Vừa mới ra cửa liền gặp Tô Tiểu Yến, Tô La tâm tình xem phong cảnh cũng bị quấy rầy. Mặt tối sầm đi trên đường, bên cạnh ngẫu nhiên có mấy vị nông phụ đi qua đều bị biểu tình trên mặt nàng dọa, nhất thời đều quên những chuyện xảy ra đoạn thời gian trước.
Trước kia thường thường vội vàng chen chúc trên xe , vượt qua đường, Tô La chỉ mất một phút đồng hồ liền đến trấn nhỏ. Vừa mới đi không được mấy bước, ánh mắt Tô La liền bị cảnh đầu tiên đập vào mắt hấp dẫn, hoàn toàn không thu hồi lại được.
Độ rộng đường năm mét trên đường cái bên trái bên phải , hoặc là người mặc vải thô, hoặc là người mặc tơ lụa, người đi đường đông đúc đi sát gần nhau, tới đi vội vàng. Đường cái hai bên có các loại quầy hàng, bán trang sức , bán tranh chữ , bán bánh nướng áp chảo , bán ăn vặt , cái gì cần có đều có.
Ngã tư đường hai bên có các loại cửa hàng, lúc này đều là mở rộng cửa, biển hiệu phô danh xa hoa. Ngẫu gặp mấy vị khách nhân đi đến một gian hàng, tiểu nhị liền vui tươi hớn hở chạy ra mời, chưởng quầy cũng cười tít cả hai mắt.
Bên tai truyền tới các tiếng mua bán thét to, giọng nói hoặc là cao vút, hoặc là uyển chuyển du dương, lại có người kìm lòng không đậu liền tìm tiếng nói theo phương hướng nhìn lại, nhìn xem tới cùng là mua bán cái gì.
Người đi đường đi tới đi lui, phố xá nhốn nháo sầm uất, hết thảy những hình ảnh như thế đi vào trong mắt. Là vui mừng, là sững sờ, sớm đã không bình tĩnh. Chỉ biết nàng lúc này đứng trên ngã tư đường cổ đại, thật sự trở thành mọi người đã từng thường nói là cổ nhân.
"Ta nói cô nương này thế nào liền đứng im ở đây? Ngươi đứng lỳ ở giữa đường, xe của ta làm sao đi qua?"
Một giọng nói to trên đường làm Tô La bừng tỉnh hãy còn đang thất thần, Tô La hoàn hồn liền thấy phía trước một vị lão hán năm mươi tuổi đẩy xe, lão hán sắc mặt hồng nhuận, mắt sắc sáng ngời hữu thần, trong mắt tràn đầy bất mãn.
Bên cạnh không thiếu người chuyển mấy ánh mắt sang nhìn nàng, Tô La biết nàng thật ngăn trở đường đi của lão hán, trên mặt mang áy náy, thật tâm nhận lỗi nói: "Thực là xin lỗi, ta lúc này đi đây."
Bất quá cũng là chút chuyện nhỏ, lão hán cũng không có so đo nhiều, chỉ là hừ hừ hai tiếng, sau liền đẩy xe rời đi.
Chút chuyện giặt quần áo thêu thùa, Tô La là sẽ không làm nữa. Không phải nàng ngại công việc này bậc thấp, mà là chút công việc này quả là lãng phí thời gian, chỉ kiếm được vài đồng tiền. Nếu như nàng lại tiếp tục tìm công việc như thế, suy đoán cả một đời cũng phải sinh hoạt nghèo khổ nhịn ăn nhịn mặc.
Hai ngày này tuy là ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương, nhưng nàng cũng dựa theo ký ức suy xét qua hiện trạng vấn đề.
Nàng từng là nhân viên bán hàng có tài, đối với vật phẩm trang sức tinh mỹ thuộc như cháo chảy. Trừ vật phẩm trang sức, còn có đồ dùng sinh hoạt đắt tiền cho các thiếu gia, chính là không biết nơi này có cửa hàng tương tự hay không.
Thấy qua nhiều đồ trang sức nhỏ tinh mỹ, Tô La không có việc gì thì làm các đồ trang sức nhỏ. Từ người lớn đến tiểu công tử, bông tai nhỏ tinh xảo, nàng đều từng thử qua.
Trước kia là ban ngày phải đi làm, buổi tối vội làm chút đồ trang sức nhỏ, mỗi lần nhìn thấy chính đồ thủ công mỹ nghệ nhỏ nàng làm, vẫn liền nghĩ tìm một cơ hội nhìn xem có thể mở một xưởng thuộc về nàng không. Thời điểm nàng muốn đi thuê địa điểm, một lần đi ngủ liền đến luôn cổ đại.
Đã như thế, nàng liền hy vọng có thể ở chỗ này mở một xưởng mà nàng từng mơ ước, đem kiến thức học thủ nghệ trước kia biểu lộ ra. Cách thời không mấy ngàn năm, nàng biết có lẽ sẽ rất khó, nhưng hy vọng có thể tiến hành, làm ra chút vật phẩm trang sức nhỏ thích hợp ở thời không này để phát triển.
