Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 52



Thời gian một ngày một ngày thong thả trôi qua, rốt cục nghênh đón hỉ sự hai nhà Thôi Tô. Thực sự muốn nói, trong lúc chuẩn bị hôn sự, Tô gia không giống như Thôi gia bề bộn đến loạn tay loạn chân. Tuy nhiên hôn sự dù sao cũng là việc của hai bên, đến ngày tổ chức hôn lễ, hai nhà dĩ nhiên là bận rộn .

Sắc trời vẫn tối, Tô La đã bị Tô mẫu thúc giục nhanh chóng rời giường rửa mặt, nói rằng đợi lát nữa còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, nếu không sẽ làm trễ giờ lành vân vân… Ngày đại hỉ có rất nhiều việc cần chú ý, làm lỡ giờ lành, vậy là không may mắn .

Ngày Tô Uyển Nhi lấy chồng, Tô La tuy là qua giúp đỡ một chút, cũng phải dậy thật sớm, lúc này mình là tân nương càng phải dậy sớm, nàng tất nhiên là hiểu rõ. Bởi vậy, vừa nghe thấy mẫu thân đại nhân tới đây thúc giục, nàng chân tay luống cuống đứng lên, mặc quần áo tử tế chuẩn bị chạy đến phòng bếp rửa mặt.

Lại không nghĩ tới vừa mới ra khỏi cửa đã thấy trong viện tuy không phải rất rộng nhưng đã không ít người đứng ở đó, có phụ nhân rảnh rỗi tới đây giúp đỡ, có hỉ nương trấn trên tới đây thay nàng trang điểm… Rải rác đứng ở trong sân nói chuyện phiếm, nàng nhất thời không biết nhiều người tới đây sớm như vậy để chuẩn bị làm mấy chuyện gì .

Tô La rất nhanh phục hồi tinh thần, tùy ý chào hỏi những người ở trong viện rồi vội vàng chui vào phòng bếp. Lấy muối rồi bắt đầu súc miệng, vừa súc miệng vừa nghĩ đến hôm nay thật sự là ngày nàng tổ chức hôn lễ, bỗng nhiên sững sờ một chút, một lát sau mới phun nước súc miệng ra.

Thời tiết lúc này rất mát mẻ, nếu mà thành thân muộn thêm chút nữa, có lẽ còn có thể cảm thụ được hôn lễ mùa đông gió lạnh thấu xương. Hôn sự của hai người họ định sớm như vậy, kỳ thật đều là qua hai bên cùng đồng ý, chính là vì đem chuyện chung thân làm xong trước mùa đông.

Đợi Tô La rửa mặt xong ra khỏi phòng bếp, còn chưa kịp nói một câu nào, đã bị mấy phụ nhân ba mươi tuổi kéo vào trong phòng. Ngay sau đó y phục trên người còn chưa mặc ấm đã bị các nàng cởi ra, Tô La vội vàng bảo các nàng dừng lại.

Sau khi may xong áo cưới, nàng còn đặc biệt hỏi thăm Tô Uyển Nhi, nữ tử ngày thành thân bình thường phải làm những chuyện gì. Tô Uyển Nhi một năm một mười nói với nàng, ngày đó thành thân phải nghiêm túc tắm gội, tắm gội xong thì mặc áo cưới vào, đợi hỉ nương giúp đỡ trang điểm vân vân.

Nên hỏi nàng đều đã hỏi, đối với hôn lễ cổ đại cũng không tính là cái gì cũng không biết. Nhưng không nghĩ đến sẽ có nhiều phụ nhân tới đây cởi y phục nàng như vậy, xem dáng vẻ giống như là muốn ở một bên nhìn nàng tắm gội. Nói thật, nàng đặc biệt không quen ở trước mặt người khác lõa – lộ thân thể, kể cả đều là nữ tử.

