Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 81



Năm mới có mấy ngày tốt, thường thường cũng là khoảng thời gian có không ít hỉ sự. Ngày trước đầu năm là lại có mấy ngày tốt, trấn thượng đều có mấy nhà tổ chức hỉ sự, một là gả chồng kén dâu hai là dọn vào nhà mới. Mà năm nay vẫn y như trước có không ít việc vui, trong đó một việc chính là chuyện chung thân của hai nhà họ Lâm và họ Thôi.



Thôi gia ở trên trấn danh tiếng tất nhiên là không cần nói, mà tiệm gạo Lâm gia ở trên trấn cũng xem như có chút danh tiếng. Cứ như vậy, hai nhà liên hôn tất nhiên trở thành đại hỷ sự của trấn mà rất lâu rồi chưa có.

Nghĩ tới mấy tháng trước, đại đương gia Thôi phủ gần ba mươi tuổi đột nhiên thú một cô nương xuất thân từ thôn nhỏ. Chưa từng nghĩ năm nay vừa mới trôi qua được mấy ngày, lại đột nhiên truyền tới tin vui cô nương duy nhất của Thôi phủ muốn xuất giá, ít nhiều đều làm cho không ít người tò mò.

Tuy nhiên, người ngoài nghĩ ra sao, tất nhiên sẽ không tạo bất kỳ ảnh hưởng nào cho Thôi gia và Lâm gia. Hai nhà Lâm gia và Thôi gia đã sớm đem hỉ sự báo cho thân bằng hảo hữu, ngày hỉ sự đội ngũ đón dâu, hỉ đường, hỉ yến vân vân, tất cả bố trí rất ổn thỏa, bây giờ chỉ việc chờ ngày tốt là xong.

Thành thân là chuyện lớn như vậy, căng thẳng nhất tất nhiên là tân nương chứ còn ai. Mắt thấy khoảng cách ngày thành thân càng ngày càng gần, Thôi Tố Nhu căng thẳng đến mất ăn mất ngủ. Bản thân nàng ấy căng thẳng không nói, làm hai vị tẩu tử trong nhà cũng cùng dè chừng căng thẳng theo, nhất là thai phụ Tô La tâm tình biến hóa nhấp nhô không ổn định.

Này chứ, nàng vừa mới bò lên trên giường chuẩn bị ngủ một giấc ngủ trưa ngọt ngào, bên ngoài liền truyền tới tiếng của Thôi Tố Nhu và Xuân Hồng. Tiếng nói lúc cao lúc thấp, nàng cũng không nghe ra các nàng đang nói cái gì, nhưng nhưng có thể đoán được Thôi Tố Nhu hẳn là thực sự có chuyện quan trọng cần tìm nàng, bằng không nàng ấy cũng sẽ không chạy tới đây vào lúc này.

Tô La thật là bất lực moi xiêm y lên mặc vào một lần nữa, tuy nói nhà họ gả tiểu muội, thực tế cảm giác cũng không khác gì như đang gả nữ nhi. Hai ngày này nàng và Vương Tiểu Đại luân phiên an ủi Thôi Tố Nhu cả ngày đều lo lắng, không nghĩ đến vẫn không thấy một chút hiệu quả nào, nàng ấy vẫn căng thẳng đến mức ghê gớm như trước.

“Đại tẩu, tẩu đang ngủ sao?” Nhẹ nhàng ôn nhu thanh âm từ rèm châu bên kia truyền tới, Thôi Tố Nhu đứng bên ngoài cách rèm châu triều giường lớn phương hướng xem xem, rất nghĩ trực tiếp đến gần đi nhìn xem, lại lại lo lắng sảo đến đã ngủ nhân.

“Còn không, đi vào đi.” Tô La lúc này đã mặc xong xiêm y, tùy ý xỏ giày, sau đó chậm rì rì đi đến bên cạnh bàn ngồi . Thấy trên bàn nước ấm không ngừng tỏa ra khí nóng, vô thức liền muốn rót chén nước ấm tới giải khát.