Quả thật, điều này đều là suy nghĩ của nàng, về phần tới cùng có thể thành công không, thì chưa biết. Dù sao nàng hiện tại chính là một đồng tiền đều không có để thuê người làm công, vẫn là cần cù chăm chỉ tìm chút công việc kiếm chút tiền mới được.
Tô La chưa từng đi huyện thành nhỏ, không biết huyện thành nhỏ nơi này có bộ dạng thế nào, nhưng Tô La đối với trấn nhỏ này cũng đặc biệt hiểu rõ. Biết trong trấn này có vài hộ nhà giàu, cũng biết trong trấn này có vài cửa hàng buôn bán.
Tô La rất vui liền đi vào một gian cửa hàng bán trang sức, thật ra Tô La từ trước đến giờ chưa bao giờ vào tiệm trang sức , chỉ vì nàng biết thân phận không thích hợp vào cửa hàng, tiến tới cũng chỉ để mở rộng tầm mắt.
Lúc này, Tô La cũng chỉ là ở trước tiệm trang sức đứng, từ ngưỡng cửa nhìn thấy gian hàng . Gian hàng có mấy vị phu nhân, tiểu thư đang chọn trang sức, chỉ cần nhìn một lần là biết các nàng đến từ mấy nhà phú hộ trấn trên.
Váy áo tơ lụa mặc lên người tới cùng là cái cảm giác gì, Tô La hai đời cộng lại cũng chưa biết. Tay áo rộng thân cân đối xiêm y mỏng, váy bách hợp bồng bềnh như mây, bộ xiêm y này đã làm cho vị tiểu thư kia dung mạo càng thêm tú lệ.
Tô La không có thời gian ở chỗ này tha thiết đứng thưởng thức, chủ yếu chăm chú nhìn xem cửa hàng bán những trang sức gì, lại xem một gian hàng có mấy vị phu nhân tiểu thư khí chất tao nhã cao quý, sau đó đầu cũng không quay lại nhìn, đi về phía trước.
Tuy nói nàng có thân phận thấp hơn các nàng kia, nhưng không hề cảm thấy có một chút chán nản. Cuộc sống tốt còn phải dựa vào đôi tay của bản thân, Tô La cảm thấy lời nói này rất đúng, cho nên nàng rất vui, nâng tinh thần lên cao, đi đường tới cũng thập phần nhẹ nhàng. Vừa mới đứng lại, nàng nhớ lại một chuyện rất quan trọng.
Tô La chậm rì rì đi xuyên qua con đường nhỏ, đôi mắt đen nhánh sáng ngời trái phải qua lại quan sát quầy hàng bên đường. Nhớ ra trước kia vô ý từng thấy dây đỏ được dùng làm vòng tay, đôi mắt đen lay láy phút chốc sáng ngời, trong đầu liền có chủ ý.
Trên người còn sót lại 4 văn tiền là tài sản duy nhất của Tô La, muốn đem tiền này dùng vào chuyện này, trong lòng Tô La kỳ thật cũng là đặc biệt khẩn trương. 4 văn tiền có khả năng mua một bát nhân làm bánh bánh bao, nửa cân bột mỳ, nếu như đem 4 văn tiền này thả trôi sông, thì chẳng còn gì.
Thế là, Tô La cách quầy hàng cự ly ba thước, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi phun ra một hơi, kiên định bước đi đến trước tiệm.
"Cô nương muốn mua gì?" Bán hàng là lão phụ nhân bốn mươi, nhìn thấy có người tới đây, mặt mày hớn hở hỏi han. Thấy quần áo Tô La mặc, hơi hơi híp híp mắt.
Tô La không chút nào để ý mặt lão phụ nhân hơi thay đổi, chỉ là duỗi ngón tay một bên treo chuỗi dây đỏ dài, giọng điệu bình thường hỏi: "Đại thẩm, dây đỏ này bán thế nào?"
Lão phụ nhân hướng về phía ngón tay Tô La chỉ nhìn lại, cũng rất ít người mua dây đỏ này, nghe thấy Tô La hỏi mua dây đỏ này, kinh ngạc chớp chớp mắt nói: "Một văn tiền 5 dây, cô nương muốn mua mấy văn tiền? Nếu mua nhiều, có thể tính cho cô nương lời một chút."
Tô La bĩu môi, nàng cũng biết mua nhiều ưu đãi nhiều, bất quá hiện tại cùng nàng nói như vậy cũng vô dụng, nàng còn sót lại 4 văn tiền, khả năng mua dây đỏ không nhiều.
"Phiền đại thẩm bán cho ta 3 văn tiền." Tô La cảm thấy vẫn là nên lưu lại một đồng tiền, tuy nói một đồng tiền này không có tác dụng gì to tát, nhưng có một đồng tiền trong người, cũng hơn trong người không có một xu.
Lão phụ nhân vừa nghe Tô La muốn mua ba văn tiền, ba văn tiền tuy không phải rất nhiều, nhưng có người dùng một văn tiền mua dây đỏ này cũng ít, thế là cầm dây đỏ đưa cho Tô La.
