giận thực sự không có cách nào tự cho rằng chuyện cũng không xảy ra áp đến đáy lòng đi.
Tô Văn nhắm mắt nghe được giọng nói có chút rét lạnh, lặng lẽ mở mắt, có chút sợ hãi nhìn Tô La một cái, mà sau đó giống như là làm chuyện gì sai lập tức cúi đầu xuống. Tuy nhiên cũng một lúc sau, cái đầu cúi xuống ngẩng lên, ngược lại dũng cảm nghênh đón ánh mắt Tô La.
Tô mẫu vừa mới nghĩ đem chuyện vừa xảy ra không lâu nói với nữ nhi đang không biết tình hình, tay áo bỗng nhiên bị tiểu nhi tử kéo một cái, quay đầu nhìn gương mặt sưng một khối to của nhi tử, cho rằng cậu không muốn bà nói chuyện vừa rồi xảy ra, thật sự là không tán đồng cau mày lại.
“Nương, để con cùng đại tỷ nói.” Kéo tay áo Tô mẫu, vẻ mặt Tô Văn giống như tiểu đại nhân.
Nhìn mặt Tô Văn mang vẻ bất cứ giá nào, Tô La không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng thấy một thân đầy bùn và vết cào, nàng cũng biết chuyện hẳn không phải là đơn giản như vậy, cũng không biết là có chuyện gì mà khiến bé ngoan trưởng thành sớm hiểu chuyện nhà nàng cùng đứa bé khác đánh nhau.
Dáng vẻ chật vật như thế, để cho ai cũng đoán được hẳn là một phen đánh nhau. Các bé trai đôi lúc cũng vì một chuyện nhỏ mà đánh nhau tàn nhẫn, tuy là không thường thấy, nhưng cũng không phải chưa từng thấy qua. Nàng biết trong thôn có mấy đứa con trai đặc biệt nghịch ngợm, bình thường đều thấy mấy chuyện đánh nhau đều có phần của bọn nó, không biết đối tượng cùng Tô Văn đánh nhau có phải là mấy đứa bé trai kia hay không.
Tô La ngồi ở trên một cái ghế dựa vào tường, hai mắt lợi hại gắt gao nhìn chòng chọc Tô Văn, hơi giống như là “Nghiêm hình bức cung”. Ở trong ánh mắt lợi hại như thế nhìn chăm chú, Tô Văn tất nhiên không dám giấu diếm nửa phần, thành thành thật thật đem chuyện mới vừa phát sinh hoàn hoàn chỉnh chỉnh kể với Tô La.
Lúc Tô La đi trấn trên không lâu, Tô Văn cầm sách Tô La mua cho cậu đi đến cây đa to cuối thôn đọc sách. Cây đa này rất to, chí ít phải hai người đàn ông thành niên mới có thể ôm hết thân cây đa. Bởi vì ở đó có chút xa, trong thôn đa số người đều không đến nơi đó hóng mát, thế là nơi đó liền thành sân đọc sách tốt nhất cho Tô Văn.
Cậu vừa mới đến nơi đó không bao lâu, đầu thôn bên kia có một thằng bé nhũ danh Hổ tử chạy đến trước mặt cậu cướp đi sách trong tay cậu, há mồm liền nói nào là “Có sách vở, tỷ ngươi cũng không có tiền đưa ngươi đi học đường đâu, mua sách dùng làm cái gì” vân vân…
Quyển sách kia đột nhiên bị cướp mất, Tô Văn vừa phản ứng liền muốn đoạt lại sách vở. Nhưng Hổ tử so với Tô Văn cao hơn một cái đầu, bàn tay cầm sách vở cứ nâng cao cao, Tô Văn với mãi không tới, cậu liền nhảy muốn đoạt lại quyển sách kia.
