Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 70



Đảo mắt đã qua hơn nửa tháng, chuyện chung thân Thôi gia và Lâm gia rốt cục đã định, ngay cả ngày cũng đã định, chính là vào mùng sáu năm sau. Một nhà Thôi gia vì chuyện này mà cảm thấy vui mừng, đương nhiên, vui mừng nhất tất nhiên không phải là ai khác ngoài Thôi Tố Nhu.

Thời gian sắp qua năm cũ đã càng ngày càng gần, khoảng thời gian trước khi hết năm này, Thôi gia đều vì chuyện chung thân của Thôi Tố Nhu mà công việc lu bù lên. Khoảng thời gian sang năm mới có rất nhiều chuyện cần làm, chỉ có thể thừa dịp thời gian năm trước bố trí việc cưới gả ổn thỏa.

Muội muội duy nhất trong nhà không bao lâu nữa sẽ xuất giá, huynh đệ Thôi gia đều giao mọi việc làm ăn cho quản sự đắc lực phụ trách, tạm thời ở trong nhà xem cần có việc gì giúp được không. Về chuyện này, bọn họ hiểu không nhiều bằng nữ tử, cho nên bọn họ đều là bận làm tiệc hỉ. Về phần việc may áo cưới, đặt mua đồ cưới tất nhiên là toàn quyền giao cho hai nữ tử trong nhà.

Buổi trưa hôm nay, Tô La và Vương Tiểu Đại vừa mới xác định xong đồ cưới cần đặt mua, không nghĩ lại chợt nghe tiếng thét kinh hãi của Vương Tiểu Đại. Vương Tiểu Đại hoài thai đã tháng chín có dư, trong lòng Tô La biết khoảng thời gian này mọi lúc đều có thể sinh. Giờ phút này nghe thấy tiếng kinh hô thống khổ, lúc đầu cũng có chút giật mình, tuy nhiên rất nhanh đã phản ứng kịp, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Vương Tiểu Đại ổn định thân thể nàng ấy.

“Tiểu Đại, bụng không thỏai mái sao?” Tô La cố gắng trấn định hỏi thăm, trong lòng bất tri bất giác lại rối thành một nùi. Ngay cả nàng có ký ức hai đời, tới cùng vẫn là lần đầu tận mắt thấy một thai phụ sắp sinh, trong khoảng thời gian ngắn cũng có vẻ chân tay luống cuống.

Khuôn mặt tú lệ tinh xảo của Vương Tiểu Đại sớm đã đầy thần sắc thống khổ, đôi tay ôm cái bụng như ngọn núi nhỏ, đôi mắt thu thủy ướt át đầy nước, trong mơ hồ lộ ra mấy phần yếu ớt chọc người khác thương tiếc. Chỉ thấy nàng ấy cắn chặt môi mọng nhịn một trận đau đớn thấu tâm can ở bụng, cực kỳ khó khăn gật gật đầu.

Nói chuyện đến đây, hai mắt Tô La tràn đầy vẻ lo lắng vô ý nhìn cái bụng nổi lên cao cao, đợi khi thấy trong váy có vết thấm ướt, trong lòng đã rõ ràng. Lập tức bất chấp, quay đầu nhìn ra bên ngoài cao giọng hô: “Thu Vận, nhanh chút sai người gọi bà đỡ tới, nhị thiếu phu nhân sợ là sắp sinh .”

Thu Vận ở bên ngoài dọn dẹp nghe được lời này, giống như một cơn gió xông ra. Nhị thiếu phu nhân muốn sinh, vậy chính là chuyện quan trọng nhất trong phủ, một lúc sau tất cả Quế Hương viện đều hoảng đến luống cuống tay chân.

Tô La vừa mới cẩn thận dè dặt dìu Vương Tiểu Đại đến trên giường, một bóng hình màu đen trong phút chốc đến trước mắt nàng, không cần nhìn cũng đã biết người đó chính là Thôi Vô Trần. Có Thôi Vô Trần ở đây, Tô La cảm thấy cuối cùng đã trấn định hơn một chút, nàng cũng chưa từng xem phụ nhân sinh đẻ, nghĩ ở lại trong phòng sợ rằng chỉ gây trở ngại, thế là liền ra ngoài viện đợi chờ.

Không lâu sau, bà đỡ và bà vú đã sớm mời về phủ gấp gáp hoang mang chạy tới Quế Hương viện, lúc này cũng không kịp ân cần chào hỏi Tô La đang đứng ở ngưỡng cửa, chỉ vội vàng vào trong phòng, nha hoàn cùng tới đây cũng nhắm mắt theo sát phía sau, chỉ cần một tiếng sai bảo, mọi lúc đều có thể chuẩn bị những thứ lát nữa cần dùng tới.

