Buổi trưa ngày thứ hai, chờ đến thời tiết không đầy sương mù như sáng sớm nữa, Tô La mới nghĩ đến nàng còn chưa đi xưởng nhỏ nhìn xem phân công tình hình làm thú bông mới, thế là liền để công việc trên đỉnh đầu xuống, chuẩn bị đi đến xưởng nhỏ một chuyến. Nàng chỉ là vừa mới đi đến tiền viện, phía sau đã truyền tới giọng nói thanh thúy đầy vội vã, nên quay đầu nhìn thấy chủ nhân của giọng nói.
“Đại tẩu, không phải tẩu đã quên mất chuyện mang muội đi xưởng nhỏ chứ?” Thôi Tố Nhu vừa chạy tới đây liền thở hồng hộc ai oán nói, trong mắt mang theo mấy phần đáng thương, khuôn mặt đỏ hồng như là trái táo đỏ chín mọng vậy, nhìn một cái lại có chút giống như một nữ sinh đang khó chịu.
Tô La có chút không thoải mái cười cười, lúc sáng sớm thấy thời tiết không đẹp lắm, nàng liền ở trong phòng bận rộn vẽ bản nháp. Thẳng đến khi vừa rồi ra khỏi viện, thấy thời tiết đẹp hơn nhiều so với buổi sáng, nàng mới nghĩ muốn đến xưởng nhỏ nhìn xem , trong khoảng thời gian ngắn thực sự đã quên mất việc Thôi Tố Nhu muốn đi xưởng nhỏ.
“Hóa ra đại tẩu thực sự đã quên , vậy muội vẫn nên trở về thôi, tránh làm chậm trễ thời gian của đại tẩu.” Thấy đại tẩu của nàng ấy cười hết sức không tự nhiên, Thôi Tố Nhu không nghĩ đến thực sự là nàng ấy nói đúng. Sớm biết liền không nói như vậy nữa , hại nàng ấy bây giờ đi cũng không được không đi cũng không được, thực sự là đau lòng mà.
“Dừng dừng dừng, ta vừa mới ở trong phòng bận rộn quá lâu , đầu óc có chút mơ hồ , cho nên mới nhất thời quên mất chuyện này. Nhưng muội nói ta liền nhớ ra rồi, bây giờ chúng ta đi đi, đợi lát nữa từ xưởng nhỏ về vừa vặn là đến buổi trưa.”
” Vậy chúng ta mau chóng đi thôi.” Trên mặt Thôi Tố Nhu không thấy vẻ đau lòng, ngược lại thay đổi vẻ mặt hưng phấn không thôi. Con ngươi nghịch ngợm đảo quanh, kéo cánh tay Tô La nhẹ nhàng lay lay nói: “Đại tẩu, nếu không giữa trưa chúng ta liền ở trong tửu lâu ăn đi, muội cũng chưa từng nếm qua thức ăn tửu lâu xem thế nào. Chúng ta có thể thuận tiện thử xem mấy đầu bếp tửu lâu làm món dưa chua om cá ra sao, nếu mà hương vị không ngon sẽ không giữ được khách nhân .”
Nghe vậy, Tô La không khắc chế được giựt giựt khóe miệng, sao nàng không phát hiện hóa ra Thôi Tố Nhu cũng có “đầu óc làm ăn” như vậy nhỉ?
Tuy nhiên nàng ấy nói cũng không sai, món ăn ở tửu lâu quả thật rất nhiều, ngẫu nhiên ăn một hai món thay đổi khẩu vị cũng không tồi. Nói tới nàng cũng thực sự muốn nếm thử món dưa chua om cá tửu lâu làm ra sao. Giống như Thôi Tố Nhu nói vậy, nếu như hương vị dưa chua om cá ở tửu lâu không ngon, tất nhiên là không có cách nào hấp dẫn khách nhân. Kỳ thật tửu lâu có mấy món ăn hương vị cũng rất ngon, đáng tiếc nàng sẽ không làm, đầu bếp trong nhà cũng sẽ không làm, vừa vặn có thể qua đó ăn một bữa cho đỡ thèm.