Một đứa dù như thế nào cũng không trả sách, một đứa dù thế nào cũng muốn cướp sách về, cuối cùng liền biến thành hai đứa con trai dùng cả tay cả chân đánh nhau, quyển sách kia bị hai người lôi kéo thành hai nửa, bìa sách và vài tờ phía trước càng bị rách thành mấy nửa, có thể nói là “Ngũ mã phân thây” .
Rốt cục đem toàn bộ mọi chuyện nói xong rồi, khuôn mặt sưng như cái bánh bao của Tô Văn cẩn thận dè dặt nhìn Tô La. Cậu nhìn không ra thần sắc trên mặt Tô La là vẻ gì, cảm giác đại tỷ cậu như tức giận, nhưng lại có vẻ như không tức giận. Không dám nhìn vào cái nhìn kia của Tô La, nên lập tức biến thành đà điểu.
Nghe xong lời nói của Tô Văn, Tô La nhịn không được yên lặng thở dài một tiếng, không nghĩ đến chuyện thật sự đúng như vậy, cùng suy đoán của nàng đúng 8 – 9 phần. Tô Văn hiền lành hướng nội có thể dũng cảm đoạt lại thứ của cậu, quả thật làm cho nàng yên tâm không ít. Chỉ là, vì một quyển sách mà đánh thành như vậy, dường như cũng có chút quá.
Bé trai vô tình đánh đấm nhau, kỳ thật đều là bình thường, nhưng nếu như đánh nhau đánh ra vấn đề lớn, vậy liền không thể coi thường chuyện này. Trên người Tô Văn bị đánh ra nhiều vết thương như vậy, nàng nghĩ thằng bé tên Hổ tử kia cũng hẳn là không phải dạng vừa.
Vết thương trên người Tô Văn cũng không phải rất nghiêm trọng, nàng cũng không phải đặc biệt lo lắng. Nàng lo lắng nhất chính là người nhà Hổ tử gia nhân dịp chuyện này tìm tới cửa, sau đó ồn ào nhốn nháo muốn công bằng phân xử cái gì . Đối với loại trẻ con ở nhà được cưng chiều, nàng thật sự cảm thấy có chút chống đỡ không được.
Theo nàng biết, mẹ Hổ tử trong thôn có tiếng là bà chằng, mẹ Hổ tử ở trên trấn bán đậu hủ. Nhà bọn họ làm đậu hủ vị đặc biệt ngon, trấn trên không ít dân chúng đều thích đậu hủ nhà bọn họ. Ở chỗ đó cũng có không ít quầy hàng bán đậu hũ bọn họ đều nói rằng, nhà bọn họ trừ làm ra đậu hủ rất ngon, còn nói nói là mẹ Hổ tử rất cường hãn.
Đã nghe, từng có tên du côn vô lại đòi phí bảo hộ của mẹ Hổ tử, mẹ Hổ tử không nói hai lời, cầm băng ghế liền trực tiếp ném vào tên du côn vô lại. Băng ghế kia đập vào một chân tên vô lại, chỉ cần hơi dùng thêm sức một chút, đoán rằng hắn có thể chạy đến đường hoàng tuyền luôn. Sau đó, tên du côn vô lại mềm nắn rắn buông rốt cuộc không dám xuất trước mặt mẹ Hổ tử.
Mà bây giờ, tiểu đệ Tô Văn đem con trai bảo bối của mẹ Hổ tử đánh đến không nhẹ, nếu như bị mẹ Hổ tử biết chuyện này, thực sự không biết được chuyện tình phát triển như thế nào. Nói thực ra, muốn nàng nói rõ lí lẽ nàng nắm chắc có thể nói được mẹ Hổ tử, nhưng nếu là muốn nàng so “Võ”, nàng sợ là chỉ có bị đánh mà thôi.
Đang lúc bọn họ đang nghĩ về chuyện này, ngoài viện truyền tới âm thanh xuyên thấu lực cường cao dB. Tô La nhìn Tô mẫu, lại nhìn sang Tô Văn, trong lòng nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài: sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”.