“Tự ta tắm, chờ ta tắm xong sẽ gọi các người vào.” Tô La hơi hơi nhíu lông mày nhìn mấy phụ nhân, lại thấy mấy phụ nhân quay đầu nhìn hỉ nương, Tô La cũng di chuyển tầm mắt, mắt phượng xinh đẹp đen như mực sáng ngời gắt gao nhìn chòng chọc hỉ nương, rất có loại cảm giác nếu không để tự nàng tắm thì nàng sẽ không tắm.

Hỉ nương là một phụ nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhiều năm trôi qua không biết đã gặp được bao nhiêu chuyện, lúc này thấy vẻ mặt Tô La nghiêm túc, do dự một chút, lập tức gật đầu nói: “Vậy được rồi, Tô cô nương tắm xong rồi nhanh chóng gọi chúng ta, nếu không, đợi lát nữa sợ sẽ không kịp .”

Hỉ nương đồng ý để Tô La tự tắm, thật ra có liên quan đến nơi ở của bọn họ. Hôn sự của một thôn nhỏ trong trấn nhỏ tất nhiên là khác với trên huyện, nếu mà ở trên huyện mấy tiểu thư khuê các xuất giá, các nàng phải tuân thủ lễ nghi thật là nhiều đến mức không rõ.

Đợi hỉ nương và phụ nhân trong thôn ra khỏi phòng, Tô La mới chậm rãi cởi quần áo trên người ra, lộ một thân da thịt sáng bóng nhẵn nhụi. Qua thời gian nửa năm, da thịt nàng cuối cùng cũng bảo dưỡng được, từ lúc đầu ngăm ngăm đến bây giờ trở nên sáng bóng nhẵn nhụi, còn đàn hồi hơn.

Kiếp trước bình thường Tô La đều rất quan tâm tin tức về phương diện sức khỏe, nàng hiểu rất rõ nữ nhân quá hai mươi lăm là đến giai đoạn bắt đầu lão hóa, không còn thanh xuân xinh đẹp như mấy nữ sinh trẻ trung hai mươi. Tuổi càng lớn, việc cần lo lắng càng nhiều, đến lúc này, nàng như cũ đem chuyện này ghi tạc đáy lòng.

Hao phí không ít thời gian tắm rửa xong, hỉ nương canh giữ ở ngoài phòng vừa nghe thấy trong phòng truyền tới một câu “Có thể vào rồi “, thì đẩy cửa đi vào, đằng sau tất nhiên là có mấy phụ nhân lúc trước. Các nàng ấy thấy Tô La đã mặc áo đơn vào, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc kinh diễm giống nhau.

Tô gia thôn có không ít cô nương cùng tuổi với Tô La, trong nhiều cô nương như vậy, tư sắc Tô La thuộc tầm trung đẳng. Tô La đối với son phấn má hồng cổ đại không có cảm giác gì, xưa nay cũng không thích tô son điểm phấn trên mặt, mọi lúc đều là để mặt mộc. Bởi vậy, người trong thôn chỉ cảm thấy nàng có dáng vẻ thướt tha mềm mại, thanh tú văn nhã. Mà nay thấy Tô La vừa mới tắm xong, thần sắc trên mặt vừa biếng nhác vừa mềm mại đáng yêu, dáng người có đường cong mềm mại quyến rũ, phút chốc khiến người ta cảm thấy thẫn thờ.

Nhận được những thần sắc kinh diễm, bản thân Tô La cũng có chút không hiểu, nàng rất rõ ràng dung mạo nàng ra sao, cũng không thấy nàng tắm gội xong sẽ trở nên có bao nhiêu không giống người thường, nhưng thấy thần sắc trong mắt mấy phụ nhân kia, mắt không tự giác quan sát bản thân trái phải một lần, lại thấy không có chỗ nào không thỏa đáng cả.

