Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 59



Thôi Vô Nhàn vừa mới trở về đã từ miệng quản gia mà biết được Thôi Tố Nhu bị bệnh, nghĩ đến tối hôm qua Thôi Tố Nhu vẫn nhảy tưng tưng, sau một đêm tỉnh lại đã bị phong hàn, trong lòng hắn cảm thấy hết sức lo lắng. Lại nghe thấy Tô La đã ở trong phòng chăm sóc Thôi Tố Nhu, bước chân vội vàng dần dần ổn định lại.



Khi trong nhà chỉ còn lại ba huynh muội bọn họ, người hầu trong nhà đi thì đi, tán loạn, chỉ còn lại một nhà quản gia và mấy người làm trung hậu thành thật, nếu mà thân thể nhị đệ hay là tiểu muội không khỏe, lo lắng nhất chỉ có đại ca hắn. Mỗi lần gặp phải chuyện này, hắn cũng không yên tâm giao bọn họ cho mấy nô bộc chăm sóc, vừa lo tửu lâu vừa chăm sóc bọn họ, những chua xót mấy năm trời chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Mà nay, bên cạnh đã có thêm một thê tử ôn nhu săn sóc, khi có phiền não có thể kể với nàng, khi trong nhà có chuyện nàng sẽ quản lý, không có cách nào ngăn cản được dòng nước ấm áp chảy từng giọt vào một góc nào đó trong đáy lòng, hận không thể sớm chút được thấy nàng, ôm nàng gắt gao vào trong ngực, vĩnh viễn vĩnh viễn không buông ra.

Tô La vừa mới từ trong phòng Thôi Tố Nhu ra, chân còn chưa kịp đứng vững đã bị ôm vào trong lồng ngực rắn chắc bao la hùng vĩ. Hơi thở ấm áp quen thuộc khiến nàng không cần nhìn cũng biết người ôm nàng là ai, trên đời này có thể khiến nàng an tâm dựa vào như thế cũng chỉ có tướng công của nàng Thôi Vô Nhàn .

“A La, cám ơn nàng.” Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành một câu cám ơn đơn giản nhất, hai cánh tay Thôi Vô Nhàn lại dùng thêm mấy phần sức lực, dường như muốn đem thân thể mềm mại thơm ngát khảm vào trong xương cốt.

“Người một nhà nên chăm sóc lẫn nhau, xem chàng nói mấy lời bậy bạ gì kìa.” Tô La giống như là bất lực nói, khóe miệng cũng nâng lên một nụ cười nhàn nhạt. Đôi tay hắn ôm nàng chặt làm nàng cảm thấy hơi đau, lại khiến nàng càng thêm nhớ rõ từng kỷ niệm của hai người họ.

Cũng không biết có phải là nước gừng đường đỏ có tác dụng hay không, đến giờ ăn cơm tối, vốn tưởng rằng Thôi Tố Nhu vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi lại ngoài dự đoán xuất hiện ở bên bàn ăn. Sắc mặt Thôi Tố Nhu nhìn lại vẫn có chút tiều tụy như cũ, nhưng tinh thần tốt hơn rất nhiều so với buổi trưa.

Trong nhà Thôi Tố Nhu chính là người nhỏ tuổi nhất, mấy người trong nhà biết thân thể nàng ấy không khỏe tất nhiên là đều vô cùng lo lắng. Bây giờ thấy nàng ấy không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, ngược lại chống đỡ thân thể tới đây, tránh không được lại lo lắng, hỏi han ân cần.

“Tiểu muội, sao muội không ở trong phòng nghỉ thêm một lát hử? Bên ngoài lạnh như là rơi vào kẽ nứt băng tuyết ấy.” Lúc hoàng hôn Thôi Vô Trần mới từ trấn nhỏ bên cạnh trở về thấy gương mặt tròn của tiểu muội nhà mình trắng bệch, trên gương mặt văn nhã tuấn dật lập tức lộ ra lo lắng không có cách nào che dấu.