“Quyết định như vậy đi, muội về trước cùng nhị tẩu nói một tiếng, miễn cho nàng ấy giữa trưa vẫn đợi chúng ta về ăn cơm.” Nghĩ giữa trưa trong nhà có khả năng chỉ còn lại Vương Tiểu Đại một mình ở nhà ăn cơm, gò má Tô La có chút nóng lên. Mỹ thực đối với nàng có lực hấp dẫn rất lớn, bây giờ nàng thực sự muốn nếm thử mấy món ngon.
“Vậy đại tẩu ở chỗ này đợi muội, muội sẽ trở lại thật nhanh.” Nói xong, Thôi Tố Nhu xoay người liền vội vội vàng vàng chạy đi, cố gắng dùng thời gian nhanh nhất để báo cho Vương Tiểu Đại rằng giữa trưa các nàng sẽ không trở về dùng cơm.
Nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng, Tô La vừa bực mình vừa buồn cười lắc lắc đầu. Nghĩ đến Thôi Tố Nhu sang năm tới phải xuất giá , không nhịn được cười khổ, mười sáu tuổi đã lấy chồng sinh con, nàng thực sự không có cách nào hoàn toàn thích ứng chuyện này. Nhớ lại nàng ở trong thôn đã tính là lớn tuổi mới xuất giá, càng là cười khổ.
Không bao lâu sau, Thôi Tố Nhu lại như thiêu như đốt chạy trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn lại trở nên đỏ hồng, hơi thở dồn dập, nhưng đôi mắt cũng vô cùng sáng ngời và trong suốt, khiến người ta nhìn một lần đã cảm thấy trong lòng khoan khoái, đôi mắt trong suốt tựa như có thể gột rửa nội tâm bịt kín bụi bặm.
“Đại tẩu, đi thôi đi thôi, không đi thì sẽ trễ mất.” Trên mặt Thôi Tố Nhu đều là hưng phấn khó đè nén được, nghĩ đến đợi lát nữa sẽ có thể thấy quá trình làm thú bông, nàng ấy đè nén không được nội tâm kích động, bởi vì nàng ấy thật sự quá thích con cừu nhỏ đại tẩu tặng cho .
Nhìn thục nữ vốn luôn an an tĩnh tĩnh ôn nhu bỗng nhiên trở nên hoạt bát hiếu động như vậy, Tô La không khỏi chậm rãi nâng khóe môi. Hóa ra sức ảnh hưởng của thú bông thực sự lớn đến vậy, có thể làm cho Thôi Tố Nhu biểu lộ ra thần sắc tự nhiên thật tình như vậy, sức ảnh hưởng tiềm tàng của thú bông thực sự quá khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Ước chừng qua thời gian mười phút đồng hồ, Tô La và Thôi Tố Nhu rốt cục đến xưởng nhỏ ở trong ngõ nhỏ. Thôi Tố Nhu mở đôi mắt to sáng ngời cẩn thận dè dặt quan sát hoàn cảnh bốn phía xưởng nhỏ, một tấc cũng không rời theo sát ở cạnh Tô La, lo lắng chậm một bước sẽ bị tuột xuống phía sau.
Lúc trước khi muốn thuê nhà để làm xưởng nhỏ, trong tay Tô La không hề có nhiều bạc, có thể ở phố bên này thuê được nhà tốt như vậy đã là không tồi. Mà lúc trước giá tiền cho thuê cũng không hề cao, trong đó một điểm chính là bởi vì vị trí căn nhà này tương đối hẻo lánh. May là lúc trước Tô La cùng chủ nhà hẹn trả tiền thuê trước nửa năm, nửa năm sau lại tiếp tục thuê hoặc là không thuê nữa.