“Lúc này không còn sớm, cả nhà đều mau mau làm việc đi!” May là hỉ nương rất nhanh phản ứng kịp, đôi mắt lợi hại nhìn dáng người mềm mại của Tô La, trong lòng không khỏi thầm nói: thực nhìn không ra một thôn cô nương cũng có dáng người đẹp như thế, thật sự là ngoài ý muốn.

Tiếng nói hỉ nương vừa dứt, mấy phụ nhân lần lượt phục hồi tinh thần lại, các nàng ấy đều đã gả cho người, biết giờ lành không được để lỡ, thế là bắt đầu động thủ cầm lấy áo cưới Tô La may, từng cái từng cái giúp Tô La mặc xong áo cưới, sau đó sững sờ nhìn áo cưới tinh xảo trên người Tô La.

Không kể là cưới vợ về hay là gả cô nương đi, mấy nhà dư dả đều may một bộ áo cưới đẹp đẽ. Nếu là trong nhà thật sự khó khăn, mặc một bộ áo đỏ thô gọi là áo cưới. Nhà mẹ đẻ các nàng và nhà chồng ở trong thôn xem như cũng ổn, nhưng giờ phút này thấy  một bộ áo cưới này của Tô La, các nàng ấy mới hiểu được cái gì gọi là áo cưới đẹp.

So với mấy thôn phụ ngây ngốc, hỉ nương cũng đã gặp không ít cảnh đời, bà xưa nay ở nhà giàu cũng từng xem qua áo cưới của mấy tiểu thư khuê các, bây giờ thấy bộ áo cưới này của Tô La, trừ có chút kinh ngạc kiểu dáng bộ áo cưới này không giống áo cưới bình thường ở ngoài, lại cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.

Tô La cũng không thèm để ý ánh mắt các nàng ấy, chỉ là dựa theo hỉ nương phân phó đến ngồi trước bàn trang điểm, sau đó ở gương đồng nhìn hỉ nương giúp nàng trang điểm. Trên mặt nàng không có vui mừng lộ rõ trên nét mặt, trong lòng bởi vì không bao lâu nữa sẽ trở thành người có gia đình mà bắt đầu khẩn trương lên.

Lấy chồng, tin rằng mặc cho ai thì cũng sẽ có chút khẩn trương, huống chi là nàng đã lẳng lặng chờ đợi một tháng. Nghĩ đã có một thời gian dài chưa gặp nam tử kia, trái tim đập thình thịch như đang nổi trống, một tiếng tiếp một tiếng truyền vào trong tai.

Lại nói bên kia, hôn sự hai nhà Thôi Tô  kinh động đến không ít người trong trấn nhỏ, người từng cùng Thôi gia có chút làm ăn hay khách vãng lai đều tới chúc mừng. Mà thôn dân Tô gia thôn tất nhiên là khách nhân bên Tô gia, tính ra chí ít cũng lên tới mấy chục bàn khách nhân, trong viện Thôi phủ tất nhiên là bày không được nhiều bàn như vậy.

Vì vậy, tửu lâu Thiên Duyệt liền trở thành nơi tốt nhất tổ chức hỉ yến. Mà Thôi Vô Nhàn trước cũng đã từng nói, ngày hỉ yến ở Thôi phủ, không kể là khách quen hay khách mới đều có thể đến tửu lâu uống chén rượu cưới, tương đương cảm tạ mọi người nhiều năm trôi qua chiếu cố tửu lâu.

Chuyện vui tốt như vậy tất nhiên mọi người sẽ không bỏ qua. Thế là đến giờ phút này, tân nương còn chưa tới cửa, mọi người cũng đã bắt đầu ở cửa Thôi phủ, ở cửa tửu lâu Thiên Duyệt chờ. Mọi người đều mong hỉ sự có thể bắt đầu sớm chút, để có thể nhìn cô nương làm Thôi công tử nhất kiến chung tình.

