Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 137



Chương 137

Nghĩ rồi anh móc điện thoại ra, gọi cho quản lý tòa nhà, đầu dây vừa kết nối, người quản lý liền cười, hỏi: “Alo, Lâm tổng, chỗ anh ở có vấn đề gì sao?”

“Tôi cãi nhau với bạn gái, cô ấy nhốt mình trong phòng rồi! Tôi sợ cô ấy ở bên trong làm chuyện dại dột, anh kêu thợ mở khóa đến đi.”

Người quản lý nghe vậy thì nghiêm túc hỏi: “Bạn gái anh ở phòng nào vậy Lâm tổng? Tôi kêu người đến ngay.”

“501.”

“501? Là phòng của cô Mộc phải không ạ?”

“Ừ.”

Người quản lý thở phào, đáp: “Lúc nảy cô Mộc có gọi cho tôi, cô ấy nói là có ai gọi đến nói là bạn trai cô ấy hay muốn mở khóa nhà cô ấy thì đều không được phép.”, ngừng một chút, người quản lý dè dặt nói tiếp: “Lâm tổng, anh xem… liên lạc kêu cô ấy mở cửa cho anh hay là anh tìm cách dỗ cô ấy đi. Cô ấy không cho phép, tôi kêu người mở khóa sẽ bị kiện tội xâm nhập nhà dân đó ạ.”

Lâm Đình Phong nhíu mày: “Tôi biết rồi.”, anh tắt máy, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng như muốn xuyên thủng nó để bắt lấy ai kia.

Anh hết ấn chuông rồi đập cửa: “Mộc Mộc, mở cửa cho anh đi, anh muốn nói chuyện với em. Anh biết em có ở trong đó mà.”

Chỉ vài phút sau, một cậu bảo vệ đi lên, gặp anh, cậu ta liền hỏi: “Lâm tổng? Sao anh lại đứng đây? Cô Mộc vừa gọi xuống phòng bảo an, cô ấy nói có người phá chuông và phá cửa nhà cô ấy. Anh có thấy ai làm không?”

Lâm Đình Phong sầm mặt, đáp: “Tôi đuổi đi rồi, anh quay về làm việc đi.”

Cậu bảo vệ gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn Lâm tổng, vậy tôi quay về làm việc đây.”

[Tác giả: Coconut! 49 gặp 50]

Anh đứng trước cửa, trong lòng buồn bực không sao chịu được, anh lấy điện thoại gọi cho Lạc Tư, máy vừa kết nối anh liền xổ ra một câu: “Chỗ cũ, đến liền đi.”

Lạc Tư vừa mới làm xong bốn ca phẫu thuật liên tiếp, cậu đang nằm dài trong phòng nghỉ để nghỉ ngơi, nghe được câu nói của Lâm Đình Phong, cậu mù mờ hỏi: “Đi uống rượu à?”

“Ừ.”

Lạc Tư đánh hơi thấy mùi bát quái liền sáng mắt, cậu ta hăng hái hỏi: “Sao vậy? Cãi nhau với Tiểu Tâm Tâm rồi?”

Lâm Đình Phong không có kiên nhẫn, nói: “Đến đi rồi biết.”, anh cúp máy đi xuống lầu lấy xe.

Lạc Tư nhìn chiếc điện thoại, cười hí hửng, ù ui! Đại ma vương không phủ nhận luôn kìa! Vậy là cãi nhau thật rồi.

Cậu lục tìm trong danh bạ một chút rồi ấn gọi. Chuông reo lên một tiếng thì bên kia đã bắt máy rồi, cậu vui vẻ nói: “Tiểu Thiên Thiên, đi bát quái không? Đến chỗ cũ đi, tiểu Phong Phong gủ đó.”

“Được, tôi đến ngay.”, Mạc Chí Thiên đang xem mắt, nghe xong cuộc gọi của Lạc Tư, cậu như chết đuối với được cộc, trong lòng mừng như điên nhưng ngoài mặt lại tỏ ra áy náy, nói với cô gái trước mặt: “Tiểu thư, thật ngại quá, tôi có chuyện gấp, xin phép cô tôi đi trước nha, bữa ăn hôm nay tôi mời, coi như lời xin lỗi. Bye bye!”, cậu đưa tiền cho phục vụ rồi cầm áo khoác phi đi như một cơn gió.

Quán bar Flo.

Ở đây được thiết kế theo kiến trúc xoắn ốc, gồm tám tầng, tầng cao nhất chỉ có một phòng VVIP duy nhất. Bên trong căn phòng, có hai bức tường được làm bằng kính một chiều chịu lực cao. từ bên trong vừa có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, vừa có thể quan sát được sàn nhảy bên dưới. Hệ thống cách âm cũng rất tốt, chỉ cần đóng cửa là hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn bên ngoài.