Hai huynh muội Thôi Vô Nhàn hòa Thôi Tố Nhu nghe tin mà tới Quế Hương viện liền thấy Tô La ở trong sân đi tới đi lui, Thôi Vô Nhàn lo lắng nương tử nhà hắn vẫn đi lại choáng váng đầu như vậy, thế là đi lên lôi nàng vào trong ngực, lập tức ôm nàng chặt chẽ ở trước ngực hắn, chỉ sợ gió lạnh thổi vào thân thể nàng.

Ba người ở ngoài cửa đợi hơi trấn định được một chút, Thôi Vô Trần chung quy vẫn là nam tử nên bà đỡ “mời” ra ngoài, lý do đương nhiên là nam tử không nên vào phòng sinh, tránh bị dính xui xẻo. Thôi Vô Trần nắm chặt quả đấm nhịn xuống nội tâm bị dày vò, giống như tượng thần giữ cửa đứng ở ngưỡng cửa, như mọi lúc đều có thể xông vào trong phòng.

Không bao lâu sau, trong phòng truyền tới tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếng trước to hơn tiếng sau, không ngừng quanh quẩn ở bên tai. Cửa phòng đóng vào lại mở ra, đóng lại mở, mấy người thủ ở ngoài cửa chỉ có thể thấy nha hoàn bưng một bồn máu loãng chói mắt ra, máu loãng đỏ đến cực điểm, Tô La chỉ mới liếc thấy đã hãi hùng khiếp vía.

Chỉ nhìn vài lần, Tô La liền vội vàng xoay đầu sang hướng khác, bên tai quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết khiến tâm tình nàng trở nên đặc biệt buồn bực. Đều nói nữ nhân sinh con chính là dạo một vòng qua quỷ môn quan, nếu như có gì chẳng may, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.

Trước kia chưa từng nghĩ đến, đều vào lúc này mà hiện lên trong đầu. Giữa lúc hoảng hốt bỗng nhiên nghĩ đến nàng đã lâu chưa có nguyệt sự, Tô La nhất thời sững sờ nửa buổi, sau khi lấy lại tinh thần liền vô ý cúi đầu nhìn bụng bằng phẳng, mắt cũng trở nên có chút sương mù.

Vào lúc này, một tiếng kêu càng thêm thê lương thảm thiết xuyên qua tầng tầng cách trở truyền vào trong tai Tô La, trong phút chốc, trước mắt không ngừng hiện lên máu loãng vừa mới nhìn thấy, trong bụng đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, Tô La còn chưa phản ứng kịp, thân thể lại vô ý cử động.

Chỉ thấy Tô La bỗng nhiên tránh cánh tay dài ôm eo nàng, đi vài bước rốt cuộc không có cách nào nhịn loại cảm giác buồn nôn ở dưới bụng, tay phải đè lên ngực liền bắt đầu thống khổ nôn khan. Nàng cảm thấy bụng và cổ họng đều rất khó chịu, nhưng nôn cũng không nôn ra được thứ gì, cả khuôn mặt thoáng chốc trắng như tuyết.

Thấy Tô La đột nhiên bắt đầu nôn khan, giờ phút này Thôi Vô Nhàn làm gì còn chú ý chuyện khác. Thấy nhị đệ Thôi Vô Trần gấp đến độ đầu óc choáng váng, sau đó dặn dò Thôi Tố Nhu ở chỗ này đợi, thuận tiện giúp Thôi Vô Nhàn đang tâm hoảng ý loạn nhìn xem. Lập tức sai bảo nha hoàn tìm đại phu tới đây, tiếp đó cùng Tô La về viện của bọn họ ở trước.

Thôi gia hôm nay thực sự là nhiều việc hơn, trước là nhị thiếu phu nhân sắp chuyển dạ, sau đó lại là đại thiếu phu nhân thân thể không khỏe, nha hoàn gia phó đều thay hai vị phu nhân mà lo lắng, chỉ mong nhị thiếu phu nhân có thể bình bình an an sinh hạ đứa bé, đại thiếu phu nhân cũng khỏe mạnh.

Về phòng, Thôi Vô Nhàn vội vàng để Tô La nằm trên giường nghỉ , chỉ sợ nàng đứng lâu hoặc là đi lâu càng thêm không thỏai mái. Vẻ lo lắng khiến Tô La nhìn không tránh khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nghĩ đến đây đều là bởi vì lo lắng cho nàng mà biểu lộ ra không chút che dấu, thực sự làm lòng người ấm áp.

Khóe miệng Tô La mang chút ý cười nhìn Thôi Vô Nhàn vội bưng trà rót nước, lập tức lại cúi đầu nhìn bụng của mình. Tuy rằng không có kinh nghiệm mang thai, nhưng cuộc sống trước kia lại khiến nàng biết rõ. Nếu như nàng đoán không sai, hẳn là đã có đi?

Tỉ mỉ nhớ lại những chuyện từ khi thành thân tới nay, Tô La hậu tri hậu giác phát hiện ra sau khi nàng gả cho Thôi Vô Nhàn đều chưa từng có nguyệt sự. Đúng là khoảng thời gian trước có việc bận rộn, nên không chú ý chuyện này. Đến bây giờ mới nghĩ đến chuyện này, thực sự không biết trong lòng có mùi vị gì, ai bảo nàng không chuẩn bị trước.

