Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 212



Chương 212

“Người của các anh?”, cặp mắt phượng sắc bén do có chút hơi men mà hiện lên ánh đỏ nhàn nhạt khiến hai tên kia nhìn mà có chút lo sợ. Cô cười khẽ một tiếng, âm thanh như hòa tan vào trong không khí: “Ha, cậu ta là người của tôi!”

Vừa dứt lời, cô tung một đạp thật mạnh vào cẳng chân gã to con khiến hắn nhăn nhó mà khụy xuống ôm chân. Nhân lúc này cô kéo mạnh Lạc Tư ra sau lưng mình, đứng đối diện hai tên to con. Hai gã ta gồng cơ bắp đáng sợ của bản thân lên muốn xông tới tóm lấy cô để dằn một trận. đột nhiên cô la lên: “Bảo vệ đâu rồi? Ở đây có đánh nhau này!”

Kiềm chế an toàn đi xung quanh nhanh chóng chạy lại, la to: “Ở đâu? Ở đâu có đanh nhau!”

Hải máy gặp mặt trực tiếp, chỉ tay về phía Ngọc Điềm: “Cái tên nhãi con này! Mày chơi xấu! Còn kêu bảo an!”, Gã vung tay đấm về phía cô.

Ngọc Điềm chụp bắt tay, ngược lại sau đó đạp lên mông một cái, sau đó cô phủi tay, nói bằng chất giọng bình thường đầy lương thiện: “Đánh nhau là phạm vi a ~, tôi là luật , could not know the method of being. Nhưng tôi có thể đưa các bạn đi bốc thăm vài năm đấy! Chờ thư của tòa án nha! ”

Nhân viên bảo vệ an toàn nghe theo lời của Ngọc Điềm bắt hai người đưa ra cảnh sát.

 

Lúc rời khỏi quán bar Lạc Tư cứ dính lên người cô như kẹo mạch nha vậy, cô gỡ thế nào cũng không ra được, cô đành gọi taxi đưa cậu ta về nhà. Lúc lên xe, cậu cứ cọ tới cọ lui trên người cô khiến cô nổi cả da gà, nếu không nể tình cậu ta bị trúng thuốc thì cô đã dằn cậu ta nhừ tử rồi.

Cô khó chịu, vổ vổ mặt cậu ta, hỏi: “Nè! Địa chỉ nhà anh ở đâu?”

Lạc Tư lúc này mơ mơ màng màng, cậu không biết tại sao cơ thể của mình rất nóng, chỉ có lại gần cô thì mới dễ chịu được. Cậu ta ngước cặp mắt mong lung lên nhìn cô, nở nụ cười còn tươi hơn cả hoa, nói: “Thật đẹp trai quá! Hay anh ngủ lại với tôi một đêm đi!”

Ngọc Điềm đen mặt, hơi men khiến đầu cô choáng ván, cô đỡ trán, gằn giọng: “Ngủ cái đầu anh! Nói địa chỉ mau! Nếu không tôi vứt anh xuống đường bây giờ!”

Lạc Tư thấy chết không sờn, lấy ngón tay chỉ vào ngực cô, chu môi nói: “Địa chỉ ở đây này, trong tim anh đó!”

Thấy cái móng heo của cậu ta đặt trên ngực mình vuốt ve, cô thật muốn đánh cậu ta bờm đầu.

Nhưng cô vẫn hít sâu, thầm mặc niệm: “Chỉ là cậu ta đang say thôi, bình tĩnh nào, không được gây ra án mạng. Dù sao thì mạng heo của cậu ta cũng rất quý giá. Không thể bẻ móng heo của cậu ta, móng heo đó có thể cứu người.”

Vài giây mặc niệm đi qua, Ngọc Điềm nói với tài xế chạy đến khách sạn bốn sao gần đó. Cô thuê phòng xong thì đỡ cậu ta lên phòng.

Cô vừa đặt cậu ta nằm lên giương thì cậu ta đã như con rắn nước quắn chặt lấy người cô, cái đầu nhỏ không ngừng cọ lên cổ cô: “Mát quá, thật dể chịu.”

Ngọc Điềm bị cậu ta quấy rối đến mức cơ thể nóng rang, gương mặt đỏ ửng. Bàn Tay cậu như mang theo điện tích rà soát lên cơ thể cô khiến đầu óc cô mụ mị quên luôn việc đẩy cậu ta ra.

Không biết là do tác dụng của rượu hay do bản thân cô mà cảm giác bàn tay cậu ta đụng chạm khiến cô tê dại đến không có sức kiềm chế.

Đến khi bàn tay nóng rực của cậu luồng vào bên dưới áo sơ mi, cô mới lấy lại tia lý trí đạp cậu ta ra, đứng bật dậy. Chưa đi được bước nào thì cậu ta đã từ phía sau ôm lấy người cô, chiếc lưỡi mềm mại lướt lên vành tai cô khiến cô rùng mình một cái, dù đầu óc lúc này không mấy tỉnh táo, cô vẫn ý thức được phản ứng của cơ thể mình. Cô không hiểu được tại sao mình không bài xích cậu ta, đáng lẽ cô rất ghét thân mật với đàn ông mới phải, cô thích phụ nữ mà!

Ngọc Điềm xoa thái dương, cô nghĩ chắc chắn là do tác dụng của chai rượu mạnh lúc nãy rồi, sao lúc uống không thấy gì như giờ lại bị ngấm đến mờ mắt rồi vậy?

Cô không ngờ cơ thể Lạc Tư lại mềm mại như con gái vậy, còn mềm mại hơn cả cô. Cậu ta thấy cô định rời đi thì chạy lại câu chặt lấy người cô, khóc lóc ỉ ôi: “Hic, anh đẹp trai, đừng bỏ em lại mà, em sợ ma lắm aaa!”