Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 62



Thời gian nhoáng một cái đã qua mấy ngày, Tô La sớm đã làm xong thú bông lớn. Nhìn con thú bông cao tầm một thước ở trên giường, Tô La tâm tình khoan khoái cong cong mày. Xem xem, nhịn không được mà phải tiến lên ôm con thú bông lớn, sau đó chà khuôn mặt lên con thú bông lớn âu yếm thật lâu, thật không muốn đưa nó ra ngoài.

Hai ngày trước, Thôi Vô Nhàn bố trí mọi việc trong tửu lâu và trà lâu ổn thỏa, sau đó bồi nàng về Tô gia thôn ở một đêm. Tuy nói Tô gia thôn và trấn Vân Lâm trấn chỉ cách xa một khắc đi đường, đi lại đều thật sự rất tiện, nhưng cảm giác ở nhà mẹ đẻ một đêm thực sự khác với cảm giác trở về nói chuyện một lúc.

Vốn nàng nghĩ Thôi Vô Nhàn bận thì không cần bồi nàng trở về, nhưng có người cùng trở về cảm giác kỳ thật vẫn tốt hơn. Hơn nữa nhờ Thôi Vô Nhàn giúp đỡ, rất nhanh đã tìm được mấy người tới đây giúp đỡ sửa chữa phòng ốc, thuận tiện tái lộng thượng khanh, đến mùa đông cũng không lạnh lẽo như trước kia nữa .

Bởi vì xưởng nhỏ thường hay tuyển thêm một vài công nhân mới, nhóm mấy đại thẩm cô nương trong thôn hay ngẫu nhiên chạy đến Tô gia cùng Tô mẫu tán gẫu. Tuy rằng đại đa số đều là vì muốn kéo gần quan hệ, tuy nhiên có người bồi nói chuyện phiếm, tâm tình Tô mẫu cũng tốt hơn , Tô La cũng tùy ý để các nàng tới nhà.

Tô Văn vẫn như trước đến thời gian ấn định là đi thư viện học bài, ở thư viện khẳng định không ấm bằng trong nhà, hơn nữa cơ hồ đều là cả ngày ngồi nghe tiên sinh dạy học. Để Tô Văn mặc ấm áp, Tô mẫu đặc biệt mua ít bông về nhà, trước khi trời lạnh làm cho Tô Văn hai bộ áo bông mới.

Cuộc sống Tô gia bây giờ khẳng định là so với trước kia tốt hơn nhiều, lợi tức từ xưởng nhỏ làm thú bông, trừ đi tiền công phải chi, thừa lại đều là tiền của Tô La. Tuy rằng nàng đã gả cho người ta, nhưng trước giờ không thay đổi thói quen trước kia, đem một phần lợi tức giao cho Tô mẫu, thừa lại một chút thì để mình cầm. Tuy nhiên dù gả cho chồng, giữ chút tiền bên người vẫn tốt hơn .

Xem mấy con thú bông lớn để trên giường, Tô La đảo con ngươi đen bóng, chợt gọi Xuân Hồng Đông Thanh tới, chuẩn bị bảo các nàng ấy cầm giúp hai con thú bông lớn. Tuy rằng nàng có thể một tay ôm một con, nhưng nghĩ đến phải xuyên qua hành lang uốn khúc dài mới đến đích, chợt cảm thấy hình ảnh đó có chút buồn cười.

Lần này tổng cộng làm bốn con thú bông lớn, hai loại tạo hình. Để ngăn ngừa một vài chuyện linh tinh không cần thiết, Tô La cũng không dám làm mấy con thú bông là động vật xưa nay chưa từng thấy, chỉ làm vài động vật mọi người đều biết là con thò tai dài và con cừu nhỏ.

Tô La đã sớm làm xong kế hoạch, tặng Thôi Tố Nhu và Vương Tiểu Đại mỗi người một con thú bông khác nhau, thừa lại hai con dùng để đưa cho Đổng lão gia xem qua. Dù sao phí tổn làm loại thú nông lớn này so với mấy con thú bông trước đều cao hơn, nàng tự giác tất yếu phải thương lượng cùng Đổng lão gia trước mới quyết định.

Lúc trước khi Đổng Nghĩa tới đây vận chuyển hàng hoá, thuận tiện đem tin tức Đổng lão gia có ý mở hiệu ở trấn Vân Lâm chuyển cho nàng. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, trong một tháng trấn Vân Lâm có thể sẽ có thêm một gian hàng chuyên bán thú bông búp bê.

Nếu như trước chưa từng cùng Đổng lão gia hợp tác, bây giờ Tô La cũng có thể mở một gian hàng nhỏ . Tuy nhiên cũng đã xây dựng quan hệ hợp tác, Tô La sẽ không vào thời điểm này cắt đứt quan hệ hợp tác của bọn họ. Kỳ thật như bây giờ cũng không tồi, nàng chỉ cần phụ trách thiết kế thú bông mới, sau đó để công nhân xưởng nhỏ gia công thành thành phẩm, còn lại cũng không cần nàng tốn nhiều tâm trí. Thật sự muốn mở một gian hàng sao, ngược lại cũng như hợp tác mở gian hàng thôi.

