Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 244



Chương 244

“Shit! Lôi bọn nó ra ngoài! Thật chướng mắt tao mà!”, Long Dịch có được câu trả lời, liền ra lệnh cho đàn em xử lý đám đó. Ông quay qua nói vào điện thoại vẫn còn kết nối từ nảy đến giờ, “Lâm phu nhân, hài lòng chứ? Chuyện cô hứa…”

“Tôi biết rồi.”, nói rồi Mộc Tâm tắt máy, ngã người lên mình Lâm Đình Phong, uể oãi nói: “Anh xem kìa… Hoa đào của anh có độc đó! Anh chính là hồng nhan họa thủy mà!”

Anh xoa đầu của cô, dịu giọng nói: “Anh sẽ tự tay quét bông hoa đào này đi.”

Cô ngước mắt nhìn anh, quan tâm hỏi: “Nhưng đó là em gái anh đấy!”, cô biết anh có rất ít người thân bên cạnh, cô không muốn vì mình mà khiến anh khó xử.

“Nhưng đó là em.”

“???”, ý anh là, cô quan trọng hơn cả việc đó sao? Ôi! Mình thật phục khả năng phiên dịch của mình quá. À mà khoan, cô sực hỏi: “Sao anh chưa bảo thuộc hạ ngừng tay nữa?”

Lâm Đình Phong vẫn nghịch nghịch lọn tóc của cô, thích không rời tay, bâng quơ đáp: “Điện thoại hết pin rồi!”

Cô nghi ngờ, cầm điện thoại anh lên xem: “Còn tận 88% pin cơ mà.”

Anh cầm điện thoại, nhẹ nhàng tắt nguồn đi. Cô phì cười trước độ gian thương của anh. Thật vậy, cô chính là giới hạn cuối cùng của anh, mỗi khi có chuyện chạm đến an toàn của cô, hoặc là anh rất tức giận, rất tàn ác, hoặc là nhỏ nhen đến mức đáng yêu.

Ôi! Sao có thể làm người ta yêu đến không thể ngừng lại như vậy chứ. Cô chồm qua, ngồi lên đùi anh, vòng tay ông lấy cổ anh, đầy giảo hoạt nói: “Thật muốn cắn anh một cái!”

“Em định cắn ở đâu?”, anh phối hợp ôm lấy eo cô, đôi môi mỏng tìm đến môi cô cắn mút, thỏ thẻ: “Ở đây?”

Môi anh di chuyển qua mang tai của cô, cắn lên: “Ở đây?”

Hơi thở nóng hổi phả lên cổ cô, chiếc răng trắng ngà cắn lên da thịt non mịn của cô, lực đạo không lớn nhưng lại như mang theo điện tích khiến người ta tê dại, giọng nói từ tính đầy dụ dỗ: “Hay là ở đây?”

Hai nhân vật chính ở trong căn phòng lớn, bình yên hưởng thụ không gian tình yêu. Nhưng họ không biết rằng, thế giới bên ngoài bây giờ đã loạn như cào cào rồi….

Long Dịch đợi mãi mà không thấy đối phương có dấu hiệu ngừng lại. Điện thoại cứ liên tục reo lên, thông báo từng phân đàn một bị diệt sạch. Ông tức giận đập vỡ điện thoại, ông biết rằng bản thân lần này chết chắc rồi! Nhưng đến nước này đã quá muộn để cứu chữa rồi. Ông bất lực kéo theo mấy tên đàn em đắc lực, không để ý mấy vị khách trong phòng bao nữa, gom toàn bộ tiền bỏ đi đến nơi khác. Bởi vì ông biết, kẻ thù của ông rất nhiều, bây giờ ông thất thế, rất có thể họ sẽ tìm đến để trả thù, ông phải nhanh chóng trốn đi.

Chỉ sau một đêm, Hắc Dịch chỉ còn là cái tên trong lịch sử hắc bang. Câu chuyện về một đêm bị diệt gọn của Hắc Dịch đã trở thành chủ đề trò chuyện trên bàn rượu của mấy lão đại hắc bang và đám thuộc hạ của họ.

Thành phố A.

Một tin tức chấn động ngành luật đã làm xôn xao dư luận.

Tại Votre Droit, trong phòng tổng giám đốc, “Bịch!”, một tờ báo đập mạnh xuống mặt bàn phát ra một âm thanh chói tai, ông tức giận nói: “Bài báo này là sao?”

Ngọc Điềm ngồi ở đối diện ông, cô nhẹ nhàng cầm tờ báo lên xem, tiêu đề đỏ rực cực kỳ nổi bật trên nền giấy trắng “Nữ luật sư vì tiền tài và tham lam danh hiệu ‘nữ hoàng tòa án’ mà muốn ra tay sát hại nguyên cáo.”

Cô nhìn sơ qua một cái, phong kinh vân đạm, nói: “Sếp à, tôi làm việc ở đây kể từ khi còn là thực tập sinh năm hai. Đến giờ cũng đã được năm năm rồi nhỉ? Ông nghĩ tôi giống như tờ báo này viết sao?”