Tiếng nói vừa dứt, rèm châu bị tách ra hai bên, ngay sau đó liền nhìn thấy Thôi Tố Nhu vẻ mặt hồng nhuận. Nhưng thấy nàng ấy ngồi cũng không kịp ngồi xuống, vừa đi vào liền nói: “Đại tẩu, muội muốn cùng tẩu nói chuyện phiếm, sẽ không quấy rầy tẩu nghỉ ngơi chứ?”

“Không có gì, đợi lát nữa nghỉ ngơi là được.” Tô La không để ý lắc lắc đầu, nàng nói cũng không phải nói dối, tuy rằng mỗi ngày đến giữa trưa nàng đều ngủ trưa, lại không phải ngày ngày đều đúng giờ này mới ngủ trưa .

Nghe vậy, Thôi Tố Nhu lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, tiếp bắt đầu cùng Tô La tâm sự về những ngày qua, để thay đổi cảm giác căng thẳng của nàng ấy. Thẳng đến khi nàng ấy đem tất cả những chuyện phiền lòng nói ra, nàng ấy mới ngại ngùng cáo từ trở về. Mà lúc này Tô La cũng thật sự không ngăn cản nổi cảm giác bối rối, nằm lên trên giường không lâu đã nặng nề ngủ .

Buổi chiều thời tiết đặc biệt tốt, Thôi Vô Nhàn nghĩ Tô La trong khoảng thời gian này đều chưa thấy thời tiết đẹp như vậy, kế hoạch mang nàng đến trấn nhỏ bên cạnh tản bộ. Cũng không nghĩ đến đợi hắn về phòng, vẫn thấy khuôn mặt ngủ say điềm tĩnh, nhất thời nhíu mày kinh ngạc.

Thời gian này lúc trước nàng cũng đã tỉnh lại, hôm nay lại có chút khác thường. Thôi Vô Nhàn có chút suy nghĩ nhìn nước ấm để trên bàn, sau đó ngồi ở bên giường lẳng lặng ngắm dung nhan ngọt ngào đang ngủ, đợi một lúc sau mới đứng dậy lặng lẽ rời khỏi phòng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày vui.

Hôm nay, thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh thẳm cùng mấy đám mây trắng hình dáng như những động vật nhỏ, trắng trong đến mức không thấy một chút tì vết, nhìn qua cực kỳ đáng yêu, điểm xuyết lên bầu trời càng thêm mỹ lệ xanh thẳm.

Tuy rằng ở trấn nhỏ sống khoảng thời gian rất dài, Tô La cũng lần đầu được đứng gần xem đội ngũ đón dâu vô cùng náo nhiệt. Nàng không biết hôm thành thân đội ngũ đón dâu của nàng và Thôi Vô Nhàn ra sao, nhưng hôm nay vừa thấy đội ngũ đón dâu của Lâm gia tới đây, cũng hơi hơi có thể đoán ra đại khái thế nào. Nàng đang có mang, nàng chỉ đứng ở xa xa xem, cũng không có chạy đến phía trước cùng người khác góp vui.

Chờ đến khi hỉ nương và nha hoàn đỡ tân nương đến ngưỡng cửa, tân lang quan một thân gấm đỏ mặt mỉm cười đón chào. Trước từng thấy Lâm Hướng Phong một lần, nhưng không hề biết tình cảm của hắn đối với Thôi Tố Nhu tới cùng là bao nhiêu. Mà nay thấy hắn vui vẻ ra mặt, chút lo lắng cuối cùng trong lòng đã tan thành mây khói.

Nói tới nàng cũng thực sự có chút bội phục Thôi Tố Nhu, lúc trước trái tim thiếu nữ của nàng ấy rung động, lại không nghĩ đến đối phương đã sớm có người trong lòng. May mà Thôi Tố Nhu có thể sớm thông suốt, sẽ không huyễn hoặc đoạn cảm tình không thuộc về nàng ấy, do đó ngăn ngừa được bi thương và đau khổ không cần thiết.