Khi Tô La lâm vào trầm tư, Xuân Hồng Đông Thanh đã ở trước mặt nàng đứng một lúc lâu. Hai người không hiểu nhìn nhau một cái, sau đó lẳng lặng đợi Tô La hoàn hồn. Trong lòng các nàng đều có ý nghĩ giống nhau: phu nhân nghiêm túc suy nghĩ như vậy, chắc là nghĩ đến chuyện gì quan trọng rồi!

Đợi Tô La hoàn hồn, chính nàng cũng không biết Xuân Hồng Đông Thanh đã vào bao lâu . Tuy nhiên nàng cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi về trong phòng ôm hai con thú bông lớn lên, sau đó dưới hai ánh mắt kinh ngạc và không dám tin, đưa hai con thú bông lớn khác nhau cho hai người nha hoàn, nhưng thấy hai người nha hoàn lộ ra thần sắc kinh hoảng.

“Đây là lễ vật tặng cho nhị thiếu phu nhân và tiểu thư, các cô cảm thấy hai người ấy sẽ thích chứ?” Tô La nhìn hai nha hoàn xinh xắn lanh lợi ôm hai con thú bông to đùng, nhịn không được nâng khóe môi cười khẽ, quả thật là một mình không thể ôm được hai con thú bông to.

Hai người nha hoàn bỗng nhiên bị nhét một con thú bông to mềm mại vào lòng, nhất thời sững sờ một chút, nghe thấy Tô La hỏi han, vội vàng trăm miệng như một nói: “Nô tì cảm thấy nhị thiếu phu nhân và tiểu thư khẳng định sẽ rất thích. Phu nhân, đây chính là loại thú bông mấy tháng trước bán sao?”

Mấy tháng trước, Tô La ở trên đường từng bán thú bông cũng đã truyền ra. Sau bởi vì cùng Đổng lão gia bàn chuyện làm ăn, Tô La không tiếp tục đến trấn nhỏ bán thú bông nữa. Nói tới bọn họ cũng thật sơ sẩy, đáng ra phải cùng Đổng lão gia thương lượng chuyện bán thú bông ở trấn Vân Lâm trước. May là gần đây tuy rằng cũng có người bán thú bông, đáng tiếc bán đều là thú bông giống nhau như đúc. Nếu gian hàng Đổng lão gia mở ra, thú bông kiểu dáng mới mẻ có lẽ rất nhanh sẽ có không ít khách hàng tới.

Xem vẻ mặt hai người nha hoàn yêu thích và ngưỡng mộ, Tô La yên lặng ghi nhớ trong lòng, cảm thấy cân nhắc đợi xưởng nhỏ làm ra thú bông mới, thuận tiện cho các nàng ấy mỗi người một con. Nhà giàu có thỉnh thoảng thưởng cho nha hoàn hạ nhân một vài trang sức nhỏ gì đó, nàng rất rõ ràng. Hai người nha hoàn này cũng rất hợp ý nàng, nàng cũng sẽ không tiếc mà bỏ ra ít tiền.

Khi ba người đi qua hành lang, trên đường thi thoảng gặp mấy nha hoàn trong phủ. Các nàng đó thấy trên tay Xuân Hồng Đông Thanh ôm con thú bông to, ánh mắt bất tri bất giác nhìn theo con thú bông to. Thẳng đến khi nhìn mãi mới hoảng hoảng hốt hốt tiếp tục đi về phía trước, tựa như gặp chuyện khiến bao nhiêu người kinh ngạc vậy.

Hai con thú bông khác nhau, Tô La kỳ thật cũng không biết làm sao tặng cho Vương Tiểu Đại và Thôi Tố Nhu. Chính nàng cảm thấy hai con thú bông đều đáng yêu như nhau, chỉ là không biết hai nữ tử kia nghĩ thế nào. Cho nên, đợi khi ba người đến viện Vương Tiểu Đại ở, Tô La nghĩ bảo Xuân Hồng chờ ở ngoài, còn nàng và Đông Thanh vào trong, biết được Thôi Tố Nhu cũng đang ở trong bồi Vương Tiểu Đại tán gẫu, thế là lại bảo Xuân Hồng cùng đi vào Quế Hương viện.

Lúc này, Thôi Tố Nhu đang theo Vương Tiểu Đại vào khuê phòng nói chuyện, chủ yếu nói về người nàng ấy thích. Trải qua một khoảng thời gian suy nghĩ, Thôi Tố Nhu cảm thấy nhị tẩu nói có đạo  lý. Đối phương từ đầu tới cuối đều chưa từng để ý nàng ấy, nên nàng ấy hãy bớt buồn rầu. Nếu như bọn họ hữu duyên, trải qua một vòng, sẽ tiếp tục đến với nhau, không nên vì chuyện này mà cơm nước không vô. Tuy rằng ngay lập tức mà buông việc này xuống rất khó, nhưng nàng ấy có thể chậm rãi buông xuống.