Nếu như đơn giản chỉ nhìn dung mạo, thì dáng vẻ Thôi Vô Trần và huynh trưởng Thôi Vô Nhàn lại có chút giống nhau. Nhưng chỉ cần quan sát kỹ hơn, sẽ phát hiện hai người kỳ thật chẳng hề giống nhau chút nào. Đối mặt với người ngoài, Thôi Vô Nhàn mặc kệ trong ngoài đều là người lãnh khốc vô tình; còn Thôi Vô Trần lại có bề ngoài văn nhã vô hại, kì thật bên trong phúc hắc như hồ ly.

Ở trấn nhỏ bên cạnh, Thôi gia có làm ít làm ăn nhỏ, xưa nay Thôi Vô Trần thường hay đi lại giữa hai trấn. Mà thời gian Tô La gả đến Thôi gia không được mấy ngày, bình thường nói chuyện cùng Thôi Vô Trần lại ít càng thêm ít. Bởi vậy, đa số ở giờ ăn cơm chiều mới nhìn thấy được Thôi Vô Trần, ấn tượng đối với hắn cũng chỉ dừng ở đây.

Tuy là hiểu không sâu, nhưng Thôi Vô Trần đối với Vương Tiểu Đại rất ôn nhu săn sóc cũng là chuyện người một nhà rõ như ban ngày. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tô La thực sự có chút không dám tin một nam tử như Thôi Vô Trần sẽ có một mặt thân thiết như vậy.

Trước kia từng đọc tiểu thuyết đủ loại màu sắc hình dạng, thấy một là nam tử lãnh khốc vô tình, hai là nam tử phong lưu phóng khoáng, một khi gặp được nhân duyên định mệnh, sẽ trở nên khác trước sẽ chung tình ôn nhu. Lúc ấy cảm thấy sợ rằng chỉ có tiểu thuyết mới xuất hiện nội dung vở kịch như thế, biết trong nhà có một người chân chân thật thật như vậy.

“Cũng đã nghỉ cả một ngày, bây giờ muội cảm thấy thân thể khỏe hơn rất nhiều, muốn ra ngoài đi lại nhiều hơn.” Giọng nói thanh thúy của Thôi Tố Nhu hơi mang chút khàn khàn, chỉ thấy Thôi Tố Nhu nói xong lại xem nhìn Tô La, ôn nhu nói: “Hôm nay đa tạ đại tẩu ở bên chăm sóc, bằng không muội cũng sẽ không khỏe nhanh được như vậy.”

Sắc mặt Tô La bình tĩnh nâng mắt nhìn Thôi Tố Nhu, chợt mỉm cười cười nói: “Đều là người một nhà, nói tạ ơn gì chứ! Nhanh chóng cùng nhau ngồi ăn cơm đi, đợi lát nữa nguội không ngon nữa. Nếu không có khẩu vị gì cũng phải ăn một ít lót bụng, bụng rỗng chính là không tốt.”

Thôi Tố Nhu gật nhẹ đầu, nhìn Tô La thong dong tự nhiên giúp nàng ấy múc thêm một chén canh bổ nóng hầm hập, lại nghĩ chén nước gừng đường đỏ nóng hầm hập buổi trưa. Trải qua chuyện này, ấn tượng đối với Tô La lại tốt thêm mấy phần, trong lòng thầm nghĩ tẩu ấy thực sự là một người rất thích hợp với đại ca.

Một bàn thức ăn hương thơm tỏa bốn phía, hơn nữa một nhà vây quanh một chỗ ăn cơm, trường hợp này miễn bàn, đầy náo nhiệt. Một bữa cơm tối trong bầu không khí ấm áp hạ màn, sau đó người một nhà lại ngồi tán gẫu một lúc, thấy sắc trời cũng không còn sớm, mới các tự trở lại viện mà mình ở.