Tô La tất nhiên là vui sướng nhận, cẩn thận cầm dây đỏ, thuận tiện đem ba văn tiền đưa cho lão phụ nhân. Cứ như vậy, Tô La tới trấn trên chuyện chủ yếu xem như làm xong, kế tiếp chính là nhanh chóng về nhà bắt đầu. Nếu như tốc độ nhanh, ngày mai liền có thể đem mấy cái dây đỏ bện ra tiểu vật phẩm trang sức có thể mang đi bán.
Trải qua thận trọng suy xét, Tô La quyết định trước dùng dây đỏ này bện mấy cái vòng tay hoặc vòng đeo cổ, ngày mai liền mang ra bán. Nếu như bán được, lại mua nhiều dây đỏ trở về, chậm rãi góp tiền làm chút vật phẩm trang sức khác.
Đi về, lần nữa lại đi qua tiệm trang sức, Tô La ngẩng đầu xem tấm biển tiệm trang sức, nhẹ nhàng nắm tay thành quyền, hai tròng mắt lấp lánh tỏa sáng.
Vừa mới đi không được mấy bước, đâm phải người gương mặt xám trắng, nam tử thành niên thân hình gầy yếu, bộ quần áo màu xanh toàn là tro bụi, một bộ dáng tùy thời đều có khả năng ngã sấp xuống, xem bộ dáng như là từ phương xa tới, giống như rất lâu chưa từng ăn cơm.
Vốn đây cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng Tô La không biết vì sao không dời mắt được, lặng lẽ xoay người nhìn lại người kia. Lại gặp người kia đi đến trước một quán bánh bao, người bán hàng trước là khuôn mặt tươi tắn nghênh đón, sau đó chính là mặt âm trầm phất tay đuổi người.
Lòng bàn tay ướt át nắm một đồng tiền còn sót lại, Tô La đầu ngây ngẩn, kế tiếp đều không biết nàng đang làm gì.
Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, nàng đã dùng một đồng tiền mua hai cái bánh bao, còn không tiếng động nhét vào tay nam tử kia. Thừa dịp nam tử còn đang thất thần, lại xoay người nhanh chóng rời đi.
Thế là, trên đường về nhà, Tô La không ngừng vân vê đầu, đầu tóc có thứ tự đều bị nàng xoa rối một nùi. Nàng thế nào cũng nghĩ không rõ nàng lúc ấy thế nào lại làm ra chuyện như thế, đây chính là một đồng tiền duy nhất còn lại, lại cho một người vừa mới gặp qua một lần, thực không biết nàng lúc ấy uống nhầm thuốc gì.
Về nhà chỉ nhìn thấy Tô Văn cầm cái chổi quét lá rụng, Tô mẫu đi hỗ trợ xới đất, giữa trưa đều là mang bánh bao đi , chỉ có đến buổi tối mới trở về, cho nên lúc này trong nhà chỉ còn lại hai tỷ đệ bọn họ.
Tô Văn nhìn thấy Tô La ra ngoài có một đoạn thời gian đã trở về, nhỏ giọng kêu lên: "Đại tỷ."
Tô La còn đang chán nản, cộng thêm Tô Văn kêu thật sự nhỏ giọng, như không nghe thấy đi đến một bên tảng đá ngồi xuống. Vì hàng năm làm việc mà hai tay có vết chai chống hai bên gò má, hai mắt vô thần xem Tô Văn quét rác.
"Tiểu Văn, đại tỷ cùng ngươi nói một chuyện, đệ giúp đại tỷ nhìn xem đúng hay không." Nghĩ không thông tình huống kia, Tô La bỗng nhiên nghĩ cùng tiểu đệ duy nhất nói, nói ra có thể giúp lòng nàng bớt ngột ngạt.
Tô Văn đang quét lá cây nghe đến lời nói này, vội vàng dừng tay, ngẩng đầu xem Tô La khẽ gật đầu, trên mặt một biểu tình thụ sủng nhược kinh(*).
(*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ )
Tô La nghĩ nghĩ, uyển chuyển đem sự tình mới vừa phát sinh nói với Tô Văn, sau khi nói xong liền gắt gao nhìn chòng chọc Tô Văn. Nàng cũng không biết vì sao lại để ý chuyện này, chỉ là trong lòng quả thật nhất thời không bỏ xuống được, bằng không sẽ không cùng Tô Văn nói chuyện này.
Tô Văn thập phân nỗ lực suy nghĩ, một lúc lâu sau mới vô cùng nghiêm túc nói: "Đệ cảm thấy tỷ giúp người kia như vậy nhất định có lý do, tuy nói chính tỷ bây giờ không rõ ràng, nhưng có khi về sau liền có thể rõ ràng lúc ấy vì sao lại làm như vậy."
Tô La nghe vậy khóe miệng co rút một chút, đạo lý tuy đơn giản, nhưng từ một đứa bé chín tuổi nói ra còn có chút không đơn giản. Đứa bé hiểu đạo lý như vậy, không đi học bài quả nhiên là lãng phí.