Ánh mắt Tô La nhàn nhạt nhìn theo nam tử Thôi Vô Nhàn đang nói chuyện, sau đó có chút suy nghĩ nâng chung trà lên, tư tưởng không tập trung sờ miệng chén trà. Chờ đến nước trà trong miệng nuốt xuống cổ, lúc này mới giương mắt nhìn về phía người ngồi ở bên cạnh Thôi Tố Nhu, hạ thấp giọng hỏi: “Tiểu Nhu, hắn ta chính là nhị thiếu gia Vân gia?”
Thôi Tố Nhu nghiêng mắt lườm về phía nam tử đó, giống như là chẳng thèm ngó tới khẽ gật đầu: “Không sai, muội vừa mới đi ra không lâu, hắn ta sau khi thấy muội liền cùng đồng bạn của hắn ta chỉ gà mắng chó nói mấy lời khó nghe. Muội nghe liền cảm thấy hết sức buồn cười, đường đường là nhị thiếu gia Vân gia thế mà lại vì đại tẩu từ chối khéo hắn cầu thân mà nói ra những lời nói như vậy. Nếu không tận mắt nhìn thấy, muội còn thực sự không biết được hắn còn có một mặt như vậy.”
Chuyện nhị thiếu gia Vân gia cầu hôn Tô La, người biết không nhiều, nhưng không hề đại biểu là không có. Thôi Tố Nhu trước để ý chuyện này từ miệng Thôi Vô Trần, về phần người khác, có thể đều là từ miệng Vân nhị thiếu gia nói ra hoặc là từ miệng bà mối mà biết được, chẳng qua đây đều là chuyện từ trước.
Khi Thôi Tố Nhu nghe thấy chuyện này đặc biệt hiếu kỳ, nàng lúc ấy cũng nghĩ không hiểu một nữ tử nông gia như thế nào mà nguyện ý cự tuyệt chuyện chung thân như thế. Dù sao Vân gia ở trên trấn cũng là nhà đại phú có uy tín danh dự, huống chi bọn họ vẫn là lấy lễ chính thê để cầu hôn. Khi đó chỉ là cảm thấy nữ tử như vậy dường như có chút khiến người ta ngoài ý muốn, lại nghe thấy khi đó người đại ca muốn thú chính nữ tử đó, nàng ấy thực sự cảm thấy đặc biệt không thể tưởng tượng nổi.
Có một đại tẩu bị truyền không ít lời đồn đãi chuyện nhảm như vậy, ngay từ đầu ít nhiều đều có chút cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên bây giờ, sau khi hiểu rõ về Tô La, nàng ấy liền biết nghe thấy xác thực không thể hiểu toàn bộ sự thật. Chỉ trông vào lời đồn đãi chuyện nhảm nào đó mà kết luận, thường thường đều là không thể đúng.
Sau khi Tô La uống một ngụm trà lại ngẩng đầu nhìn Vân nhị thiếu gia đã uống không ít rượu kia, trong lòng nghĩ vị thiếu gia kia vào lúc này nhắc tới chuyện này, có thể là uống say sau đó quản không được miệng, thấy người Thôi gia liền không tự giác đem việc phiền muộn ở trong lòng nói ra. Kỳ thật nàng cũng có chút hiểu tâm tư Vân nhị thiếu gia, có thể là nghĩ hắn ta là đường đường thiếu gia cầu hôn một cô nương nông gia thế mà lại bị cự tuyệt, nhất thời có chút không bỏ xuống được.
Đang nghĩ ngợi lung tung , Thôi Tố Nhu đột nhiên đến cạnh Tô La nhỏ giọng nói bên tai: “Muội nghe bằng hữu nói Vân gia ngay từ đầu đã quyết định tham gia cuộc thi may quần áo lớn vào đầu xuân sang năm, nhưng sau đó lại truyền ra tin tức Vân gia sẽ không tham gia cuộc thi đấu lớn. Nghe nói là bởi vì vải vóc của bố trang Vân Cẩm xuất hiện vấn đề về chất lượng, mấy ngày gần đây đang tiếp nhận cấp trên thẩm tra. Nếu như tình hình thực sự là thật, danh tiếng của bố trang Vân Cẩm sợ là sẽ phải chịu ảnh hưởng cực lớn.”
Tô La ngạc nhiên, sau khi lấy lại tinh thần liền nhìn Thôi Tố Nhu nghiêm túc nói: “Tiểu Nhu, chuyện này vẫn là không nên tùy tiện cùng người khác đàm luận, mặc kệ là phải hay không phải, chúng ta đều không nên nói về chuyện này. Có những chuyện chỉ yên lặng nghe là được, không nên tùy ý đàm luận, tránh để người có tâm nghe nhớ ở trong lòng, ngày sau còn không chừng sẽ nói ra như thế nào.”
Thôi Tố Nhu không nghĩ đến sẽ nghe được những lời nói sâu nặng như thế, nhất thời có chút kinh ngạc mở to mắt, đợi khi sau khi nghĩ rõ hàm ý trong đó, giống như là thề thốt gật gật đầu, hết sức trịnh trọng nói: “Đại tẩu giáo huấn phải, muội sẽ không cùng người khác đàm luận chuyện này nữa .”