Trở về phòng, Tô La sai bảo Đông Thanh giúp đỡ chuẩn bị chút nước ấm, khi trời lạnh, nàng thích trước khi ngủ tắm bằng nước nóng, khi chui vào chăn chính là nóng hầm hập, hơn nữa ngâm mình trong nước nóng cũng có thể buông lỏng tinh thần một chút, cũng có phụ trợ rất lớn đối với giấc ngủ.

Còn Thôi Vô Nhàn làm công sự, mỗi đêm đều ở thư phòng nghỉ ngơi một lúc như vậy. Hai ngày trước Tô La đã nói với Thôi Vô Nhàn không nên tại xem sổ sách tư liệu vào ban đêm, gần đây thật sự có chút bận, Thôi Vô Nhàn đã đáp ứng tận lực xong việc sớm chút, sẽ không làm việc quá muộn.

Xuân Hồng Đông Thanh chuẩn bị xong nước ấm sau đó thức thời lui ra, trải qua mấy ngày chung sống này, các nàng đã biết phu nhân của các nàng lúc tắm không thích có người ở bên hầu hạ. Tuy rằng các nàng ở nhà khác từng hầu hạ phu nhân tiểu thư có chút khác biệt, nhưng các nàng thân là hạ nhân, tất nhiên là nghe lời chủ tử phân phó.

Đợi hai người nha hoàn lui ra ngoài cửa, Tô La cầm y phụ lát nữa sẽ mặc đi ra phía sau bình phong, hơi nước mông lung phả vào trên mặt. May ở trong phòng rộng rãi, bằng không đã sớm bị hơi nóng mờ mịt khiến không nhìn thấy gì. Nhưng mà bởi vì gian phòng rộng lớn, cởi y phục đã cảm thấy lạnh đến phát run, nhanh chóng ngâm mình ở trong nước nóng.

Lúc này nước vô cùng nhanh lạnh, Tô La cũng không dám ở trong nước ngâm quá lâu, phát hiện ra nước ấm lạnh xuống, vội vàng ra khỏi bồn tắm mặc quần áo vào, miễn cho một lần không cẩn thận bị lạnh. Nàng hiểu rất rõ y học ở cổ đại và y học hiện đại khác nhau, thật sự không hi vọng ngâm mình lâu thêm một chút mà có chút xíu không thoải mái đâu.

Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, Thôi Vô Nhàn trong gió lạnh về đến phòng, Tô La đợi ở trong phòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết Thôi Vô Nhàn hôm nay thực sự vô cùng bận rộn, nhưng mỗi lần thấy ánh sáng nến như ẩn như hiện, trong lòng nàng sẽ cảm thấy không yên tâm.

Thôi Vô Nhàn đi vào đã thấy Tô La ngồi bên cạnh bàn đợi chờ, thần sắc ác liệt trên mặt trong nháy mắt trở nên hết sức nhu hòa, nhưng thấy Tô La chỉ mặc một bộ quần áo mùa đông, hơi hơi nhíu mày: “Trời lạnh, lần sau không nên ở chỗ này ngồi chờ ta.”

Tô La hơi hơi cong khóe môi lên, đứng dậy nhận áo khoác ngoài trên người Thôi Vô Nhàn, rồi mới nói: “Không có gì đáng ngại, trong phòng ấm áp.”

Nghe vậy, trong lòng Thôi Vô Nhàn chỉ cảm thấy rất ấm áp, duỗi tay ôm Tô La gắt gao vào trong ngực một lúc lâu, bên mũi ngửi được đều là hương thơm quen thuộc. Thích nhất người ở trong ngực mình, lời nói ấm áp như vẫn quanh quẩn bên tai, toàn thân mỏi mệt đều ở trong phút chốc mà biến mất không còn bóng dáng.