Đội ngũ đón dâu chậm rãi biến mất trong tầm nhìn, tiếng kèn vui vẫn quanh quẩn ở bên tai. Một đám người đi theo đội ngũ vây quanh trước cửa Thôi phủ lúc trước khi đón dâu giờ đã rời đi dần dần, ngẫu nhiên có người quen tới đây chúc mừng Thôi Vô Nhàn hai câu, sau đó liền đi theo đội ngũ đón dâu.

Lâm gia và Thôi gia cách mấy con hẻm nhỏ, khoảng cách cũng không phải rất xa. Vì Tô La còn đang có mang, không nên chạy đến nơi náo nhiệt, vợ chồng Thôi Vô Nhàn cũng không có gấp gáp qua đó, chỉ phân phó vợ chồng Thôi Vô Trần đi trước. Dù sao là muội muội ruột xuất giá, vẫn phải có người thân ở bên bồi mới được.

Hỷ yến của hai nhà Lâm Thôi có không ít khách quý tới, trong đó đại bộ phận đều là nhà thương nhân có tiếng trong trấn. Hỉ tiệc tân lang quan bị người chuốc không ít rượu, may mà tân lang quan có dự kiến trước, mời tới bạn có tửu lượng rất tốt tới đây giúp chắn rượu, bằng không đã sớm nằm bò ra đất rồi . Về phần còn có tinh lực động phòng hay không, đây chính là việc của đôi phu thê.

Sáng sớm hôm sau, Tô La vừa mới nuốt xuống một ngụm cháo cá linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ đến một chuyện năm trước. Từ năm trước kéo dài tới năm sau, nhiều chuyện cũng không nhiều, ít cũng không ít, quên mất chuyện này.

“Tướng công, bây giỡ đã là năm sau còn thêm mấy ngày, có thể nói cho ta biết bố trang nhà chúng ta là tiệm nào đi?” Tô La nói rồi buông thìa trong tay ra, trên mặt đầy nghiêm túc, hai mắt lấp lánh tỏa sáng gắt gao nhìn chòng chọc Thôi Vô Nhàn đang ngồi ở đối diện nàng ăn bánh bao.

Thôi Vô Nhàn nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, giống như là do dự thật lâu, sau đó mới không nhanh không chậm nói: “Lúc trước đã nói như vậy, bây giờ quả thật phải nói với nàng mới phải. Trước kia nàng đi qua tiệm ‘Thục Nhã Các’ đối diện trà lâu chưa? Tiệm đó chính là tiệm vải nhà chúng ta.”

Thục Nhã Các, tiệm vải mới mở ở trấn. Trong tiệm bán toàn là vải vóc tươi mát sáng rõ, cứ nghe vải vóc trong tiệm thích hợp cho người trẻ tuổi từ mười lăm đến ba mươi. Trước khi nàng gả cho hắn đã từng đi qua một lần, giá tiền vải vóc trong tiệm vượt qua năng lực của nàng, sau đó cũng chưa từng đi qua tiệm đó xem vải.

Sau khi thành thân trong nhà đều có người tới đây giúp đỡ lấy vải, cho nên nàng cũng chưa từng một mình đến tiệm vải trên trấn đi dạo. Ngẫu nhiên về nhà mẹ đẻ nhìn xem, vải vóc nàng mua về trước kia đều là vải mua ở tiệm vải khác. Huống hồ, đối tượng tiêu thụ vải vóc của Thục Nhã Các đều là nữ nhân trẻ tuổi, bởi vậy nàng giúp Tô mẫu và Tô Văn mua vải, chỉ nhìn thấy Thục Nhã Các thì đều đi đường vòng.