“Tiểu Văn, đệ trước ở trong phòng đợi, tỷ cùng nương đi ra nhìn xem.” Tô La đối với Tô Văn vừa mới bôi thuốc xong ra lệnh, thấy cậu ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi nhà.
Tô mẫu cũng không hạ xuống nửa bước, bước chân càng đi càng lớn, lúc đến ngưỡng cửa đã đi ở trước Tô La. Tuy rằng nữ nhi nhà bà hiểu chuyện hơn cô nương nhà khác nhiều, nhưng về chuyện này, vẫn là do người làm mẹ là bà ra mặt thì tốt hơna.
Ngoài viện chính là mẹ Hổ tử và Hổ tử đang đứng, Tô La nhàn nhạt nhìn mẹ Hổ tử một cái, rồi bắt đầu quan sát thương thế của Hổ tử. Mặt thượng có một vết cào, chỉ là hơi hơi có chút sưng. Đôi tay đôi chân đều bị xiêm y che khuất, không có cách nào nhìn xem phải chăng còn có vết thương khác không.
Vốn tưởng rằng mẹ Hổ tử thấy mẹ con nàng ra một khắc sau liền chửi ầm lên, không nghĩ đến lại nhìn thấy mẹ Hổ tử vẻ mặt ngại ngùng, chỉ nghe nàng nói: “Tô tẩu tử, muội cũng nghe qua Hổ tử nhà muội nói , đều là Hổ tử nhà muội không tốt, muội mang nó tới đây nhận lỗi với Tiểu Văn nhà tỷ. Nghe Hổ tử nói quyển sách kia do hắn xé nát, ngày mai nhà muội sẽ mua cho Tiểu Văn nhà tỷ một quyển khác.”
Tô La có chút kinh ngạc nhìn mẹ Hổ tử, nàng nhìn ra mẹ Hổ tử là thật tâm nhận lỗi, nhất thời thật sự có chút không hiểu rõ. Lại lẳng lặng quan sát sắc mặt mẹ Hổ tử , trong lòng hiện lên một ý niệm: có lẽ mẹ Hổ tử tuy cường hãn, nhưng là một nông phụ hiểu phải trái.
Thẳng đến khi mẹ Hổ tử mang Hổ tử rời đi, Tô La mới xác định mẹ Hổ tử quả thật là một nông phụ tương đối tốt. Nhìn lầm chuyện này, nàng không nhịn được có chút chán nản, thực sự không nên nghe mấy lời nói về hình tượng kia của mẹ Hổ tử, quả thật là lời đồn đại không thể tin.
Chuyện này của Tô Văn được giải quyết , Tô mẫu bỗng nhiên nghĩ đến chuyện buổi chiều, đuổi theo Tô La đang đi vào viện: “Nha đầu, buổi chiều trong nhà có bà mối tới, bảo là muốn giúp nhị thiếu gia của bố trang Vân Cẩm cầu hôn.”
Trong nhà có bà mối tới đây cầu hôn, Tô mẫu tuy đã đồng ý đáp ứng chuyện Tô La tự lo chuyện chung thân, nhưng cũng vẫn kể lại cho Tô La việc này. Từ khi biết nữ nhi nhà bà có nam tử ngưỡng mộ trong lòng, bây giờ bà cũng không gấp gáp giống lúc trước nữa. Bà tin nữ nhi nhà bà sẽ tự nắm chắc nhâm duyên thuộc về nàng, cho nên trước đó, bà không thể nóng vội, miễn cho gấp gáp làm loạn trình tự.
Mà Tô La nghe đến này chuyện này cũng hết sức kinh ngạc hơi hơi há miệng thở dốc, sau đó nhìn trời trợn trắng mắt, hóa ra trên đường về gặp phải bà mối kia, miệng há rộng không nhịn được, nhà được cầu hôn kia chính là nhà bọn họ sao?