Sáng sớm hôm sau, đợi Tô La mờ mịt tỉnh lại, Thôi Vô Nhàn đã ra ngoài. Chỉ cần nghĩ đến Thôi Vô Nhàn đều là vì cái nhà này mà đi sớm về tối, trong lòng Tô La chỉ thấy trăm cảm xúc lẫn lộn. Còn chưa xuất giá được mấy ngày, nàng đã hiểu rõ mùi vị làm chủ gia đình. Khác nhau là, trọng tâm cuộc sống bây giờ hình như có chút thay đổi, nhìn kỹ, lại dường như cũng không có thay đổi.

Nghĩ đến nàng cũng đã lâu chưa đi đến xưởng nhỏ, ăn xong bữa sáng liền cố ý đi xưởng nhỏ xem xét một chút. Lúc này trời đã trở nên rất lạnh, nàng sợ tay chân nhóm công nhân đều trở nên có chút chậm chạp. May là các nàng đều quen vào đông rét lạnh, đổi lại không giống như Tô La rất sợ lạnh.

Từ xưởng nhỏ ra, gió to quét đến trên mặt giống như là bị dao nhỏ xẹt qua. Từ ký ức dĩ vãng, Tô La biết mùa đông đã đến. Bất tri bất giác nghĩ đến Tô gia, phòng ốc tuy không dột mưa, nhưng mà hở, cũng không có lò ấm hoặc hay địa long, ở trong lòng cân nhắc tìm thời gian trở về nhìn xem.

Khi đi qua tửu lâu Thiên Duyệt, Tô La đứng ở ngưỡng cửa do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định không vào trong . Chỉ là vừa chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, đã thấy Vĩnh Phúc vội vội vàng vàng ra khỏi tửu lâu.

Một người Tô La đứng ở ngưỡng cửa, Vĩnh Phúc liếc thấy Tô La, vội vàng gọi một tiếng “Phu nhân”, sau đó vội vội vàng vàng đi về phía bên phải tửu lâu.

Trong mắt Tô La hiện lên một tia không hiểu, quay đầu nhìn vào trong lâu. Lúc này còn chưa tới buổi trưa, trong lâu lạnh lẽo vắng vẻ , chỉ có hai ba khách nhân gọi chút đậu phộng và bánh bao, ngồi ở góc khuất tửu lâu, vừa uống rượu vừa tán gẫu .

Nhìn mấy bánh bao đã mất hơi nóng, Tô La không khỏi nghĩ đến trước kia thường ăn bánh bao chiên. Mùi vị bánh bao chiên cũng rất khác nhau, hơn nữa bánh bao chiên làm cũng đơn giản. Nếu như tửu lâu có một ngón gió hương vị đặc biệt là bánh bao chiên như vậy, nói không chừng có thể trở thành bánh bao duy nhất tửu lâu Thiên Duyệt có.

Tuy rằng rất có thể không đến mấy ngày cũng sẽ bị tửu lâu khác học được, tuy nhiên khi chiên bánh bao có thể có chút tâm tư, khi ăn bánh bao duy nhất của mình sẽ nhúng tương, người khác học chiên bánh bao cũng không nhất định có thể làm được mỹ vị giống thế. Nghĩ đến đây, Tô La chậm chạp đi vào tửu lâu.

Chưởng quầy là một người thông thấu, tuy chưa từng chính mắt gặp phu nhân đại đương gia tửu lâu, nhưng vừa rồi cũng nghe được Vĩnh Phúc bên cạnh Thôi Vô Nhàn gọi Tô La một tiếng “Phu nhân”, cũng đã biết thân phận Tô La, lúc này thấy Tô La cũng lễ độ cung kính lên tiếng chào hỏi.

Sắc mặt Tô La bình tĩnh gật gật đầu, lại cảm thấy không khí tửu lâu có chút kỳ lạ, nhưng nhất thời lại nhìn không ra nơi nào kỳ lạ, nghĩ đến dáng vẻ Vĩnh Phúc vừa đi lại vội vàng, hạ giọng hỏi: “Chưởng quầy, trong lâu xảy ra chuyện gì?”