Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 206



Chương 206

Sau giờ tan tầm, Mộc Tâm nhận được điện thoại của Kiến Vĩ nói rằng ba mẹ dặn cô tối nay về nhà ăn cơm một bữa.

Cô cầm túi sách đi về phía văn phòng tổng giám đốc, đã tan làm rồi nên cô không gõ cửa mà trực tiếp đẩy nhẹ cửa đi vào trong.

Do cuộc họp lúc trưa bắt đầu trễ nên kéo theo các cuộc họp khác cũng trễ theo. Lâm Đình Phong vẫn còn ngồi trước máy tính nghe nhân viên bên kia báo cáo.

Mộc Tâm biết anh đang họp nên cô giữ im lặng, nhẹ nhàng đi lại bàn làm việc của anh. Cô dựa người lên khoảng trống trên bàn, sắp xếp văn kiện rãi rác khắp nơi lại giúp anh. Sắp xếp xong thì thấy buồn chán quá nên lật văn kiện ra xem.

Mặc dù cô đang cầm văn kiện mật xem nhưng Lâm Đình Phong vẫn coi như không có gì. Tâm tình của anh lúc này cũng không đặt lên cuộc họp nổi nữa mà bị phân tán phần lớn lên người của cô gái nhỏ mất rồi.

Cô ngồi dựa lên bàn, chiếc váy công sở màu đen vì động tác của cô mà hơi kéo lên để lộ ra đùi non mềm mại. Mùi hương quýt thơm ngọt quẩng quanh trong không khí dần dần len vào khoan mũi của anh khiến cơ thể anh bắt đầu khô nóng.

Chưa từng nếm thử thì có thể nhịn được, nhưng khi đã nếm qua ngon ngọt rồi thì con người ta làm sao có thể kiềm chế được.

Dạo gần đây anh chính là như vậy! Sau khi trãi qua đêm sinh nhật đó, chỉ cần lại gần cô không quá ba bước là anh bắt đầu có phản ứng. Anh đúng là thấy bản thân mình nghiện cô đến không còn thuốc chữa rồi! Nhưng mà… anh cũng không muốn chữa.

Anh khó khăn di chuyển ánh mắt khỏi người cô gái nhỏ để nhìn vào chiếc máy tính nhạt nhẽo, khoảng 10 phút sau, người quản lý báo cáo xong thì anh không đợi ai nói thêm câu gì mà trực tiếp kết thúc cuộc họp.

Đóng máy tính lại, anh di chuyển ghế lại gần cô gái nhỏ, kéo cô ngồi lên đùi mình. Đôi môi mỏng tìm đến môi cô hôn nhẹ một cái. Dịu dàng hỏi: “Sau hôm nay lại tan làm sớm vậy?”, mỗi lần có dự án mới cô đều sẽ tăng ca đến tối, anh cũng sẽ ở lại công ty cùng tăng ca với cô xong rồi cùng đi ăn khuya. Nhưng hôm nay cô tan làm sớm như vậy có hơi khác mọi khi.

Mộc Tâm mỉm cười, đưa ngón tay nghịch nghịch chiếc cà vạt của anh, lời ngon tiếng ngọt, nói: “Vì người ta nhớ anh quá nên chạy đến gặp anh này!”

Lâm Đình Phong đột nhiên được cô ném cho viên kẹo to đùng, anh cảm thấy ngọt ngào đến tận trong tim, nhưng vẫn rất lý trí mà trầm giọng hỏi trúng tim đen của cô: “Có chuyện gì thì nói đi!”

Mộc Tâm cười hì hì: “Đúng là chỉ có anh hiểu em nhất! Tối nay em về nhà ba mẹ ăn cơm. Nên không đi ăn cùng anh được rồi! Anh…”

Không đợi cô nói xong, anh đã đưa môi mình áp lên môi cô rồi dùng răng cắn một cái, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em cứ đi đi, anh hẹn Lạc Tư với Chí Thiên đi ăn cũng được!”, nói rồi anh ôm chặt lấy eo cô, kéo cô sát lên người mình, giọng nói trầm thấp đầy từ tính phả bên tai cô: “Giờ này còn sớm, hay chúng ta làm chút vận động ý nghĩa đi!”

Hai má Mộc Tâm đỏ lên, cảm nhận được vật nào đó đang gắng gượng dưới thân mình, cô đẩy người anh ra: “Anh có tay đó! Tự đi mà vận động đi!”

Anh vẫn mặt dày mà kéo cô vào lòng: “Có em rồi.”

Ý anh là có cô rồi thì không cần dùng tay à?

Cô che gương mặt đỏ hồng của mình, chôn đầu trên vai anh: “Sao anh có thể nói chuyện đó mà mặt không đỏ tim không đập nhanh vậy hả?”

Con hồ ly nhỏ này, đêm đó lớn gan như vậy! Mà bây giờ vẫn còn ngại ngùng, anh thật thích nhìn dáng vẻ lúc này của cô. Anh cười khẽ, đưa tay vuốt cái đầu nhỏ của cô: “Anh đùa thôi, đi sớm đi kẻo lại kẹt xe.”