Mấy cái cửa sổ ở lầu hai mở ra, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, lạnh hơn so với nhã gian rất nhiều, cộng thêm trong lâu khách nhân càng lúc càng nhiều, Tô La nghĩ hai nữ tử các nàng cũng không nên tiếp tục ở chỗ này , thế là liền kéo Thôi Tố Nhu trở lại nhã gian. Về phần Thôi Vô Nhàn và Vân nhị thiếu gia nói về chuyện gì, nàng thậm chí cũng không để ý.
Ước chừng đến buổi trưa, đường cái đã nhốn nha nhốn nháo, trên phố người đi đường va vai chạm lưng, hết đợt này đến đợt khác rao to tiếng mua bán trở thành âm thanh đặc trưng trên phố. Hai người đợi trong nhã gian cũng bị náo nhiệt trên phố hấp dẫn, lúc này cũng bất chấp chuyện gió lạnh thổi vào mà mở cửa sổ, trực tiếp đứng cạnh cửa sổ thưởng thức phong cảnh trên phố.
Khi Thôi Vô Nhàn đi vào nhã gian, đi vào trong mắt chính là hình ảnh hai người dựa vào cạnh cửa sổ nói nhỏ. Hai nữ tử xinh đẹp nho nhã trên người mặc y phục mùa đông màu sắc ấm áp đứng cạnh cửa sổ, không mấy hứng thú về mấy đề tài mấy cô nương thích nói. Thôi Vô Nhàn nhếch môi, im ắng rời khỏi nhã gian, sau đó khẽ đóng cửa phòng.
Lầu hai vừa vặn có Tiểu nhị ca đi lên bồi bàn, Thôi Vô Nhàn liền vẫy vẫy tay gọi Tiểu nhị ca. Đợi Tiểu nhị ca chạy tới, thấp giọng gọi mấy món ăn ngon, phân phó đem món ăn đến nhã gian sau đó bảo Tiểu nhị ca đi. Tiểu nhị ca là một thằng nhóc, tay chân đặc biệt lưu loát, nghe được sau khi phân phó liền nhanh chóng làm việc .
Thôi Vô Nhàn lúc này bất động thanh sắc đi đến bên cửa sổ, lẳng lặng xem phong cảnh ngoài cửa sổ. Đợi thấy trên đường cái có một bóng lưng lay động đang đi lại, thì khóe môi nâng lên cười như không cười, trong mắt ẩn ẩn hiện lên một tia sáng khó hiểu.
Ở tửu lâu ăn cơm trưa xong, mục đích hôm nay của Tô La cũng hoàn mỹ đạt được . Hơn nữa nàng cũng cảm thụ được ở nơi này mùa đông rét lạnh, thật sự không muốn tiếp tục ở bên ngoài bị gió lạnh thổi, chỉ muốn trở lại gian phòng có lò sưởi, nóng hừng hực ấm áp khiến người ta không muốn nhúc nhích.
Nếu không phải Tô La muốn ra dạo dạo, Thôi Vô Nhàn còn thực sự không muốn để nàng ra ngoài gió lạnh. Vì vậy mà nghe thấy nàng nói muốn về nhà , tất nhiên là gật đầu đồng ý. Hôm nay vốn chính là vì bồi nàng tới đây , khi trở về đương nhiên là cùng bồi trở về.
Trở về nhà, không biết là gian phòng quá ấm hay là thực sự mệt mỏi, thai phụ Tô La vừa mới thăng cấp thành đối tượng quan trọng cần bảo hộ nhất thời cảm thấy rất buồn ngủ. Lại được người nào đó đỡ nằm lên trên giường nghỉ ngơi, bất tri bất giác liền tiến vào mộng đẹp.
Thôi Vô Nhàn ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn dung nhan điềm tĩnh ngọt ngào ngủ say, kìm lòng không đậu duỗi ngón tay ra vuốt ve làn môi đẹp đẽ. Một lát sau, cúi người ở trên trán trơn bóng nhẹ nhàng hôn xuống một cái hôn tràn đầy nhu tình ngọt ngào, rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Chờ đến khi Tô La tỉnh lại đã là giờ thân, mở to mắt ngây ngốc nhìn tháp quý phi dựa cạnh cửa sổ, một lúc lâu sau không tự giác duỗi tay sờ sờ trán, sau đó lại duỗi tay vào trong chăn, thuận tiện đem cả thân thể bị bọc quá đỗi chặt chẽ, như kén tằm không thể động đậy.
Tô La có chút thất thần nghĩ về việc những ngày gần đây tới nay, bất tri bất giác liền nghĩ đến chuyện giữa trưa Thôi Tố Nhu cùng nàng nói, nàng cũng không biết chuyện này tới cùng là thật hay giả. Theo nàng hay biết, bố trang Vân Cẩm là bố trang danh tiếng nhất trấn Vân Lâm, theo lý thuyết chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện vải vóc chất lượng kém đập vỡ chiêu bài chứ, sao sắp hết năm lại xuất hiện loại chuyện này?