Sắp tới kỳ chấm dứt hợp đồng thuê xưởng nhỏ , Tô La quyết định không tiếp tục thuê nữa. Bây giờ quy mô xưởng nhỏ đã lớn hơn so vừa lúc bắt đầu rất nhiều, hơn nữa nàng cũng tin rằng quy mô xưởng nhỏ sẽ còn lớn mạnh hơn nữa, cho nên nàng quyết định sẽ tìm một căn nhà tương đối tốt khác, cũng để cho ngày sau quyết định tốt hơn.
“Đại tẩu, nơi đây chính là xưởng nhỏ sao?” Chờ đến khi hai người dừng ở trước cửa một gian phòng, Thôi Tố Nhu thật sự nhịn không được hiếu kỳ trong lòng.
“Ừ, chính là nơi này.” Dứt lời, Tô La đi đến trước cửa, duỗi tay gõ cửa.
Không lâu sau, bên trong vang lên một giọng nói quen thuộc, Tô La nghe ra giọng nói truyền tới chính là giọng nói của Diêu thị, vội vàng trả lời: “Diêu tỷ, muội là Tô La.”
Đợi Diêu thị mở cửa, Tô La và Thôi Tố Nhu một trước một sau vào viện. Thôi Tố Nhu đi vào viện liền vội vã ngắm nhìn phòng làm thú bông. Bởi vì thời tiết lạnh lẽo, cho nên mỗi căn phòng đều khép cửa, như thế này thực sự là không có cách nào xem phòng làm thú bông.
Chỉ cần nhìn một lần, Diêu thị đã thấy thân phận Thôi Tố Nhu không tầm thường. Xiêm y trên người nàng ấy mặc tuy rằng hình thức đơn giản không cầu kỳ, nhưng vật liệu cũng là loại tốt nhất , người nhà bình thường khẳng định không mặc nổi xiêm y như thế. Lại thấy nàng ấy cùng Tô La tiến vào, đã đoán được thân phận đối phương.
“Đại tẩu, phòng nào là phòng làm thú bông vậy?” Thôi Tố Nhu nhìn tới nhìn lui đều không biết gian phòng nào mới là mục tiêu của nàng, đành phải xin Tô La giúp đỡ.
“Ta mang muội qua đó, nhớ là lát nữa không nên quấy rầy đến công việc của mọi người.” Để Thôi Tố Nhu tới nhìn mấy nữ tử làm thú bông, kỳ thật Tô La có chút lo lắng. Dù Thôi Tố Nhu có hơi khác với mấy tiểu thư khuê các kia, nhưng gia thế bối cảnh của nàng ấy cùng các nàng kia chung quy có chênh lệch, tránh không được có thể Thôi Tố Nhu sẽ xem thấp công việc này.
Nhưng mà, khiến Tô La ngoài ý muốn là, Thôi Tố Nhu từ đầu tới cuối đều không lộ ra một tia thần sắc cao ngạo nào. Khi Thôi Tố Nhu xem mấy nữ tử cần cù làm thú bông nhỏ, trong mắt nàng ấy toàn là vẻ nghiêm túc, ngẫu nhiên sẽ lộ ra vẻ tán thưởng, không có xem thường bất kỳ nữ tử nào trong xưởng nhỏ.
“Đại tẩu, muội cảm thấy mấy nữ tử này đều thật lợi hại, trời lạnh như vậy nhưng vẫn nỗ lực như vậy, muội cũng không biết có nhiều nữ tử làm công trong xưởng nhỏ như vậy. Hơn nữa, trước giờ muội chưa từng gặp nữ tử lợi hại như đại tẩu, thế mà lại có thể thuê được nhiều nữ tử tới làm công như vậy, cung cấp cho các nàng đó một phần công việc tốt như vậy.”