“Hóa ra là tiệm đó, trước đây ta từng xem một lần, có một số vải vóc đều mới mẻ hơn tiệm vải nhà khác.” Tô La giống như là vô cùng tán thưởng gật gật đầu, lại nói tiếp: “Tướng công là quyết định mở tiệm vải đó, bố trí hình thức thêu vải rồi bán cho nữ tử trẻ tuổi, là như vậy sao?”

“Không sai, Vô Trần trước đây từng đi qua thị trấn bên cạnh một chuyến, ở chỗ ấy xem mấy tiệm vải đều có thêu lên vải. Sau khi trở về liền cùng ta thương lượng chuyện này, ta cảm thấy vải có thêu lên quả thật là được nhiều người thích, thế là liền tiêu phí không ít tâm tư thành lập tiệm vải này, sau đó đặt tên là ‘Thục Nhã Các’.”

“Thục Nhã Các, Thục Nhã Các, lại khiến người ta vừa đọc tên là hiểu ngay.” Đối với tên cửa tiệm này, Tô La cũng thật lòng cảm thấy hay. Ở cái triều đại phong kiến nghiêm khắc về cấp bậc này, không phải người nữ tử đều hi vọng ở trong mắt người khác các nàng đều là ôn nhu hiền thục, tao nhã đoan trang sao?

“Nàng trước đây không phải nói muốn mở tiệm may sao? Bên cạnh Thục Nhã Các có cửa hiệu trống là của nhà chúng ta, ta nghĩ nếu nàng cảm thấy vị trí này tốt, chúng ta liền trực tiếp mở tiệm may ở cửa hiệu bên cạnh. Cứ như vậy, nếu mà có người mua không tìm được vải thích hợp, tùy lúc đều có thể đến Thục Nhã Các lấy, nàng cảm thấy chủ ý này được không?”

Tô La yên lặng ở trong lòng hô to: đương nhiên được, sao có thể không được chứ. Trước đây nàng muốn mở tiệm may, cũng đã nghĩ quá nơi này có rất nhiều người đều có thói quen chọn vải. Bên cạnh tiệm may có một tiệm vải nhà mình, trong đó tiết kiệm không chỉ riêng thời gian mà thôi.

Tuy rằng trong lòng nàng rất kích động, những vẫn nhớ được thai phụ không nên quá mức kích động, cho nên nàng lẳng lặng áp chế lòng mình mình, đợi tỉnh táo lại mới nói: “Ta cảm thấy cái chủ ý này rất được, tiệm may và tiệm vải ở cùng một chỗ, có thể tiết kiệm rất nhiều phiền toái không cần thiết.”

Thôi Vô Nhàn gật đầu, nâng chung trà lên sờ miệng chén trà, mới nói: “Nếu nàng cũng cảm thấy cái chủ ý này được, vậy mấy ngày này ta sẽ an bài người qua thu dọn gian cửa tiệm đó. Còn phải tuyển thêm một vài thợ may có công phu may vá tốt, để tránh đến lúc đó bề bộn đến loạn tay loạn chân .”

Tô La đối với việc này tất nhiên không có ý kiến, nói đến cùng nàng đối với phương diện kinh doanh đều là hồ đồ lờ mờ . Lúc trước nếu không có Đổng lão gia giúp đỡ, nàng cũng không thể nhanh như vậy thành lập được gian xưởng nhỏ. Mà nay nếu không có Thôi Vô Nhàn ở bên giúp đỡ, nàng cũng không có cách nào đem việc tiệm may bố trí ổn thỏa.

Cũng là bởi vì tiếp xúc đến phương diện này, nàng mới biết kinh doanh một cửa tiệm nhỏ kỳ thật cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng của nàng. Có thực lực sẽ không kinh doanh, có những lúc sẽ trở thành thương nhân kinh doanh bất thiện cứng rắn. Bởi vì có người ở bên, cho nên nàng mới buông lỏng như thế.