Trước khi thành thân Tô La cũng chưa từng nghĩ nhiều về chuyện đứa bé, dù sao nàng cũng không phải loại phụ nhân vừa gả cho người ta liền nghĩ đến chuyện sinh con dưỡng cái, không thể vừa gả tới đây liền đã nghĩ đến chuyện khai chi tán diệp(*). Nhưng nàng cũng hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình giờ phút này, nếu mà gả tới đây một năm nửa năm đều không có tin tức gì, không đoán cũng biết sẽ bị người ngoài truyền đi vô cùng náo nhiệt .

(*) Khai chi tán diệp = Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

Nàng không hề ghét chuyện có đứa bé ở bên, dù sao nàng thực sự muốn làm một người mẹ tốt. Cho nên giờ phút này ý thức được nàng rất có thể đã mang bầu, nàng không hề cảm thấy khó tiếp thu. Chỉ là đại phu chưa tới đây xác định, nàng cũng không báo cho Thôi Vô Nhàn phán đoán của nàng, tránh cho chẳng may vui mừng vô ích.

Tuy nói gả cho Thôi Vô Nhàn chỉ mới ba tháng, nhưng nàng cũng biết, Thôi Vô Nhàn ở trong mắt người ngoài là lạnh nhạt kỳ thật cũng luôn hy vọng có thể sớm có đứa bé. Khi đêm khuya yên tĩnh, hai vợ chồng bọn họ lặng lẽ nói chuyện với nhau, nàng thì tất cả đều để ở trong lòng, từ đầu đến cuối đều không coi lời của Thôi Vô Nhàn “Nói không chừng trong bụng nương tử đã có con của chúng ta” vẻn vẹn chỉ là một câu nói đùa.

“Tướng công, chàng đừng lo lắng, ta chỉ là thấy bồn máu loãng nên cảm thấy bụng có chút không thỏai mái, nghỉ ngơi một lúc sẽ không sao nữa .” Thấy trên mặt Thôi Vô Nhàn toàn là lo lắng, trong lòng Tô La có loại cảm giác ngọt ngào giống như uống mật đường vậy.

Trước kia thường nghe mấy bạn bè đã kết hôn nói, mỗi nữ nhân đã hoài thai đều hy vọng có thể ở trong khoảng thời gian sớm nhất chia sẻ với trượng phu tin tức tốt này, nàng cũng không phải ngoại lệ. Bây giờ Thôi Vô Nhàn bồi ở bên cạnh nàng, chỉ chờ đại phu tới đây xác nhận có phải mang thai hay không, loại vui sướng thực sự là không có cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt ra.

“Đang êm đẹp , bỗng nhiên lại ói ra, vậy kêu ta sao có thể không lo lắng đây?” Thôi Vô Nhàn bưng nước ấm tới đây để Tô La súc miệng, không chút nào để ý mình vì một người nữ tử mà làm ra loại chuyện này, trong mắt đều mang thương tiếc khó mà che dấu.

Thẳng đến khi lão đại phu tới đây, Thôi Vô Nhàn mới thu lại lo lắng cùng vẻ thương tiếc trên mặt, lại khôi phục vẻ ổn trọng ngày thường. Nhưng mà, cũng chỉ duy trì một khoảng thời gian ngắn mà thôi, lúc nghe thấy lão đại phu chúc bọn họ, cười tít mắt nói Tô La đã có thai hơn hai tháng thời, cả người đều sửng sốt .

May là Thôi Vô Nhàn thực sự là một nam tử thành thục ổn trọng, không cần nhiều thời gian là đã tỉnh lại, nghiêm túc thỉnh giáo lão đại phu những việc mà thai phụ nên chú ý. Lão đại phu tất nhiên là hễ biết thì sẽ nói, hễ nói thì sẽ nói hết, cảm thấy âm thầm khen ngợi đại đương gia Thôi gia này lại là một người biết lạnh hiểu nóng , nữ tử này cũng thực sự là may mắn.

“A La, nàng mang thai , chúng ta sắp làm cha mẹ .” Chờ đến khi lão đại phu đi xa, Thôi Vô Nhàn rốt cuộc đè nén không được nội tâm kích động, ngồi vào đầu giường nắm ngón tay Tô La đặt ở bên ngoài chăn thật chặt, khí nóng từ lòng bàn tay có thể biết hắn tới cùng là có bao nhiêu kích động.

Tô La mỉm cười gật gật đầu, tuy rằng sớm đã có phán đoán, nhưng khi chân chính xác định chuyện này, nàng mới hiểu được nàng kích động không thua kém Thôi Vô Nhàn chút nào. Ở cái triều đại này, Thôi Vô Nhàn đến tuổi này mới có con tất nhiên là rất kích động. Mà nàng kích động, nhiều hơn là vì nàng đang có đứa bé của bọn họ, đứa bé mà bọn họ chờ mong.