Lúc nãy thừa dịp Tô La và Diêu thị ở trong phòng bàn chuyện, Thôi Tố Nhu và quản sự xưởng nhỏ Tô Uyển Nhi nói chuyện một lúc, từ đó biết được các nàng ban đầu đều là ở nhà mẹ đẻ Tô La làm thú bông, mà công nhân ở xưởng nhỏ cũng do mấy người ban đầu tăng gia đến bây giờ đã hai mươi mấy người, nàng ấy trước giờ chưa từng gặp nữ tử lợi hại như vậy, không nghĩ đến đại tẩu nhà nàng lại là nữ tử xuất sắc như thế, trách không được đại ca thích tẩu ấy như vậy.
“Các nàng quả thật rất lợi hại, nữ tử vì cuộc sống nỗ lực phấn đấu đều đáng để chúng ta tôn kính , ta cũng chỉ là một người bình thường trong vạn người mà thôi.” Tô La nhàn nhạt trả lời, nàng trước giờ không cho rằng nàng lợi hại, nàng chỉ là nhiều kiến thức thế giới hơn so các nàng ấy mà thôi.
Từ xưởng nhỏ ra, hai người trực tiếp đi đến tửu lâu Thiên Duyệt. Tiểu nhị ca tửu lâu tất nhiên nhận ra Tô La và Thôi Tố Nhu, trực tiếp đưa hai người vào nhã gian chuyên dụng của Thôi gia. Vốn hai người nghĩ tùy tiện tìm một bàn ở lầu hai là được, nhưng nghĩ đến bây giờ Thôi Tố Nhu vẫn là cô nương nép trong khuê phòng, cuối cùng vẫn lựa chọn nhã gian.
Hai người vừa chuẩn bị chọn món ăn, Thôi Vô Nhàn nghe tin mà tới mỉm cười bước vào nhã gian, vừa vào liền thấy Tô La nên nói: “Hai người tới đây cũng không nói với huynh một tiếng, huynh đang chuẩn bị về nhà đây. Nếu chưởng quầy không báo với huynh, hai người tới đây , huynh lại chạy về nhà mất .”
Tô La khẽ cười cười nói: “Vốn là nghĩ chọn vài món ngon cho chàng một bất ngờ, ai biết hôm nay chàng lại chuẩn bị về sớm như vậy. Chúng ta thương lượng nên chọn món gì ăn ngon, nhưng không thể tùy tiện chọn loạn một trận, nếu mà ăn không hết thì thật lãng phí .”
Đối với đức tính tiết kiệm lương thực này của Tô La, người Thôi gia chỉ coi như thói quen của nàng hồi ở nhà mẹ đẻ, ai ngờ đều là thói quen từ thế kỷ hai mươi mốt của nàng. Một nhà Thôi gia tương đối mộc mạc , chẳng hề giống như mấy nhà giàu có khác, mấy người ăn cơm mang lên một bàn tràn đầy món ăn. Lúc này Tô La nói như vậy cũng chỉ là nghĩ đến các nàng rất ít khi tới tửu lâu ăn cơm, lo đồ ăn tửu lâu quá nhiều có thể không cẩn thận mà chọn quá nhiều mà thôi.
“Đại tẩu nói không sai, chúng ta chọn mấy món cả nhà đều thích ăn , về phần đồ ăn còn lại, lần sau lại tới nếm thử cũng không muộn.” Trải qua việc ở xưởng nhỏ, Thôi Tố Nhu càng thêm hiểu rõ kiếm tiền cũng không đơn giản như vậy, hiểu được phải trân quý mỗi một đồng tiền.
“Được, đều nghe hai người, vậy thì chọn vài món đi.” Thấy Tô La và Thôi Tố Nhu chung sống với nhau tốt như vậy, ý cười bên môi Thôi Vô Nhàn càng sâu, chăm chú nhìn nương tử nhà hắn bằng ánh mắt nhàn nhạt ôn nhu.