Hai người còn đang thấp giọng nói lời trong lòng, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, đi vào là nha hoàn Thu Vận bên cạnh Vương Tiểu Đại, chỉ thấy Thu Vận vừa vào đã nói với Vương Tiểu Đại: “Nhị thiếu phu nhân, phu nhân muốn gặp nhị thiếu phu nhân, thuận đường tặng nhị thiếu phu nhân và tiểu thư một lễ vật nhỏ.”

Thôi Tố Nhu và Vương Tiểu Đại ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt hai người đầy nghi hoặc không thôi. Vương Tiểu Đại cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó sai bảo nha hoàn để Tô La vào. Nàng ấy ưỡn bụng đi tới đi lui thật sự không tiện, hơn nữa bên ngoài không ấm áp bằng trong phòng, nàng ấy sợ lạnh, cũng không muốn nhích tới nhích lui ra ngoài.

Nghe thấy Thu Vận nói, Tô La lại không để ở trong lòng. Nàng cũng không phải cư dân lớn lên ở nơi này, không để ý mấy quy củ trưởng ấu gì đó. Huống chi Vương Tiểu Đại hiện tại là người mang thai, đây chính là đối tượng mà cả nhà họ bảo vệ, quả thật cần phải cẩn thận là tốt.

Đợi Tô La và Xuân Hồng Đông Thanh ôm hai con thú bông vào trong phòng, Thôi Tố Nhu thật sự tinh mắt, nhìn một cái đã thấy con thú bông to trong tay nha hoàn. Ngay sau đó thấy Thôi Tố Nhu “Vèo” một cái nhanh chóng đứng lên, hai ba bước đã đi đến bên cạnh nha hoàn. Nàng ấy mở to mắt ra sức nhìn con thú bông to gần ngay trước mắt, sững sờ không biết phản ứng làm sao.

Vương Tiểu Đại trong lúc Thôi Tố Nhu bước nhanh về phía nha hoàn cũng chú ý đến hai con thú bông to, nhà mẹ đẻ Vương Tiểu Đại là tiểu phú hộ trấn trên, trước kia nàng ấy cũng biết không ít cảnh đời, bây giờ thấy hai con thú bông to cao đến eo nàng ấy, nhất thời cũng là có chút ngây ngốc.

Xuân Hồng thấy dáng vẻ Thôi Tố Nhu sững sờ, nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, đây là lễ vật phu nhân tặng ngài và nhị thiếu phu nhân, tiểu thư muốn ôm tới nhìn xem không ạ? Ôm ở trên người mềm mềm vô cùng thoải mái.”

Nói xong, sắc mặt Xuân Hồng hơi hơi đỏ lên, trước giờ không có nghĩ đến nàng cũng có thể có cơ hội ôm được con thú bông to như vậy. Tuy rằng không thể có được con thú bông tinh xảo đáng yêu như vậy, nhưng mà ôm lâu như vậy cũng cảm thấy rất thỏa mãn . Nàng chính là nhớ được lúc các nàng tới đây, mấy nha hoàn kia đều có vẻ mặt hâm mộ.

Thôi Tố Nhu nghe vậy quay đầu nhìn Tô La, có chút gấp gáp hỏi han: “Đại tẩu, thực sự là tặng cho bọn muội sao?”

Tô La cười cười nói: “Đương nhiên là thật, bằng không tẩu cũng sẽ không tốn công tốn sức ôm chúng nó qua đây, muội và nhị đệ muội nhìn xem thích con nào, các muội tùy ý chia nhau .”

Nghe thấy con thú bông tinh xảo đáng yêu như vậy thực sự là tặng cho các nàng ấy, trong lòng Thôi Tố Nhu chính là vui mừng cực kỳ. Tuy rằng nàng ấy rất muốn có cả hai con, nhưng nàng ấy biết muốn làm ra con thú bông tinh xảo như vậy khẳng định là phí không ít tâm tư, thế là vội vàng chạy đến bên cạnh Vương Tiểu Đại hỏi Vương Tiểu Đại thích con thú bông nào.

May là các nàng ấy thích hai con thú bông khác biệt, bằng không cũng chỉ có thể về đổi một con khác. Vương Tiểu Đại thích con thỏ bông tạo hình tai dài bởi vì nàng ấy thích con thỏ nhỏ, mà Thôi Tố Nhu chọn con cừu bông bởi vì có chút giống con cừu nhỏ.

Một lúc sau, cả gian phòng đều quanh quẩn tiếng Thôi Tố Nhu kinh hô: “Trời ơi, sao có thể có con cừu nhỏ đáng yêu như vậy, đây thực là con cừu nhỏ sao? Còn có con thỏ này, sao to hơn con thỏ muội từng thấy qua như vậy ? Đại tẩu sao lợi hại như vậy nhỉ, lại có thể làm ra con thú bông đáng yêu như vậy.”