“Thật không có nghĩ đến đại ca nói thành thân liền thành thân , nếu không phải đệ vẫn đang giúp đỡ, đệ còn nghĩ đại ca đang nói đùa.” Thôi Vô Trần đáy mắt đầy hứng thú, khóe miệng như có như không cười đùa, vẫn không nhúc nhích nhìn tân lang Thôi Vô Nhàn đã mặc xong áo gấm đỏ.

Có lẽ là bởi vì muốn thú nữ tử trong lòng mình thích, trên mặt Thôi Vô Nhàn tuy rằng như là bình tĩnh không thay đổi gì, nhưng gương mặt góc cạnh phân minh lại lộ ra nhu hòa không dễ dàng phát hiện, ngũ quan thâm thúy cùng một thân áo gấm bào làm càng thêm thâm thúy, phảng phất như mỹ ngọc trời sinh đoạt ánh mắt người khác.

“Hôn nhân đại sự không phải trò đùa.” Trong lòng Thôi Vô Nhàn có chút nóng nảy, giọng nói nhàn nhạt để lại cho Thôi Vô Trần một câu, sau đó mở cửa phòng đạp bước đi ra ngoài. Thời gian không sai biệt lắm, giờ hắn nên đi đón dâu, hắn không thể để cho nàng chờ.

Thôi Vô Trần ở lại trong phòng cười nhìn bóng lưng vội vàng của đại ca nhà mình, khóe miệng toát ra ý cười chân thật, trong lòng yên lặng niệm : cha, nương, đại ca rốt cục tìm được người mình thích. Hai người đều yên tâm đi, về sau có đại tẩu bồi đại ca, đại ca nhất định sẽ hạnh phúc.

Ra cửa nhà đã thấy đội ngũ đón dâu chờ ở ngưỡng cửa, không ít khách nhân cũng đứng ở ngưỡng cửa, thấy Thôi Vô Nhàn ra liền bắt đầu chúc. Thôi Vô Nhàn chắp tay tạ ơn ý tốt của bọn họ, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên con ngựa cao to, tay phải vung lên, tất cả đội ngũ bắt đầu đi về phía Tô gia thôn.

Cùng lúc đó, Tô La sớm đã chỉnh xong trang dung, giờ phút này đang ngồi ở trong phòng lẳng lặng chờ người ấy đến. Nàng vẫn khép hờ mắt nhìn áo cưới thêu thùa tinh xảo, đây là nàng vất vả nửa tháng mới thêu xong. Quá trình rất lâu nhưng rất ấm áp, bởi vì là nàng tự tay làm.

Không phải là tân nương thì không biết sự hồi hộp của tân nương, thẳng đến khi nàng trở thành tân nương đợi gả, nàng mới hiểu được vì sao lúc ấy Tô Uyển Nhi hồi hộp đến như vậy, dường như đến mức nắm khăn thêu đến sắp rách mấy đường, chỉ vì trong lòng các nàng có mong đợi lại có lo lắng, hai loại tâm tình khác nhau nổi lên làm tân nương vô cùng hồi hộp.

Tô La vẫn cúi đầu nhắc nhở bản thân không cần hồi hộp, đợi nàng nghe được một trận chiêng trống diễn tấu càng ngày càng gần, trái tim càng là bùm bùm đập không ngừng. Lỗ tai như là bị mấy tiếng vui mừng kia chấn trụ, chậm rãi ngưng tụ ra một không gian yên tĩnh không tiếng động.

___

Chương sau là một chương đặc biệt, có rước dâu có động phòng nên bạn editor cài pass nhé ^_^

Thấy các nàng bảo pass khó nên thay gợi ý pass lần nữa vậy.

Gợi ý pass chương sau – chương 47: Sau lễ cưới, ngày mà tân lang, tân nương về nhà mẹ đẻ tân nương gọi là ngày gì?

Pass gồm 6 ký tự, viết liền không dấu, không cần viết hoa.

Chúc mọi người tham gia lễ cưới và rình trộm Nhàn Nhàn, La La động phòng vui vẻ! :)))