Nàng chưa hề mua vải vóc ở bố trang Vân Cẩm, duy nhất là ở lễ hội ngắm hoa được bố trang Vân Cẩm tặng một xếp tơ lụa. Nàng khi đó tuy rằng chưa từng thấy tơ lụa, lại cũng biết xếp tơ lụa đó đều là từ vật liệu quý. Sau kiếm được chút tiền, tuy rằng nàng vẫn chưa từng đi qua bố trang Vân Cẩm, nhưng ở bố trang khác từng mua một vài xếp tơ lụa, từ giữa cũng có thể xem ra tơ lụa bố trang Vân Cẩm quả thật là chất lượng thượng thừa, thực sự nghĩ không hiểu bố trang Vân Cẩm sao lại truyền ra chuyện như vậy.
Nghĩ nửa ngày cũng không có đáp án, Tô La không muốn tiếp tục lãng phí tinh thần nghĩ chuyện như vậy nữa, thế là lại dựa vào giường thêm một chút, sau đó mới lưu luyến rời khỏi cái chăn ấm áp. Vào đông rất là dễ dàng khiến người ta biến thành đồ lười, chăn thực sự là có sức dụ hoặc cực đại.
Đến buổi tối khi chuẩn bị ngủ, Tô La đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, lập tức ngẩng đầu quay mặt nhìn Thôi Vô Nhàn, vô cùng nghiêm túc hỏi han: “Tướng công, có việc vẫn luôn quên hỏi chàng một chút, bây giờ hỏi một chút có được không?”
Thôi Vô Nhàn có chút dở khóc dở cười nhìn nàng, nhất thời có chút không hiểu tiểu thê tử bình thường đều là có lời cứ nói sao đột nhiên biến thành dáng vẻ cẩn thận này: “Đương nhiên có thể, chỉ cần là ta biết, ta sẽ nói cho nàng.”
Tô La cũng không có lập tức hỏi han, mà là châm chước nói một câu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Ừm, chính là, ta biết xiêm y nhà chúng ta đều có người tới đây đo rồi may , những xiêm y vải dệt và công nhân may vá đều tìm từ bố trang nào?”
“Nhà chúng ta có bố trang, mấy thứ vải dệt tất nhiên đều là từ bố trang nhà chúng ta, công nhân may cũng là từ bố trang tới đây . Tuy nhiên gian bố trang này chỉ có ta và nhị đệ biết, nàng tạm thời đừng nói với đệ muội và tiểu muội.”
“Chàng và nhị đệ khi nào thì mở bố trang? Sao vẫn chưa từng nghe hai người nói qua chuyện này?” Tô La do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Bố trang cũng đã mở, vì sao không cho Tiểu Đại và Tiểu Nhu biết chuyện này?”
Tiếng nói vừa dứt, không khí tựa như bắt đầu trở nên có chút quỷ dị. Thôi Vô Nhàn trầm mặc nhìn Tô La, một lúc lâu sau duỗi tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nõn nà hồng hào đầy vẻ nghiêm túc, cười như không cười nói: “Nương tử, nàng sẽ không cho rằng ta ở sau lưng phá rối, mới truyền ra chuyện bố trang Vân Cẩm vải vóc có vấn đề về chất lượng chứ?”
Tô La trầm mặc không nói, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng khi nghe thấy Thôi gia có mở bố trang, mà chỉ có huynh đệ Thôi gia biết chuyện này, trong lòng nàng quả thật hiện lên ý nghĩ này. Nhưng mà nghiêm túc nghĩ lại, nàng liền biết nàng nghĩ sai . Nàng thấy rất rõ ràng, Thôi Vô Nhàn quả thật là một thương nhân thông minh lanh lợi, nhưng cũng không phải loại gian thương quỷ kế đa đoan giả dối.
Thế là, Tô La xác định suy nghĩ trong lòng, đứng người dậy ánh mắt nhìn chằm chằm Thôi Vô Nhàn, trịnh trọng nói: “Tuy rằng bên ngoài đều nói chàng là một thương nhân không từ một thủ đoạn nào, nhưng ta biết chàng tất nhiên sẽ không làm ra loại việc hèn hạ đó.”
Thôi Vô Nhàn bỗng nhiên cười , duỗi tay khẽ vuốt khuôn mặt hồng nhuận: “Nàng nói không sai, đích thực không phải ta làm, nhưng vải vóc nhà bọn họ xảy ra vấn đề cũng là thật . Đơn giản mà nói chính là huynh đệ Vân gia đều không nghĩ đến chưởng quầy bọn họ tín nhiệm lại làm ra việc thay mận đổi đào, tuy nhiên đây đều là chuyện nhà bọn họ, không liên quan gì với chúng ta.”
Tô La yên lặng nghe , trong lòng nghĩ hóa ra thực sự có chuyện như vậy. Trước kia không phải chưa từng thấy ví dụ tương tự, nhưng khi loại chuyện này xảy ra ở bên cạnh, còn thực sự có chút khiến người ta giật mình.